Một Hồ Sen Xanh Đợi Trăng Lên

Chương 33: Chuyện lạ ở trấn cổ đào nguyên



Trì Thanh Ngọc đã về phòng trước khi bọn họ lên lầu. Vì Lệ Tinh Xuyên đến nên Cố Đan Nham chuyển qua phòng chàng ở, lúc chàng vào phòng, Cố Đan Nham vẫn đang ngồi điều tức trên giường. Sau khi Trì Thanh Ngọc cởi đai đeo lưng xuống, Cố Đan Nham từ từ mở mắt: “Sư đệ, vừa rồi đệ qua phòng đối diện à?”

Động tác của Trì Thanh Ngọc hơi khựng lại, sau đó lập tức đặt đai lên bàn, thấp giọng nói: “Cô ấy ở trong phòng gọi, đệ sợ có việc.”

Cố Đan Nham cười một tiếng: “Đương nhiên huynh tin tưởng phẩm tính của đệ, nhưng để phải hiểu rõ, miệng người đời đáng sợ.”

Trì Thanh Ngọc nắm chặt cái đai lạnh lẽo, yên lặng ngồi xuống.

Lúc này, có giọng nói của Đường Ký Huân truyền từ ngoài phòng vào, ý muốn mời Cố Đan Nham đi qua phòng cậu để bàn chuyện. Cố Đan Nham chỉnh trang quần áo rồi ra ngoài, Trì Thanh Ngọc nhớ đến năm chữ cuối cùng của anh, lòng không khỏi lạnh lẽo.

Chàng đan hai ngón tay vào nhau, run rẩy hồi lâu, bỗng dưng đứng dậy, sờ soạng để đi tới chậu nước đặt cạnh tường.

Ngón tay dập dờn trong làn nước trong suốt, dù mát lạnh, nhưng vẫn không thể nào mang đi ký ức khi được đầu ngón tay nàng chạm qua.

***

Lúc Cố Đan Nham trở về thì ngọn nến trong phòng đã sắp cháy hết, chỉ còn ánh sáng le lói. Trì Thanh Ngọc khoanh chân trên giường, hai tay niệm quyết khẽ đặt trên đầu gối, nhắm mắt ngồi thiền.

Anh đi ra định đóng cửa sổ, thấy trên mặt đất có loang lổ vết nước, quay đầu nhìn lại, nhận thấy ống tay áo Trì Thanh Ngọc vẫn còn ướt. Cố Đan Nham biết chàng sinh hoạt có nhiều bất tiện, cũng không để trong lòng.

“Sư đệ, sao vẫn chưa nghỉ?” Anh đi tới hỏi.

Trì Thanh Ngọc vẫn duy trì động tác cũ, chỉ nói: “Đệ vẫn chưa mệt.”

Cố Đan Nham mỉm cười, ngồi xuống bảo: “Đệ nên mau nghỉ đi, sớm ngày mai chúng ta phải lên đường rồi.”

“Lên đường?” Trì Thanh Ngọc ngẩn ra, “Huynh bảo phải đi à?”

“Vừa rồi Đường Ký Huân gọi huynh đi qua để nói chuyện này.” Cố Đan Nham lấy bọc quần áo để xếp lại, nói: “Chủ quán sợ rước họa vào thân, không muốn giữ chúng ta ở đây. Còn nữa, Lệ Tinh Xuyên có nói, dù đám người Đoạt Mộng lâu đã lánh đi nhưng vẫn chưa rời xa, có thể sẽ bất ngờ tấn công vào bất cứ lúc nào.”

Trì Thanh Ngọc trầm ngâm: “Sư huynh, tại sao đột nhiên đám người Chính Ngọ lại đến Việt địa? Chẳng lẽ chúng đuổi theo Đường Ký Dao tới đây?”

Cố Đan Nham nói: “Huynh cũng từng nghĩ về vấn đề này, nhưng Đường Ký Dao bảo, cô ta không gặp chuyện gì trên đường cả, thế nhưng ban nãy vừa rời khỏi đây là gặp đám người Đoạt Mộng lâu. Nhìn bộ dạng bọn chúng, không giống cố tình đuổi theo tới đây, có lẽ oan gia ngõ hẹp, gặp thì liền ra tay.”

