Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1400



Nhìn mẹ lạnh lùng với cô ta, đáy lòng cô ta cũng đau, ít nhất, giọng điệu của mẹ cô ta rất không thích, thật sự không thích, cô ta cũng là con gái, vì sao không thể đối xử tốt với cô ta một chút chứ.

Bằng cách đó, cô ta sẽ không làm những điều khủng khiếp đó.

Lâm Mộng Nghi khóe miệng khẽ nhéch lên, “Ta biết con rất bận rộn, nên không gọi điện thoại cho con.

Cô An An nghe ra lời châm chọc trong lời nói của bà, cũng vẻ mặt mỉa mai nhìn bà” Mẹ, mẹ chăm sóc bà nội vật vả rôi”

Lâm Mộng Nghỉ trầm giọng nói: “

Chăm sóc người nhà mình, có gì vất vả chứ Chỉ là điêu khiên ta tức giận nhật chính là hung thủ đụng phải bà nội cọn vẫn chưa bắt được, nêu có thể bắt được hung thủ, trong lòng ta còn có thể thoải mái được một chút. “

Bà từng nghe được cuộc đối thoại của Lục Hạo Thành và Âu Cảnh Nghiêu bên ngoài phòng bệnh, chuyện này rât có thê chính là do cô ta làm.

Chỉ là bây giò không có chứng cứ, cũng không thê đánh cỏ động rắn.

Bà nội là vì chuyện của Lục Hạo Thành mà xảy ra chuyện, Lục Hạo Thành cũng một mực điêu tra chuyện này, bí mật lớn hơn nữa cũng sẽ có ngày bại lộ, một ngày nào đó bà muôn tận mắt nhìn, rốt cuộc có phải.

là do con gái mình tự tay nuôi lớn gây ra hay không.

Nếu là vậy, sao bà có thể chịu đựng được sự phản bội này cơ chứ.

Bà tự hỏi Cố An An không hồ thẹn, Lam Lam vì không muôn nó có tà niệm quá lớn, nên một mực không về nhà.

Bà rõ ràng tìm được con gái của mình, lại không có cách nào mang con gái vê nhà, cùng mình ở dưới một mái hiên nhà.

Cố An An vừa nghe lời này, trái tim kịch liệt nhảy dựng lên, cách mắ tháng, cô ta cho răng mình có thê bình tĩnh đối mặt với chuyện này, nhưng môi khi bị người ta nhắc tới, cô ta vân sợ hãi, trái tim vẫn đập mạnh mẽ như vậy.

Nội tâm vẫn còn bối rối như vậy.

Cố An An nhìn bà nội Cố nằm trên giường bệnh, sát ý cực nóng, thậm chí mang theo một loại điên cuông.

Mặc kệ là dùng cách gì, tuyệt đối không thê đề cho bà già này tỉnh lại, sau khi tỉnh lại, bà ta phát hiện cổ phiều của mình không còn, nhát định sẽ không bỏ qua.

Thần sắc Cố An An mang theo vài phần vặn vẹo, Lâm Mộng Nghỉ kinh ngạc, theo ánh mắt nóng bỏng bà nhìn lại, thấy cô ta gắt gao nhìn chằm chằm mẹ, lúc này Cố An An, ánh mắt đặc biệt đáng SỢ.

“An An.”

Bà nói lớn.

Cố An An trong nháy mắt phục hồi tỉnh thần, lập tức vi lại bộ dáng dịu dàng.

Có An An sợ hãi cảm thấy mình vừa rồi lo sợ, cô ta chớp chớp mắt, cúi đầu, “Mẹ, con đi vệ sinh một chút. “

Lâm Mộng Nghi không nói gì, chỉ cảm thấy kinh ngạc, Cố An An sao lại có ánh mắt đáng sợ như vậy.

Sau khi Cô An An đi ra ngoài, Lâm Mộng Nghi mới phát hiện trong lòng bàn tay mình đều là mồ hôi, bà nhìn thoáng qua mẹ trên giường bệnh, trong lòng rất bát an, “Mẹ, sẽ không đâu, không phải An An làm đâu, có phải hay không.”

Lậm Mộng Nghi vẻ mặt thống khổ, nêu An An làm, bà thật sự sẽ trở thành tội nhân.

Từ khi cô ta còn nhỏ, bà dạy An An rất tốt, nều mình dốc lòng dạy dỗ, vẫn không biến cô ta thành một người hiên lành được, vậy bà nên làm sao đây?

Tuy răng không phải là con ruột của mình, nhưng nhiêu năm như vậy, bà coi cô ta là con ruột mà nuôi lón, những đứa nhỏ khác có, cô ta cũng có, thật sự chưa bao giờ bạc đãi cô ta.