Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1669



Trong văn phòng của Có Ức Lâm chỉ còn lại bốn người bọn họ.

Cố An An cười nói: “Mẹ…… “scan miệng, ai là mẹ cô chứ?

Cô chẳng qua chỉ là thứ tôi nhặt được từ bên ngoài đem vê mà tôi, còn không bằng cả một con chó.

Cô còn dám gọi tôi là mẹ ư?

Tôi cũng không có loại con gái nào như cô, tôi cả đời này cũng chỉ có một đứa con gái mà thôi.”

“Con bé dịu dàng hơn so với cô, xinh đẹp hơn so với cô, cũng lương thiện hơn, xuất sắc hơn cô gấp trăm, gâp vạn, gập ngàn lần, loại người như cô có tư cách gì để trở thành con gái của tôi?

Nhìn thấy cô tôi liền cảm thầy vô cùng ghê tởm, cô và đồng ký sinh trùng trong khối thịt thôi có gì khác nhau cơ GIÚP”

“Hãng ” Cố An An nghe được những lời nói vô tình của đôi phương, dường như cũng không cảm thây đau lòng..

Trước kia cô ta đã từng quan tâm đến mẹ rất nhiều, nhưng đền giờ phút này, cô ta hoàn toàn không đề ý tới nữa.

Quả nhiên không phải là con ruột sinh ra, không thê cỏ loại tình cảm như máu mủ tình thâm được.

Sau khi cười đủ, Cỗ An An mới nhìn qua Lâm Mộng Nghị, vẻ mặt kiêu ngạo đầy châm chọc: “Cố phu nhân, cái người con gái mà bà nhắc đến là còn xuất sắc hơn tôi gâp trăm gấp vạn lần đó bây giò đã trỏ thành một người tàn phê rôi.

Bà cảm thấy được cô ta xuất sắc hơn tôi được điêm nào cơ chứ?”

Nói đến đây, nội dung cuộc trò.

chuyện của Cổ An An lại chuyển hướng, ánh mắt chọt lạnh lùng, giọng điệu cũng trở nên trào phúng, lạnh như băng, “Còn nữa, tôi quả thật đã sớm biết rằng Lam Hân chính là Có Ức Lam nhanh hơn bắt cứ ai, những chuyện xảy ra sau đó, đều do tôi một tay sắp xếp cả, lúc đó tôi chính là muôn hai mẹ con các người trở mặt thành thù, khiến cho cô ta không bao giờ có thể trở về cái nhà này được nữa.

Nhưng thật không may chính là, cô con gái kia của bả quả thật rất lương thiện, bà đối xử với cô ta bắt công như vậy, thậm chí còn đem con gái ruột của cô ta đây ngã xuông cầu thang, gãy tay gãy chân, thậm chí, dùng tật cả những từ ngữ dơ bản nhật trên thê giới này đê nhục mạ cô ta, cô ta cũng yên lặng lựa chọn tha thứ cho bà.”

“Đô đàn bà xâu xa này……. “Lâm Mộng Nghi giận đên đỏ cả mắt, gio tay lên muôn hướng tới mặt Cô An An đáy xuống.

Chuyện này, vẫn luôn là nỗi đau trong lòng bà bấy lâu.

Mỗi lần nhìn thấy con gái, bà hối hận đến mức không thể muốn tát lại vào mặt mình vài cái.

Cố An An lại nhanh chóng siết chặt đến cánh tay Lâm Mộng Nghi, ánh mắt lạnh lùng nhìn bà: đcệ phu nhân, hiện tại bà không có tư cách gì đánh tôi, chẳng mây chốc mà nhà các người sẽ trở thành chó nhà có tang loay hoay không chỗ nào nhờ cậy, ai cũng xua đuôi mà thôi.”

Có An An gắn từng chữ một, tràn ngập ác độc.

“Mẹ, bình tĩnh một chút.”

Có Ức Lâm từ nãy giờ. vẫn chưa lên tiếng bỗng bình tĩnh nói.

Lâm Mộng Nghỉ nói: “Ức Lâm, con bảo mẹ phải bình tĩnh như thể nào đây?

Loại người này ngay cả chó cũng không bằng, bắt nạt người quá đáng mà.”

Có Ức Lâm nói: “Mẹ, không cần biết mẹ nghĩ cô ta là cái gì, nhưng cô đã cũng đã ăn cơm nhà họ Cô mà lớn lôh 9 Năm đó, cũng là mẹ có ý đem Cố An An mang về gia.

“Buông cái bàn tay bản thỉu của cô ra cho tôi.”

Lâm Mộng Nghi dùng sức hát mạnh một cái, giãy tay mình ra khỏi tay Có An An.

“Hừ! Hiện tại lại chê tôi bẩn rồi sao?