Trì Thanh Ngọc ngẫm nghĩ, nói: “Sư huynh, trước đây huynh có từng nghe nói gì về đám người Phương Nhụy phu nhân và Chính Ngọ không?”

Cố Đan Nham cười nhạt: “Huynh chỉ xuống núi La Phù nhiều hơn đệ mấy lần thôi, lai lịch của đa số đám người trong Đoạt Mộng lâu kia không rõ ràng, sao huynh biết được? Vì sao đệ lại hỏi tới chuyện này?”

Trì Thanh Ngọc nói: “Phương Nhụy phu nhân nổi danh không lâu, nhưng lại có thể đối đầu với Đường môn và Thanh Thành, khiến đệ hơi ngạc nhiên.”

“Giang hồ tàng long ngọa hổ, Phương Nhụy phu nhân cũng chỉ là một trong số đó thôi.” Cố Đan Nham nhìn chàng, “Thanh Ngọc, huynh nghĩ, có Lệ Tinh Xuyên và Trương Tòng Thái ở đây rồi, chờ qua khỏi Cán Châu, chúng ta có nên quay về núi La Phù không?”

Trì Thanh Ngọc khẽ cau mày, “Huynh sợ đệ không ứng phó với giang hồ phức tạp này?”

Cố Đan Nham có phần đăm chiêu, yên lặng một lát, bảo, “Không phải kiếm thuật không thể ứng phó, mà là… đệ biết ít quá. Thanh Ngọc, đệ hiểu không?”

Trì Thanh Ngọc im lặng, mãi lâu sau mới nói: “Sư huynh, chẳng lẽ một người cứ đần độn ngây ngô mà sống cả đời vậy ư?”

Cố Đan Nham bị chàng hỏi bất ngờ, đành phải hỏi lại, “Chẳng lẽ đệ luôn cảm thấy bản thân đần độn ngây ngô? Dù đệ không nhìn thấy, nhưng tâm lại thông triệt, còn ngại điều gì?”

“Phải vậy chăng?” Trì Thanh Ngọc nhẹ giọng hỏi, cảm thấy mơ mơ hồ hồ.

***

Theo lời Cố Đan Nham kể lại, Lệ Tinh Xuyên và Trương Tòng Thái phụng mệnh chưởng môn Thanh Thành đến Cán Châu để tìm hiểu về tình hình gần đây của Đoạt Mộng lâu. Nhưng trên đường đi lại phát hiện đám người Chính Ngọ đang bí mật xuôi về nam, vậy nên đuổi theo tới đây. Còn liệu đám Chính Ngọ có phải đuổi theo nhóm người Đường Ký Dao tới đây hay không thì chẳng biết.

Trước đây, Trương Tòng Thái cũng chưa đi chung với Lệ Tinh Xuyên bao giờ, vốn định chia nhau hành động, âm thầm điều tra xem Đoạt Mộng lâu còn phục binh hay không, bây giờ hai người hợp lại, ngay đúng lúc chủ nhà trọ muốn đuổi khách. Sau khi bọn họ bàn với nhau, liền mời đám người Đường Ký Dao tới trấn Đào Nguyên gần đó ở tạm.

Trấn Đào Nguyên dựa núi gần sông, quang cảnh tĩnh mịch xinh đẹp, là quê hương của cố chưởng môn Quảng Huyền chân nhân phái Thanh Thành.

Khi còn tục gia, Quảng Huyền chân nhân họ Liêu. Hồi còn trẻ, ông cũng là một công tử văn nhã, thế nhưng lại vứt bỏ gia nghiệp trong nhà, một lòng hướng đạo, sau khi trở thành chưởng môn Thanh Thành thì càng hiếm có dịp về lại chốn xưa. Ở trấn Đào Nguyên vẫn còn giữ lại một khu nhà cũ, có tôi tớ trông coi. Sau khi chân nhân qua đời, đại đệ tử Trác Vũ Hiền kế nhiệm chức vị chưởng môn, cũng từng mang đám người Trương Tòng Thái tới trấn Đào Nguyên thờ cúng tổ tiên cho sư phụ. Lệ Tinh Xuyên thấy Lam Hạo Nguyệt tạm thời không thể chịu đựng nổi đường xá gập ghềnh, liền nghĩ tới tòa nhà ở đây.

