Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1877



Chương 1877:

 

Có Ức Lâm cùng Thâm Giai Kỳ mang theo tiều Nam Kiều đi tiêm phòng vacxin cũng trở về vừa đúng thời gian bữa trưa, đại gia đình cùng nhau ăn một bữa cơm trưa, cùng trò chuyện rất vui vẻ.

 

Cố Tích Hồng đến công ty, phải buổi tối mới trở về, Lam Hân cũng không vội mà trở vê, muôn cùng cha ăn xong bữa tối rồi mới về nhà.

 

Lam Hân vẫn luôn ngồi chọc tiểu Nam Kiều, chờ sau khi thằng bé ngủ say rồi, cô mới cùng Lục Hạo Thành trở về tòa nhà cũ của nhà họ Lục.

 

Nhà họ cũ của nhà họ Lục từ sau khi cả nhà Lục Hạo Khải rời đi, đã sửa chữa lại.

 

Phong cách trông đơn giản và sáng sủa hơn trước kia rất nhiều.

 

Lục Hạo Thành nắm tay Lam Hân trực tiệp đi thắng vào căn phòng mình trên tâng ba.

 

Phòng của anh đối diện với cửa sổ của phòng Lam Hân khi còn nhỏ từng G- Phòng ở được sửa sang lại từ lâu, căn phòng của Lục Hạo Thành vẫn theo phong cách mà Lục Hạo Thành thích xem ra Lục Dật Kha đã rất có tâm.

 

Lam Hân ngồi ở trên sô pha, nhìn vẻ mặt người đàn ông trước mắt có chút không tốt, lúc ây anh ở đây cũng không vui vẻ gì, nhưng nơi này có những kỉ niệm liên quan đến mẹ, anh không nỡ rời đi, vẫn luôn chấp nhận chịu ức hiếp từ Lục Hạo Khải và Tần Ninh Trăn.

 

Lục Hạo Khải khi còn nhỏ chính là một tên ngõ ngược đáng ghét, rất thích bắt nạt Ä Thành.

 

Nhưng A Thành cũng không dễ chọc, sau khi bị Lục Hạo Thành dạy dỗ lại, Lục Hạo Khải luôn khóc lóc mách lẻo, cô lúc đó còn nhỏ đã thầy vô cùng khinh thường Lục Hạo Khải, luôn tỏ ra tức giận đứng ở trước mặt Lục Hạo Khải trừng mắt diễu võ dương oai với Lục Hạo Khải.

 

Dáng vẻ như gà mẹ bảo vệ con, quả thật trong lòng cô đã xem anh Hạo Thành trở thành duy nhất trên thê gian này.

 

ïmaiha….. ” Lam Hân đột nhiên vật cười, mắt ngọc mày ngài, vô cùng mê hoặc.

 

Lục Hạo Thành bị tiếng cười của cô làm cho tỉnh táo lại, mặt mày mỉm cười nhìn thoáng qua người phụ nữ anh yêu, “Lam Lam, em cười cái gì?”

 

Lam Hân cười rạng rỡ như hoa nở, ánh mắt không chớp nhìn anh “Em đang nghĩ đên mây chuyện lúc còn nhỏ, vì sao em lại luôn che chở cho anh, rõ ràng anh cũng không cho em sắc mặt tôt bao giờ.

 

Cả nhà tải appt ruyện hola đọc tiếp nhé! Lam Hân chỉ chỉ vào cửa sổ, “Anh có biết anh xấu xa đến thế nào không?

 

Mỗi ngày trước khi đi học, anh đều __ phải đánh thức em, hướng tới cửa số gọi to, Lam Lam, mặt trời đã chiêu đên mông tôi.

 

Và rồi sau khi đánh thức em thành Công, anh lại xâu xa đi xuông nhà đi học.”

 

Có lẽ là ký ức đột nhiên bị phong ấn phủ đầy bụi, bỗng một ngày kí ức được phủi bụi mở ra một lân nữa, có một số việc vẫn luôn còn in rõ trong tâm trí cô.

 

Lục Hạo Thành làm sao có thể không nhớ tới những chuyện này được cơ chứ, lúc ây anh chỉ có cô là người bạn duy nhất chơi cùng.

 

Mỗi ngày trước khi đi học, anh đều muốn được nhìn thấy cô, cảm giác cả ngày đều sẽ trở nên vui vẻ hạnh phúc.

 

Sau khi anh đánh thức cô, cô luôn cầm theo chiếc ghế đầu nhỏ đứng trước cửa số, hai mắt mơ hồ buồn ngủ, hướng về phía cửa số phòng anh măng to một câu: “Anh Hạo Thành, anh thật là xâu, anh chính là một tên tôi xấu xa, buổi tối em không bao giờ đề lại bánh kem dâu tây ngon tuyệt cho anh nữa.”

 

Sau đó, nhìn khuôn mặt nhỏ tức giận của cô, anh luôn cười vui vẻ mà đi đên trường.

 

Lúc anh trở về sẽ mang cho cô thanh chocolate hoặc là kẹo que, dỗ dành một lúc cô liền vụi vẻ, đem chuyện hồi sáng đó quên mắt không còn một mảnh, cô nhóc này đã vui đùa và trưởng thành trong cuộc sông tẻ nhạt đó của anh.

 

Cũng là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời anh.

 

Lục Hạo Thành ngồi vào bên cạnh CÔ, nhẹ ôm lấy cô, nhìn dáng vẻ xinh xắn mắt ngọc mày ngài của cô, đáy lòng anh chưa bao giờ mêm mại được như giờ phút này, “Cô nhóc , xem lêI em đã nhớ được nhiều kí ức ‘hơn so với trong tưởng tượng của anh.”