Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 12: Chuyện ban đầu, ngươi đã quên sao?



Câu này vừa ra khỏi miệng, sắc mặt của ta trở nên trắng bệch, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Ngưng Yên, ánh mắt của nàng cũng trở nên rét lạnh, nhìn ra nói: ‘’Hiện giờ, ngươi cũng nhất định phải giúp ta rời khỏi nơi này, lại trở lại bên cạnh chàng!’’

Đột nhiên trong lúc đó nhắc tới chuyện hai năm trước khiến ta có chút bất ngờ không thể phòng ngự, mất hồn một hồi lâu mới mở miệng, âm thanh đều đã có chút trống rỗng: ‘’Ngưng Yên, ngươi…’’

‘’Thanh Anh, chuyện ban đầu, chẳng lẽ ngươi đã quên sao?’’

‘’Ta…’’

‘’Lúc trước là ngươi để cho ta trở thành nữ nhân của Tam điện hạ, toàn bộ những gì ta gặp phải hôm nay, ngươi cũng có trách nhiệm, chẳng lẽ ngươi muốn từ đây buông tay mặc kệ sao? Thanh Anh, ngươi quá nhẫn tâm rồi!’’

‘’Ngưng Yên, ngươi không cần nói như vậy, ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi chịu khổ, ta cũng hi vọng ngươi có thể sống tốt.’’

‘’Vậy ngươi để cho ta rời khỏi chỗ này đi, giúp ta trở lại bên cạnh chàng, chỉ nói trên miệng thì có ích gì!’’ Ngưng Yên càng nói càng kích động, nhìn thấy phần vải thêu thùa ta cầm trong tay giúp nàng, liền đoạt lấy hung hăng vứt trên mặt đất: ‘’Chỉ mang những thứ này tới thì có ích lợi gì, ta phải rời khỏi nơi này, ta muốn trở về cuộc sống của ta, ta không muốn ở lại trong lãnh cung chết tiệt này để chịu khổ!’’

‘’Ngưng Yên!’’

‘’Ta nói cho ngươi, Nhạc Thanh Anh!’’ Nàng cắn môi dưới, hung hắng nói: ‘’Nếu không thể để cho ta rời khỏi nơi này, ngươi cũng không cần trở lại, loại giả tình giả ý quan tâm này, ta không cần!’’

Nói xong, nàng xoay người liền trở về nhà, hung hăng đập cửa, chỉ nghe bịch một tiếng, ta đứng ở trong sân, môt loạt kinh hãi.

Ngưng Yên…

Lúc rời khỏi lãnh cung, hai chân của ta nặng như chì, mỗi một bước đi đều nặng ngàn cân, cả người đều đờ đẫn, vẫn đi đến cửa lớn của Dịch Đình các mới bị một loạt tiếng động nhốn nháo gọi nhau khiến ta trở lại bình thường.

Quay đầu lại, chỉ thấy bên cung Xuyết Cẩm, rất nhiều cung nữ được sắp xếp đi sang một bên, vẻ mặt của tất cả đều có chút khác thường, hình như lại vẫn có chút tỉ mỉ trong cách ăn mặc, không chỉ có trang điểm tinh xảo, lại vẫn đeo những trang sức mà ngày thường đều không nỡ mang theo rồi.

Đây là làm sao vậy?

Ta không hiểu chút nào, lúc quay về đến trong phòng Du Nhi đã ở bên trong nghỉ ngơi, vừa thấy ta trở về, lập tức hỏi: ‘’Hôm nay ngươi lại chạy đi chỗ nào, nơi nơi đều không tìm thấy ngươi.’’

Ta do dự môt chút, không nói chuyện của Ngưng Yên, chỉ sợ nàng ấy lại lo lắng cho ta, liền nói: ‘’Không đi đâu cả, đúng rồi Du Nhi, vừa rồi ta thấy rất nhiều cung nữ bên cung Xuyết Cẩm đều ra ngoài, giống như ai đó triệu tập vậy, xảy ra chuyện gì sao?’’

Á…, ngươi hỏi cái đó’’. Du Nhi thăm dò nhìn ra ngoài, chẳng hề để ý nói: ‘’Là tam điện hạ, hắn muốn tìm cung nữ được sủng hạnh tối hôm đó ở trong cung.’’