Đường Ký Dao nghe theo đề nghị của bọn họ, sớm ngày hôm sau, đưa Lam Hạo Nguyệt vào kiệu êm, điều khiển mọi người lên đường. Chị vốn nghĩ tới chuyện không biết có nên chia nhau hành động, che mắt Đoạt Mộng lâu hay chăng thì Lệ Tinh Xuyên nói: “Chúng ở trong tối, ta ngoài sáng, dẫu có chia nhau hành động thì không chừng cũng bị nhìn thấu, ngược lại, như thế là phân tán lực lượng, tạo cơ hội cho bọn chúng.”

Đường Ký Dao cảm thấy y nói có lý, nhưng lại lo đám người Đoạt Mộng lâu sẽ đuổi theo, gây nguy hiểm cho Lam Hạo Nguyệt. Lệ Tinh Xuyên an ủi chị, nói: “Đường cô nương, chúng ta ở chung một chỗ, đương nhiên sẽ bảo vệ cô ấy không ngại ngần.”

Lam Hạo Nguyệt nằm trong kiệu êm, nghe thấy lời này, cũng lên tiếng: “Cảm ơn anh.”

Nàng từng nghe về sự tích của Lệ Tinh Xuyên ở phái Thanh Thành, thế nhưng không đặt trong lòng, hôm qua được y cứu, cũng vì bị thương nên chẳng mảy may để ý. Mãi đến sáng nay mới thật sự gặp được người thiếu niên anh hùng, khác với suy nghĩ của nàng lúc trước.

Lệ Tinh Xuyên đứng ngoài kiệu, trêu: “Sau này Lam cô nương phải cẩn thận đấy, không phải lúc nào ‘Thiên la ngân võng’ của tôi cũng bay đến sau cô được đâu.”

Lam Hạo Nguyệt đỏ mặt, may mà đang ở sau rèm nên không ai thấy. Lúc này Trương Tòng Thái dẫn ngựa đi tới, thấp giọng bảo: “Tinh Xuyên, vừa rồi huynh có ra ngoài xem qua, xung quanh có thể coi là yên tĩnh, chúng ta mau lên đường đi ngay, đến nhà cũ ở Đào Nguyên thì mới có thể coi là an toàn.”

Lệ Tinh Xuyên gật đầu, vì thế đưa mọi người rời khỏi đây, hướng về trấn Đào Nguyên.

Lam Hạo Nguyệt ngồi trong kiệu, đang nghĩ chưa thấy bóng dáng Trì Thanh Ngọc đâu, lặng lẽ vén rèm cửa sổ để tìm thử. Lệ Tinh Xuyên đang cưỡi ngựa bên cạnh, đi tới cười thật tươi với nàng, “Lam cô nương, bên ngoài gió lớn, cẩn thận kiểu bị thổi bay mất đấy.”

Lam Hạo Nguyệt lắp bắp: “Tôi nào có yếu ớt như vậy?”

“Hiện giờ cô đang bị thương, vẫn nên cẩn thận thì hơn.” Lệ Tinh Xuyên thản nhiên nhìn về phía trước, mặc bộ loại trang phục bó ở cổ tay màu đen, một vẻ hoạt bát rắn rỏi vô song.

Lam Hạo Nguyệt không biết nói gì, đành phải đáp cho có lệ. Lệ Tinh Xuyên thấy nàng vẫn còn mải nhìn ra sau, liền hỏi, “Cô nương muốn tìm ai? Tôi gọi giúp cô.”

“Không đâu…” Lam Hạo Nguyệt vội nói, “Tôi chỉ nhìn chút thôi… hình như thiếu ai đó thì phải?”

