Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1954



Chương 1954:

 

Cô hình như có nghe được giọng nói quen thuộc của Cân Hi, gọi hai tiêng “Lam Lam”.

 

Giọng nói này, thật cưng chiều, đã lâu rôi cô chưa được nghe qua.

 

Cần Hi rất thích dùng giọng điệu như vậy gọi cô, nghe giỗng như anh đang làm nũng, lại mang theo cảm xúc nhưữ đang cưng chiêu.

 

“Lam lam. ” Giọng nói thật nhẹ, mang theo vẻ khàn khàn, lại vẫn quen thuộc như trong trí nhớ của cô.

 

Lam Hân còn chưa kịp quay đầu lại, nước mắt đã lập tức chảy ra.

 

Ánh mắt chợt nhìn về phía Nhạc Cần Hi năm trên giường bệnh, chỉ thấy hai mắt anh mở to đang lặng lẽ nhìn mình, khóe miệng còn mang theo ý cười nhẹ nhàng.

 

Vết thương trên mặt anh gần như đã lành hẳn, sưng tây cũng đã biến mắt, chỉ còn lại vết sẹo màu hồng nhạt trên trán mà thôi.

 

cac 7 giọng Lam Hân run rầy , cô hô lên một tiễng.

 

“Hi Hi, anh tỉnh rồi, anh rốt cuộc cũng tỉnh lại.”

 

Cô bước vài bước vội chạy tới mép giường, nhìn thấy anh thật sự đang mở to mắt nhìn cô rồi cười, cô chớp chớp mắt, lại chớp chớp, nhìn Nhạc Cần Hi vẫn luôn nhìn mình mỉm cười, cô rốt cuộc cũng tin tưởng, bản thân không hề xuất hiện ảo giác, anh thật sự đã tỉnh lại.

 

“HữHÚHằU ” Lam Hân mừng rỡ đến bật khóc, “Hi Hi, còn có chỗ nào không thoải mái không, em liền chạy đi gọi bác sĩ lại đây.”

 

Nhạc Cần Hi nhìn cô khóc, có chút bắt đắc dĩ, cô vẫn luôn liên tục nói chuyện, anh cũng không có cơ hội mở miệng, thật ra anh muốn nói cho cô, anh không có việc gì cả, chỉ là eo và lưng anh bị đau, năm có. chút không thoải mái mà thôi.

 

Lam Hân xoay người đi ra ngoài gọi bác sĩ qua phòng làm một cuộc kiệm tra thân thể toàn diện cho. Nhạc Cần Hi, dịch tràn màng phôi của anh đã không còn, Xương sườn bị gãy cũng đã khôi phục rật tốt, điện tâm đồ cùng một vài loại thiết bị hỗ trợ khác có thê được tháo ra.

 

_ Đừng nói là Nhạc Cần Hi, ngay cả Lam Hân nhìn thấy anh, đều thấy nhẹ nhàng hơn rât nhiều.

 

Sau khi một đoàn bác sĩ y tá rời đị, phòng bệnh cũng sáng sủa hơn rất nhiều, Lam Hân Júc này mới ngồi vào một bên trên ghế, mỉm cười nhìn anh.

 

Nhạc Cần Hi nhìn khuôn mặt nhỏ thanh tú của cô còn vươn nước mắt, cô nhìn anh mỉm cười không ngừng, dáng vẻ mi mắt cong cong, vẫn xinh đẹp như lần đầu tiên anh gặp cô máy năm trước vậy.

 

Anh muốn vươn tay lau nước mắt cho cô, khẽ cử động ngón tay, nhưng lại phát hiện mình rất yếu ớt.

 

Anh khẽ ghé mắt nhìn thoáng qua chính mi? trên người vân bị bó chặt như cũ.

 

Ngực vừa động liền thấy đau! Xem ra anh bị thương rất nghiêm trọng.

 

Lam Hân vừa thấy, nhanh chóng lên tiếng: “Hi Hi, anh đừng nhúc nhịch, anh muôn cái gì thì cứ nói với em là được.

 

Đói sao?

 

Bác sĩ nói anh đã có thể ăn được chút thức ăn lỏng.

 

Đúng rồi, em bảo mẹ nấu chút cháo anh thích ăn mang qua đây…… ”Lam Hân ríu rít nói, Nhạc Cần Hi cũng kiên nhẫn nghe, nhìn cô rốt Cuộc cũng nói xong, anh mới cười gật gật đâu, “Lam Lam, tất cả đều được.”

 

Giọng nói vẫn khàn khàn như cũ, tuy nhiên anh thật sự đã tỉnh lại.

 

Lam Hân lại nhịn không được mà tiêp tục rơi nước mắt, cô nhìn anh, vừa khóc vừa cười nói: “Hi Hi, anh đã ngủ hơn nửa tháng rôi, nếu như anh vẫn chưa chịu tỉnh lại, em sẽ phải oán trách anh, Ng hiện Nghiên đã mang thai, anh Sắp in làm cậu rôi, có phải rất vui vẻ hay không…… Nhiên Nhiên lại tiếp ngàn một dự án khác, là một tác phẩm rất lớn, khiển thằng bé vui vẻ như phát ngốc rồi.

 

Lá gan của Nhiên Nhiên cũng càng lúc càng lớn, luôn bắt nạt Kỳ Kỳ. š Lam Hân đem những tin tức vui xảy ra gần đây nói cho anh biết.

 

Cũng nói công ty của anh đã có Văn Kỳ xử lý, tắt cả đều giống như trước đây.