Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1783



Anh hơi dùng sức, ôm Lam Hân từ trong ngực Lạc Cần Hi lên, xoay người chạy đến bệnh viện.

Trên chiếc áo sơ mi trắng trên người Lạc Cần Hi, bị máu trên người Lam Hân nhuộm đỏ hơn phân nửa.

Mùi máu tanh nồng đậm lan tràn, cô gái ngồi bên cạnh anh ây, nhìn vết máu trên người anh ấy, cùng với sắc _ mặt âm trâm của anh ây, cùng với cuộc đối thoại vừa rồi của hai người họ tràn ngập mùi thuốc súng, làm cho bẫu không khí trong xe kỳ quái.

Trong đầu Lạc Cần Hi, ám ảnh Lục Hạo Thành câu nói: “Tôi sẽ không cho anh cơ hội đó.”Lời này, làm cho anh ấy phẫn nộ lại vô lực.

Tại sao Lục Hạo Thành lại ở đây, vì sao anh lại không quay lại tìm Lam Lam.

Lại để Lam Lam sống đau đớn như vậy. . Truyện Full

Những nghi vấn này, thông suốt hiện ra trong đâu Lạc Cân Hi.

“Thưa anh, anh không sao chứ?” Cô gái cần thận nhìn Lạc Cần Hi.

Bầu không khí quỷ dị trong xe khiến cô ây rất không thoải mái, rõ ràng là xe của mình, nhưng cô ây lại cảm giác mình mới là người nên xuông xe.

Cô ấy hơi cúi đầu, đưa mắt lên, đôi mắt trong suốt cảnh giác mà khẩn trương nhìn Lạc Cần Hi.

Lúc Lạc Cần Hi nhìn về phía cô ấy, cô ấy lại nhanh chóng cúi xuống, ánh mắt cũng không biết nhìn đi đâu.

Người đàn ông trước mắt rất đẹp, gọi nó là “vẻ đẹp” không phải là cường điệu chút nào.

Thế nhưng anh ấy một thân lệ khí, cùng khí thế trên người đàn ông vừa ôm người bị thương rời đi giỗng nhau.

Cô ấy rất khẩn trương, cũng rất sợ hãi, mình có phải chọc vào người không nên chọc rồi hay không.

Khí chất trên người hai người đàn.

ông này bá đạo phi phàm, tuyệt đối không phải người bình thường.

Lạc Cần Hi chậm rãi dời ánh mắt, không đề ý lời cô gái nói, anh mở cửa xe, đi theo đến bệnh viện.

Khoảnh khắc cô gái đóng cửa xe lại, mới đột nhiên ngâng đâu lên, có chút bất mãn nhìn bóng lưng Lạc Cần Hi lầm bẩm, “Đều là người kỳ quái, tôi cũng vô tội mà.

Cô â ấy cũng có chút bát đắc dĩ đi theo xuông. xe, tựa như một tội nhân, cúi đâu vẻ mặt áy náy.

Mưa còn chưa dừng lại, quận áo của cô ây đã sớm ướt đẫm, cô ấy cũng Khổng để ý, đi theo đến bệnh viện.

Lục Hạo Thành đã đưa Lam Hân vào phòng cấp cứu, ngồi trên băng ghế ngoài cửa khẩn trương chờ đợi.

Anh lấy điện thoại di động ra, lau nước trên điện thoại, gọi điện thoại cho Âu Cảnh Nghiêu.

Âu Cảnh Nghiêu và Ninh Phi Phi phát hiện Lam Hân đi ra ngoài lâu không trở về, nên anh ấy và Ninh Phi Phí: vừa lúc đi ra tìm.

“Alo!” Âu Cảnh Nghiêu vừa trả lời điện thoại vừa tìm Lam Hân.

“A Nghiêu, là tôi.”

Âu Cảnh Nghiêu vừa nghe giọng nói quen thuộc lại mang theo một tia lãnh khốc, cả người chân động một chút, thần sắc anh ấy thất hồn nh vê phía trước, không nhúc nhích, thời gian PHẾNg phật như định hình tên người anh ây vậy.

Điện thoại di động trong tay, suýt nữa trượt xuông đất.

ni nói, anh là ai?” Sau khi phản g lại, Âu Cảnh Nghiêu tên động hỏi! lại một lần nữa, thanh âm từ thấp đến cao.

Là A Thành, anh ấy không nghe lầm, là thanh âm của A Thanh “A Nghiêu, là tôi, Lam Lam xảy ra tai nạn rồi, chúng tôi đang ở trong bệnh viện.” Lục Hạo Thành biết, sự xuất hiện của anh khiến Âu Cảnh Nghiêu khiếp. sợ, cũng rất kích động, Rfữg bây giờ anh rắt đau khổ, Bnh không, thệ đôi mặt với người mình yêu trước mắt anh bị thương.