Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1258



Giọng điệu Nhạc Cần Nghiên vô cùng lạnh lùng, Bành Ngụy cũng đã chấp nhận từ bỏ, cô vì cái gì phải cô chập nữa chứ, dù sao thì biển rộng đề cá nhảy, trời cao mặc chim bay, nơi này không được, thì sẽ có nhiêu nơi tốt hơn đang chờ công ty cô.

ĐÁ: ” Đạo diễn Vương vừa nghe lời này, ruột gan cũng xanh hét luôn rôi.

“Đạo diễn Vương, với khí thế oai phong thường ngày của anh mà phải sợ hãi trước người phụ nữ này à, tôi đã đi theo anh lâu như vậy, mà cũng chưa từng gặp qua người phụ nữ nào không biết thân biết phận như vậy đầy Đám người ï bảo trưó “ời phụ nữ trước kia, có _ không ngoan ngoãn dễ nặt anh đâu 2”

Trần Học Mẫn bỗng nhiên lại tham gia Vào góp vui, tức giận chỉ thăng vào Nhạc Cân Nghiên Lục Hạo Thành sớm đã nhẫn nại tới cực hạn rồi, anh tiền lên từ ng. bước, nhanh chóng đấm ra một quyên, Trần Học Mẫn căn bản là không hề đề phòng có người sẽ ra tay đánh hắn, trên mũi truyền đến đau nhức, một luồng đạu đón khó chịu đựng nỗi xông thẳng lên đỉnh đầu của hắn.

Còn không kịp kêu một tiếng, cả người té trên mặt đất cái “ầm”, cái mũi đau nhức nóng lên, máu tươi cũng chảy ra.

“Tôi đã nhịn anh rất lâu rồi đấy.”

Giọng Lục Hạo Thành lạnh như băng, có để lực xuyên thâu, như biến thành những mũi tên truyền vào lỗ tai Trần Học Mẫn.

“Bà xã của Lục Hạo Thành tôi mà anh cũng dám ” Lục Hạo Thành thốt ra từng chữ từ kế răng, tràn ngập tức giận, đáy mắt như có lửa giận sắp trào ra, khiến cho đạo diễn Vương cùng đám người đang có mặt trên bàn sống lưng đều phát lạnh.

Vừa nghe thấy ba chữ Lục Hạo Thành, Trần Học Mẫn lúc này có rượu đến đâu cũng tỉnh hơn phân nửa rôi.

” Lục... giám đốc Lục.”

Hăn lúc này cũng không còn quan tâm máu mũi đang chảy không người nữa, chỉ cuông quýt chồng tay từ trên mặt đât đứng lên, nhìn qua Lục Hạo Thành với vẻ mặt đây sợ hãi.

Toàn thân hắn đều hoảng sợ, run lẫy bẩy vì Lục Hạo Thành, “Giám đốc HÌ tôi, tôi tôi không phải cô ý, anh hãy tha cho tôi đi.”

Mọi người cũng mang vẻ mặt khẩn trương nhìn vê phía Lục Hạo Thành Chỉ sợ vị lão đại này mà phát hỏa, tất cả đám người có mặt ở đây, chỉ sợ sang ngày mai đêu sẽ đánh mật bát com công việc.

Lam Hân nhìn thoáng qua Lục Hạo Thành, cười nói: “A Thành, chúng ta cùng đưa Nghiên Nghiên về nhà trước đi.”

Nếu còn tiếp tục giằng co như vậy, không biệt ông xã nhà cô sẽ còn làm ra những chuyện gì nữa đây?

Sắc mặt lạnh như băng của Lục Hạo Thành lúc này mới dịu đi được vài phân.

“Được!”

Anh gật gật đầu, toàn thân mang theo hợi thở lãnh khốc vô tình, làm cho bâu không khí cũng trỏ nên vô cùng khân trương áp lực Lại theo một tiếng “được” này của anh, khiên cho tật cả mọi người giỗng như vừa được đại xá tha tội vậy.

Ap lực và sợ hãi đột nhiên cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Đạo diễn Vương cũng lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, thả lỏng người ngôi phịch xuông ghê.

Giống như hắn vừa mới trải qua một trận chiến sinh tử, nguy hiểm cận kê vậy.

Lục Hạo Thành mang theo Lam Hân cùng Nhạc Cần Hi rời đi.

Mộc Tử Hoành đợi mãi cho đến khi Nhạc Cần Nghiên cùng Lục Hạo Thành và Lam Hân cùng nhau rời khỏi, anh mới yên tâm trở vê nhà Dọc theo đường đi, Nhạc Cần Nghiên vân tựa vào vai Lam Hân, nhăm mặt lại không nói lời nào Đêm nay Mộc Tử Hoành: đột nhiên xuật hiện, khiên toàn thân cô đêu chân động thậm chí còn rung động, tựa hô cũng đã giảm bót được nhớ nhung của chính mình, đặc biệt là vào khoảnh khắc cô được dựa vào ngực anh, nôi nhớ nhụng khao khát tràn vê như suỗôi chảy, làm cho cô biết, cô vẫn luôn cô gắng đề quên đi Mộc Tử Hoành, nhưng lại càng ngày càng thích anh.

Lam Hân cũng không nói chuyện nữa, cô rât hiệu biệt Nhạc Cân Nghiên, cho đến giờ phút này, cô ấy chắc chắn muốn được yên tĩnh một mình, cho nên cô cũng không quây rây cô gái này.

Dọc theo đường đi, cả ba người đều không có ai mở miệng nói chuyện.

Lúc sắp vê đên nhà rôi, Nhạc Cân Nghiên mới hỏi: “Lam Lam, áo cưới của cô Hạ Thù cậu đã làm xong hêt chưa?”

Lam Hân không biết vì sao Nghiên Nghiên lại hỏi như vậy, nhưng vẫn là gật gật đâu.

“Rồi! Làm rất tốt, rất được, thứ bảy tuân sau tôi sẽ đích thân mang đên cho cô ây!”