Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1799



Giọng điệu của An Khả rất nghiêm túc, loại chuyện này, tuyệt đôi không thê đề xảy ra với anh họ của cô được.

Anh họ vì lợi ích của gia tộc mày: sinh tình yêu của chính mình, anh ấy đã phải trả giá rất nhiều.

Đáy mắt Tống Ngôn Tư lập loè một tia cảm xúc phức tạp Trần Hạo Nam đối với cô ta quả thật rất tốt, tính tình cô ta tiêu tư, cô ta kiêu căng ương ngạnh, mắt cao hơn đầu, không ai bì nôi, nhưng tất cả những í thứ đó ở trong mắt Trần Hạo Nam đều trở thành ưu điểm, anh ta bao dung tất cả, cũng đối xử với cô ta khá tôt.

Tuy nhiên sau khi có được cô ta lại mật đi cảm giác mới mẻ ban đầu, Trần Hạo Nam có tốt cũng không theo kịp Lục Hạo Thành tốt với Lam Hân, cô ta muôn có được chuyện tình như cổ tích kia mới gọi là tình yêu.

Hơn nữa, cô ta yêu thầm Lục Hạo Thành đã rất lâu rồi.

Cô ta vốn dĩ đã tính toán đi thành phố Giang, tuy nhiên bởi vì sự xuất hiện của Trần Hạo Nam mà cô ta đã do dự hơn một năm.

Lục Hạo Thành lại được trời cao đưa đến trước mặt cô ta, dù như thế nào cô ta cũng phải đánh cuộc một phen mới được.

Tống Ngôn Tư hơi nheo mắt, xoay người rời đi.

An Khả vừa thấy vậy, có chút bắt đắc dĩ lắc đầu, tối hôm qua, anh họ nhất định đã cảm tháy rất thất vọng nhỉ.

Cô cũng lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.

Trời trong xanh, ánh nắng. tươi sáng, khiến cho tâm trạng người ta cũng tốt lên không ít.

Lục Hạo Thành đón một chiếc xe taxi, trực tiếp đi về khách sạn.

Dọc theo đường đi, Lam Hân dựa vào trong lòng Lục Hạo Thành, cũng không hề nói gì cả, cảm nhận được nhịp tim ổn định đập trong lồng ngực anh, cô rốt cuộc cũng thấy an tâm.

Tải app truyệnhola nhé cả nhà! Nhóm tập trung lên trên app nhé!

Tới thẳng khách sạn, Âu Cảnh Nghiêu cùng Ninh Phi Phi đều đi ra ngoài.

Tô Cảnh Minh quay trở về phòng mình đề nghỉ ngơi.

Suốt đêm chạy tới đây, anh ấy vừa buôn ngủ lại vừa mệt.

Lục Hạo Thành cùng Lam Hân trở lại phòng riêng.

Lam Hân có chút mệt mỏi ngôi trên chiếc giường to rộng, ánh mắt nhìn_ về phía Lục Hạo Thành, thấy anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình.

Ánh mắt anh thật dịu dàng, còn có thương xót, đau lòng, cô cười cười, “Trông em như vậy, trong mắt anh là rât đáng thương sao?”

“Ừ!” Lục Hạo Thành nhẹ gật đầu, có chút mệt mỏi chớp chớp hai mắt.

“Lam Lam, em có buồn ngủ không?”

Anh hỏi, anh thấy rất buồn ngủ, nhưng lại luyến đéc không muôn ngủ.

Lam Hân nhìn khuôn mặt tái nhọt của anh, biết anh lo lắng suốt đêm qua không chợp mắt được.

Cô gật gật đầu, đầu cô, cũng đang thấy choáng váng, muốn nằm xuồng để thoải mái hơn chút.

Lục Hạo Thành dịu dàng cười cười, ngôi xôm xuông giúp cô cởi giày, anh cũng cởi giày cùng áo khoác ngoài, hai người năm ở trên giường ôm nhau mà ngủ.

Lục Hạo Thành chuyên người rât nhẹ, rồi dịu dàng hôn lên trán Lam Hân một cái, sau đó anh nặng nê chìm vào giác ngủ.

Lam Hân ngược lại ngủ không được.

Ánh mắt cô lẳng lặng nhìn khuôn mặt đẹp trai của Lục Hạo Thành lúc ngủ say, mặt anh gây đi rất nhiều, trong khoảng thời gian này, anh một mình nằm ở trên giường bệnh, chắc hắn thấy cô đơn biết bao.