Lệ Tinh Xuyên cũng đưa mắt nhìn ra sau, đáp: “Em họ cô và hai vị bằng hữu của Thần Tiêu cung đang ở phía sau, chỉ là hơi xa.” Y lại nhìn Lam Hạo Nguyệt, “Xưa nay đệ tử Thần Tiêu cung rất ít giao thiệp với giang hồ, tôi thật không ngờ bọn họ lại đi cùng Đường môn đến phái Hành Sơn.”

Trong lòng Lam Hạo Nguyệt có cảm giác ngọt ngào, nhưng ngoài miệng lại nói: “Bọn họ chỉ tiễn tôi một đoạn thế thôi.”

“Vậy cũng đúng. Tôi luôn muốn so tài với cao thủ kiếm thuật của Thần Tiêu cung, tiếc là bây giờ không thể rảnh rỗi mà nghĩ tới những chuyện này. Sáng nay tôi có nghe Cố đạo trưởng nói, đợi khi Đoạt Mộng lâu không đuổi theo nữa, bọn họ sẽ về lại Lĩnh Nam.” Lệ Tinh Xuyên có phần tiếc rẻ nói.

Lam Hạo Nguyệt ngẩn ra, tâm tình không khỏi suy sụp hẳn.

Không lâu sao, đoàn người xuyên qua ngoại ô, dòng sông xanh biếc uốn quanh, mang theo mùi hương đồng nội. Có một cái cổng lớn được dựng thẳng trên con đường lát đá xanh, viết ba chữ ‘Trấn Đào Nguyên’ thật lớn. Hai bên đường trồng toàn là đào, hiện đang giữa hè, cây rất sai quả, nặng trĩu cành.

Đường Ký Dao siết dây cương, nhìn xung quanh, nghe thấy tiếng chim hót líu lo, nước chảy róc rách, thế nhưng lại chẳng có thôn dân nào qua lại trên con đường trước mặt.

“Trương đại ca, những lần trước anh tới đây cũng vắng vẻ vậy à?” Chị thấp giọng hỏi Trương Tòng Thái ở bên cạnh.

Trương Tòng Thái cau mày đáp: “Không phải. Mọi người chờ ở đây tạm, tôi vào trấn xem thử rồi hẵng nói sau.” Dứt lời, anh ta vung roi, phi ngựa qua cổng. Lệ Tinh Xuyên ở sau thấy vậy, vội vàng đuổi tới cạnh anh ta, nói: “Sư huynh, để ý xung quanh.”

Trương Tòng Thái khẽ vuốt cằm, đưa mắt quét ra sau, hạ giọng bảo: “Đệ cùng huynh vào nhà cũ xem xét tình hình một chút. Ở đây có người của Thần Tiêu cung, hẳn sẽ không sao đâu.”

Lệ Tinh Xuyên quay đầu nhìn lại, sau đó lập tức cùng Trương Tòng Thái đi vào trấn Đào Nguyên.

***

Lúc này nắng đương rực rỡ chói chang, bóng đào hai bên đường đong đưa, có một ngôi nhà cách đó không xa, thế nhưng cổng đóng kín, cũng chẳng có ai qua lại trên đường. Tiếng vó ngựa khô khốc vang vọng từ đầu đường, hai người cực kì cảnh giác, sợ lọt vào mai phục. Vòng qua khúc cua, ngay trước mặt là một khu nhà cổ xưa, màu sơn đỏ ở cổng nay đã loang lổ đi nhiều, lộ ra từng mảng bên dưới.

Trương Tòng Thái xoay người xuống ngựa, ý bảo Lệ Tinh Xuyên coi chừng phía sau, còn mình thì đi tới gõ cửa. Mãi hồi lâu vẫn không có thấy người ra mở, đang rất ngạc nhiên thì lại nghe thấy một giọng nói già nua hỏi vọng ra: “Ai đó?”

Trương Tòng Thái báo tên họ môn phái, cửa lớn hơi hé một chút, một ông lão còng lưng thò người nhìn ra ngoài, như đang muốn xác nhận tướng mạo.

