Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1885



Chương 1885:

 

“Được rồi, ăn sủi cảo thì anh sẽ yên tâm chứ, tôi trở vê gọi ông xã tôi cùng ăn.

 

Nhạc Cần Nghiên thừa dịp Lục Hạo Thành đang cúi đầu, hung hăng trừng mắt nhìn liễc Lục Hạo Thành một cái.

 

Sau đó lại hướng về phía Lam Hân.

 

cười cười, xoay người rời đi , trở vê để gọi Mộc Tử Hoành.

 

Nhạc Cần Nghiên đi rồi, Lục Hạo Thành vội vã hỏi Lam Hận, “Bà xã, cô ấy muốn mang em đi chỗ nào?”

 

Lam Hân ghé mắt nhìn anh cười cười, “Không phải nơi kỳ quái gì đâu, đi ngâm suỗi nước nóng thôi.”

 

Lục Hạo Thành: “…… ” Loại chuyện này mà cần phải nói chuyện thần bí như vậy sao?

 

“Lam Lam, em thích đi ngâm suối nước nóng sao?”

 

Lục Hạo Thành lại hỏi.

 

Lam Hân khẽ lắc đầu, dáng vẻ ngọt ngào, ý cười động lòng người, “Cũng không phải vô cùng thích đi, chỉ thỉnh thoảng có đi thôi.

 

Lúc còn ở thành phố Phàn, thỉnh thoảng bọn em cũng có đi. b Lục Hạo Thành lại hỏi: “Lam Lam, em muốn đi sao?”

 

Lam Hân đem sủi cảo đưa cho anh, “Nghiên Nghiên muốn đi, thì chúng ta cùng ởi đi.

 

Tuy nhiên em chưa đi ở thành phó Giang bao giờ, không biết ở nơi nào có.

 

Lục Hạo Thành cười cười, “Bà xã, anh. biết ở nơi nào có, nếu như em muôn đi thì cơm nước xong chúng ta cùng đi.”

 

Bất cứ nơi nào cô muốn đi, anh đều sẽ mang cô cùng đi.

 

Lam Hân cười nói: “Vậy lát nữa hỏi qua Nghiên Nghiên một câu.”

 

Lục Hạo Thành gật gật đầu, nhìn nước đã sôi, anh đem đĩa sủi cảo mười cái một thả vào trong nồi nước.

 

Lục Hạo Thành nhìn cô đang tiếp tục gói nữa, liền hỏi: “Lam Lam, em còn muốn làm thêm bao nhiêu cái?”

 

Lam Hân: “Em chuẩn bị đại khái khoảng tầm một trăm cái.

 

Anh cùng A Hoành không phải ăn được rất tốt sao?

 

Em liền chuẩn bị nhiều thêm một chút.”

 

Lục Hạo Thành có chút không vui, “Lam Lam, làm sao em phải vất vả chuẩn bị vì bọn họ như vậy chứ?

 

A Hoành cũng có bà xã, để bà xã cậu ta làm cho cậu ta ăn, làm gì phải vất vả tới bà xã của anh.”

 

“tlaha “Lam Hân nghe giọng nói ghen tị này của anh, chỉ cười cười.

 

Cô ngước mắt nhìn thoáng qua anh, thấy vẻ mặt đẹp trai kia thật sự không vui, cũng biết anh đang xót cô.

 

“A Thành, làm chút chuyện này cũng không khiến em mệt mỏi được, trong khoảng thời gian này em cảm giác sức khỏe đã tốt hơn rất nhiều, có thể là bởi vì anh đã trở lại, tâm trạng em tốt lên, cả người đều trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.”

 

“Lục Hạo Thành, không nghĩ tới cậu lại nhỏ mọn tới vậy đó.”

 

Giọng nói của Mộc Tử Hoành truyền đện, người lúc này đã đi tới phòng bếp: rôi.

 

Lục Hạo Thành nhìn thấy người, ánh mắt hơi có chút căng thẳng, “A Hoành, cậu có thể đửng lên ‘được nôi.”

 

Trong giọng anh tràn ngập bất ngờ và vui mừng, chút khó chịu vừa rồi đã hoàn toàn vứt ra sau đầu rồi.

 

=IUï Mộc Tử Hoành cúi đầu nhìn nhìn chính mình, tiếc nuối chính là anh đi đường sẽ không được như bình thường, sẽ hơi có chút đau đớn, bác sĩ nói còn phải khôi phục một hoặc hai năm mới có thể bình thường đi đường được.