Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1942



Chương 1942:

 

Thật ra chính bản thân em cũng nghi ngờ mình bị mắc bệnh.”

 

Lục Hạo Thành nghe cô lời nói, sợ tới mức thân mình cũng trở nên run rây.

 

“Cô bé ngốc, sao em có thể nghĩ đến Suy nghĩ đáng sợ như vậy cơ chứ?”

 

Lục Hạo Thành rất tức giận.

 

Khó trách ngày đó lúc anh đăng nhập vào WeChat thì nhìn thấy tin nhắn đầu tiên của cô đã gửi vào ngày hôm đó.

 

Cô nói rằng cô đã sắp ‘ chịu không nổi nữa rồi, thì ra lúc ấy cô đã có ý nghĩ như vậy.

 

May mắn là buổi tối ngày hôm đó anh đã lS vê bên cạnh cô.

 

“Sau này, không được có ý nghĩ như vậy nữa, em hiện tại đã tôt hơn rất nhiêu, có anh ở bên cạnh em, em không cần phải suy nghĩ gì thêm nữa.

 

Lục Hạo Thành gắt gao ôm chặt cô, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

 

Nếu trong lòng cô thật sự nghĩ quần, sau đó tự kết liễu đời mình, bản thân anh dù có chết một trăm lần, cũng không bao giờ tha thứ cho chính mình.

 

“Hạ ha ” Lam Hân đột nhiên cười cười, ngước mắt lên, cô mỉm T nhìn khuôn mặt đẹp trai đang tức g của anh “A Thành, anh không biết”

 

khoảng thời gian đó em đã phải Vượt qua như thế nào đâu, anh nói không sai, những đêm nào em không chợp mắt được, đều sẽ ôm ảnh chụp chung của chúng ta ra ngồi trước cửa số sát đất, thương tâm lau nước mắt.

 

Em đó, lúc ấy không hề muốn khóc, sau khi Khoế: xong thì mắt em rất đau, nhưng em lại không điều khiển được trái tìm mình, đặc biệt là khi nhìn đến ảnh chụp chung của hai chúng ta, nhìn nụ cười dịu dàng kia của anh, em liền nhớ anh muôn chết đi, làm thế nào cũng không thể kiểm soát được tâm trạng của bản thân.

 

Thời điểm vào ban ngày, mọi người nhìn vào thì em rất bình thường _ không có gì khác biệt cả, đôi mặt với bọn ñọ, em đều duy trì nụ cười trên môi, nhưng mà trái tim em lại đau đớn lắm.

 

Bởi vì em rất nhớ anh.”

 

Lam Hân tới gần anh thêm một chút, cũng thật may mãn, bây giờ anh đã trở lại bên cạnh cô.

 

nho ” Lục Hạo Thành thở ra một hơi, chỉ cần nghĩ đến cô lại từng có loại ý nghĩ như vậy, đáy lòng anh lại nặng nễ, hô hấp cũng khó khăn.

 

“tam Lam, sau này, mặc kệ là anh đi nơi nào, em cũng không cân hoảng hốt, không cân khô sở, không cần thương tâm, một ngày nào đó anh sẽ trở lại bên cạnh em thôi, suốt đời này em không được Có ý nghĩ như vậy thêm lân nào nữa.”

 

Giọng nói trầm thấp, của Lục Hạo Thành có chút run rây không kiềm chế được.

 

| Lạm Hân vội không ngừng gật gật đầu, “Anh yên tâm, A Thành, là do em bị bệnh nên mới có ý nghĩ như vậy, cho dù là vì con cái, em cũng sẽ dũng cảm sống sót.”

 

Cộ liền cảm thấy lúc ấy trạng thái tinh thần của bản thân không tốt, luôn lo được lo mắt, lúc ấy trong lòng cô ngoại trừ đau đón, ngoại trừ việc nhớ thương thì không thèm suy nghĩ tới cái gì hết.

 

Hiện giờ cô tự mình ngẫm lại, cô đã từng có ý nghĩ tiêu cực như vậy thì chính bản thân còn tự thấy sợ hãi.

 

“Lam Lam, ngủ đi, sáng mai chúng ta liền đi thăm Nhạc Cần Hi.”

 

Lục Hạo Thành tháp giọng dỗ dành.

 

Lam Hân hạnh phúc cười cười, cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

 

Nhạc Cần Nghiên về đến nhà, trạng thái cũng vô cùng không tốt.

 

Cô vẫn luôn ngồi ở trên sô pha ngây ngắn.