“Bác Trần, cháu là Tòng Thái đây, lúc trước từng tới đây cùng Trác chưởng môn!” Trương Tòng Thái nhíu mày, “Bác đang sợ gì vậy?”

Lúc này bác Trần mới mở nửa cánh cửa ra, chắp tay nói: “Trương thiếu hiệp, thật xin lỗi, mấy ngày nay, đến cả bước ra cửa lão cũng không dám, sợ gặp chuyện không may.”

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì sao trong trấn vắng vẻ đến vậy?” Trương Tòng Thái nghi ngờ không hiểu nổi, lại gọi Lệ Tinh Xuyên, bảo y dẫn đường đưa đám người Đường Ký Dao tới.

Đợi mọi người đi tới theo Lệ Tinh Xuyên rồi, vào trong nhà, bác Trần lập tức đóng kín cửa. Khi trước, Trương Tòng Thái có từng tới đây, dẫn đường để hai chị em Đường Ký Dao đưa Lam Hạo Nguyệt vào phòng trong nghỉ ngơi, tiếp đến là dẫn bọn họ ra phòng khách. Sau khi nói chuyện với bác Trần một hồi thì mới biết, mấy ngày trước, có mấy người chết bất ngờ, chẳng hiểu lý do vì sao. Đầu tiên là sáng hôm nọ, phát hiện có người chết đuối ngoài sông, hàng xóm tưởng là ngoài ý muốn, nhưng tối lại thấy có người chết ngay đầu hẻm, mình đầy thương tích, máu lênh láng khắp mặt đường. Ngay hôm sau lại có xác người nằm ngoài trấn, miệng sùi bọt mép, còn chết thảm hơn nhiều.

“Thế nên mọi người không dám ra ngoài ban ngày, trốn trong nhà vì sợ bị giết sao?” Trương Tòng Thái thở dài một hơi, “Người chết là những ai vậy?”

Bác Trần vừa châm trà cho bọn họ, vừa trả lời: “Là những người từ nơi khác chuyển đến, ở đây nhiều năm rồi, thân thiết với chúng ta lắm. Bình thường cũng thành thật lành tính, chẳng biết vì sao lại bị người hại!”

Đường Ký Dao nhíu mày: “Liệu có phải do đám người Đoạt Mộng lâu gây ra? Không phải bọn chúng đang ở gần đây đấy sao?”

Lệ Tinh Xuyên nâng chén trà, khẽ lắc đầu: “Dù bọn chúng không phải người chính đạo, nhưng giết người tùy tiện ở một trấn thế này thì có ích gì với bọn chúng đâu?”

Trương Tòng Thái cũng nói: “Sư đệ nói có lý, trừ khi những người này có thù oán với Đoạt Mộng lâu, bằng không thì chẳng có cách nào giải thích chuyện này cả.”

“Hay là bọn họ đã phát hiện ra một bí mật động trời nào đó, hoặc cũng có thể bọn người Đoạt Mộng lâu đang luyện võ công tà môn, cần dùng người sống để thử…” Bình thường Đường Ký Dao thích nghe về những chuyện kì lạ xung quanh, nay đã có chỗ dùng. Kể ra biết bao lí do trước mặt Trương Tòng Thái một cách cực kì đắc ý, khiến anh ta cũng phải dở khóc dở cười.

Lệ Tinh Xuyên thấy vậy, mỉm cười nhìn ra sân, vừa đưa mắt thì thấy Cố Đan Nham và Trì Thanh Ngọc đang nói chuyện với nhau trước bụi trúc. Y chắp hai tay, đứng bên cạnh tường, khẽ gật đầu với Cố Đan Nham ở xa.

Cố Đan Nham cũng đáp lại, nói: “Lệ thiếu hiệp, sao cậu không vào phòng nghỉ tạm?”

Lệ Tinh Xuyên đi tới vài bước, thấp giọng trả lời: “Trong phòng có Đường đại tiểu thư đang kể chuyện, tôi sợ không nhịn được mà cười ra tiếng, quấy rầy sự hào hứng của cô ấy.”

