Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1509



“Anh đi cùng em.” Lục Hạo Thành biết chuyện cô muốn làm sẽ không thay đổi.

Cô gật đầu, “Ăn cơm trưa xong em gọi điện thoại cho Có An An, hẹn vói cô ta thời gian.

“Cha, mẹ, ra ngoài ăn cơm thôi.” Kỳ Kỳ gõ cửa.

Lam Hân có chút bắt đắc dĩ, trừng mắt nhìn Lục Hạo Thành: “Đều là lỗi của anh, ở nhà nhàn rỗi, muốn giúp mẹ chia sẻ một chút việc nhà, mẹ mỗi ngày chăm sóc cả nhà chúng ta rất mệt mỏi. “

“Được được được, đều là lỗi của anh, anh sẽ đi hỗ trợ bày bát đũa.” Lục Hạo Thành cười ôm cô lên xe lăn.

“Anh nói tìm người giúp việc đi, mẹ lại không đồng ý. Nhìn mẹ mệt mỏi, anh cũng đau làn “Lục Hạo Thành cũng có chút bât đặc di.

Lam Hân: “Mẹ không có việc làm, nếu bà ây không làm, bà ấy sẽ cảm thầy bắt an.

Khi em đi làm, bà ấy sẽ ở nhà chăm ba đứa nhỏ, nâu ăn cho bọn trẻ và chờ em đi làm vê.

Bà ấy mệt mỏi nhưng cảm thấy cuộc sông đây đủ, bà ấy cười rất hạnh phúc môi ngày. Bà ây khuyên em mỗi ngày, không cân phải lo lắng về bà ây, sau đó biết những tổn thư: ong mà bà ấy đã phải chịu đựng, em hiểu rằng làm những điêu này có thể làm cho bà ấy quên đi rất nhiều đau đón. ` Cô luôn yêu mẹ, mẹ đối xử tốt với cô như con gái ruột của bà.

Lục Hạo Thành nói: “Lam Lam, sau này anh sẽ tăng gấp đôi với hai người phụ nữ tốt nhát trong cuộc đời anh. “

Lam Hân cười cười, không nói gì.

Sau khi ăn cơm trưa, Lam Hân cùng mẹ trò chuyện một lúc, cô liền dẫn Tiểu Tuần cùng Kỳ Kỳ đi dạo phó.

Nhiên Nhiên vẫn bận rộn. quay phim, tối hôm qua cậu bé trở về muộn, Lam Hân cũng không gặp mặt một lần, hôm nay lại rời đi sớm, cô cũng cảm thấy mấy ngày rồi không gặp con trai của mình.

Sau khi hai người ăn chút hoa quả, Lam Hân gọi điện thoại cho Cố An An hẹn gặp mặt cô ta, không ngờ Cố An An sảng khoái đáp ứng, ngay tại quán cà phê phía dưới công ty họ gặp mặt.

Lam Hân bảo Lục Hạo Thành đưa cô qua đó, cô ngồi một mình trong quán cà phê chờ Cô An An.

Đại khái đợi khoảng 5 phút, Cố An An giảm, giày cao gót, khí chất tao nhã đi tới đối diện cô ngồi xuống.

Lam Hân nhìn cô ta, có lẽ vị trí khác nhau, cô ta xắn mái tóc xoăn sóng lên, mặc một bộ âu phục nhỏ màu trắng mỏng, cả người so với trước đây thay đôi rất nhiều, có năng lực hơn rất nhiều.

Cố An An nhướng mày cười cười, “chị, lần đầu tiên chị chủ động hẹn gặp mặt tôi, tôi thật sự hơi bất ngờ, cho nên tôi đang bận rộn, cũng muôn đi ra gặp chị một lần.”

Lam Hân tỉ mỉ quan sát thần sắc của cô ta, tiếng chị này tựa hồ kêu đặc biệt oan uông.

“Không thích thì đừng gọi tôi là chị, cô kêu như vậy, tôi nghe không được tự nhiên.”

Có An An trên mặt lộ ra châm chọc: “chị đây là không muôn coi tôi là người một nhà sao?”

Lam Hân hỏi ngược lại: “Còn cô thì sao?

Coi Cố gia là người nhà của cô sao?”

Cố An An thần sắc khẽ động, cười lạnh nói: “Tôi nghĩ chị tới đây tìm tôi, là nói chuyện tình cảm, có chuyện gì nói đi, tiếng chị này tôi kêu không quen, tôi cũng muôn kêu, cha không phải nói đề cho chúng ta sóng chung hòa thuận sao?”

Lam Hân cười cười, “Tôi và cô, sông chung hòa thuận, chính cô cũng biệt không có khả năng, tôi cũng cảm thây không có khả năng. “

Chỉ với những gì cô ta đã làm, cô sẽ không tha thứ.

“Xem ra cô cũng là một người tự biệt mình, chúng ta giả vờ trước mặt cha mẹ thì thôi, lúc chúng ta ở với nhau, thật sự không cân giả vờ thân như vậy đâu.”

“Ừm “

Lam Hân gật đầu, đêu xé rách da mặt, cũng không cân giả vò, cô cũng cảm thây Cô An An nhìn cô cười rât ghê tởm.