Cố Đan Nham đã biết tính tình của Đường Ký Dao từ trước, cười nhạt. Lệ Tinh Xuyên thấy Trì Thanh Ngọc đang lẳng lặng đứng bên, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì, bèn nói: “Có phải hai người đang có việc muốn nói không, vừa rồi tôi đã đường đột.”

Cố Đan Nham vội vàng xua tay bảo: “Chúng tôi chỉ nói chuyện phiếm vậy thôi, trước mặt người lạ, lúc nào sư đệ tôi cũng yên lặng như vậy.”

Lúc này Lệ Tinh Xuyên mới thấy nhẹ nhõm hơn, Trì Thanh Ngọc lên tiếng: “Lệ công tử chớ để bụng.”

“Đừng gọi như thế, tôi nghe thấy kì quái lắm.” Lệ Tinh Xuyên cười bảo, “Tôi vốn là con nhà nghèo khốn, sao lại gọi là công tử gì được!”

Trì Thanh Ngọc có vẻ do dự, hỏi lại: “Nghe giọng thì hẳn là tuổi anh không lớn lắm?”

“Năm nay hai mươi hai, chỉ vừa bái nhập vào môn hạ Thanh Thành được sáu năm thôi.” Lệ Tinh Xuyên có vẻ xấu hổ, vỗ vào đoản kiếm bên hông, “Tôi mới ở mức sơ cấp, vậy nên vẫn chưa học hết tinh thâm của kiếm thuật Thanh Thành.”

“Không cần quá khiêm tón, thân thủ Lệ thiếu hiệp rất nhanh nhẹn.” Cố Đan Nham mỉm cười.

Lệ Tinh Xuyên lắc đầu, nhìn Trì Thanh Ngọc hỏi: “Hình như Trì huynh đệ nhỏ tuổi hơn tôi một chút thì phải?”

Trì Thanh Ngọc lãnh đạm đáp: “Nhỏ hơn Lệ thiếu hiệp hai tuổi.”

Lệ Tinh Xuyên vui vẻ hẳn: “Thế thì tôi đây mặt dày làm huynh trưởng rồi.”

Dù sao Cố Đan Nham và Trì Thanh Ngọc cũng là khách, Lệ Tinh Xuyên nói chuyện với hai người một chút rồi đưa cả hai về phòng riêng ở hậu viện, cho bọn họ nghỉ tạm.

Sau đó, y lại dạo một vòng trong sân, nhận thấy, dù nhà cũ của Liêu gia cũ kĩ vắng vẻ, nhưng đường nét chạm trổ vẫn chẳng giảm độ tinh xảo chút nào, vừa nhìn là biết, ban đầu, đây vốn là một gia đình giàu có. Y định chuẩn bị quay lại phòng khách tìm Trương Tòng Thái thì lại nghe thấy có người gõ cửa

Lúc này bác Trần vội vàng chạy ra, vừa đi vừa hỏi. Người ngoài cửa lại không trả lời, chỉ một mực gõ cửa. Trương Tòng Thái từ phòng bước ra, nói: “Bác Trần, chớ nên tùy tiện mở cửa.”

“Để lão đi xem…” Bác đi tới sau cửa, nhìn xuyên qua khe hở, lắc đầu thở dài: “Đúng là A Nghiệp không muốn sống thật rồi, giờ này mà còn dám ra ngoài.”

Trương Tòng Thái thấy bác Trần muốn đi mở cửa, nhíu mày hỏi: “Ai vậy?”

“Là người giúp lão coi sóc vườn hoa. Tuy rằng nhà này không có người ở, nhưng trong vườn có một vài hoa cảnh quý hiếm, lão già rồi không nhìn rõ, nhưng A Nghiệp lại biết chăm bón mấy thứ này.”

Đường Ký Dao nhíu mày nói: “Không phải Chính Ngọ cải trang đấy chứ? Không nên mở cửa thì tốt hơn.”

Nhưng tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, Lệ Tinh Xuyên chạy tới, nói: “Tôi đến đây.”

Y nói xong, che chở bác Trần ở sau, mở rộng cửa.