Một Đêm Bất Ngờ: Tổng Giám Đốc Sủng Vợ Nghiện

Chương 169



Đa số đều là cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, vóc dáng hoàn hảo… Haizz, sao Cố Đoàn Thuần có thể không dính một tý nào trong vòng vây của nhiều cô gái như vậy? Hoắc Thủy Nhi bỗng rất tò mò, không biết trước đây anh đã từng thích ai chưa?

Anh ưu tú như thế, chắc chắn người anh thích sẽ rất xinh đẹp trắng trẻo chân dài, gia thế và bối cảnh đều tốt, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, nói không chừng còn là học sinh xuất sắc…

Nghĩ như vậy cô chợt cảm thấy mình chẳng có gì cả.

Hoắc Thủy Nhi trầm mặc, nhưng thấy bánh ngọt tinh xảo trên bàn bên cạnh, cô nhất thời sáng mắt, rồi chép miệng, chiếc đầm cô mặc hôm nay không có thắt eo, nên dù cô ăn nhiều đến đâu cũng không thấy rõ bụng. Lúc nghĩ như thế, cơ thể đã nhanh chóng hành động, Hoắc Thủy Nhi đứng dậy cầm hai chiếc đĩa nhỏ, rồi quay về chỗ ngồi. Mới đầu cô còn biết chú ý đến hình tượng nên từng miếng nhỏ, sau đó vì thật sự quá ngon, nên cô ngang nghiên ăn từng miếng lớn.

“Ui cha, tôi còn tưởng tại sao nhà ông nội Trình lại xuất hiện tên ăn mày, hóa ra là chị dâu của tôi, chị dâu à, chị chưa ăn cơm sao?”

Giọng nói khiêu khích bỗng vang lên trên đỉnh đầu, Hoắc Thủy Nhi còn chưa nhìn thấy người đã biết là Cố Hàn Tình tới gây sự, cô biết mình đang ở hoàn cảnh nào, đầu tiên không nói hôm nay mục đích cô đến đây là để gặp ông cụ Trình, hai là ở những nơi nghiêm túc thế này, cô sẽ không ngu ngốc tranh cãi với cô ta.

“Hàn Tình đấy à, thật trùng hợp, không ngờ ở đây cũng có thể gặp được cô, cô ăn không?”

Hoắc Thủy Nhi làm như không nghe thấy lời chế giễu của Cố Hàn Tình, mà đưa đồ ăn tới trước mặt cô ta ngay, sắc mặt cô ta tái mét, nhìn người bên cạnh, lúc này Hoắc Thủy Nhi mới nhận ra, bên cạnh cô ta còn có một người phụ nữ.

Người phụ nữ này mặc váy lưới màu trắng, chẳng khác nào tiên nữ giáng trần.

Khuôn mặt tinh xảo như búp bê, đôi mắt to tròn hiện lên dáng vẻ ngây thơ không biết gì, ngay cả Hoắc Thủy Nhi cũng không khỏi nuốt nước miếng, nhan sắc này thật sự giống hệt búp bê.

“Chào cô, cô là vợ anh Đoàn Thuần đúng không? Tôi có thể gọi cô là Thủy Nhi được không? Tôi là Hoắc Thúy Vy.”

Hoắc Thúy Vy hào phóng đưa tay ra, Hoắc Thủy Nhi sửng sốt, không ngờ cô gái này lại cùng họ với mình, cô vội đặt bánh kem trong tay xuống, rồi bắt tay với cô gái, sau đó buông ra nói: “Chào cô.”

Đứng trước cô gái xinh đẹp như vậy, cô hơi cảm thấy tự ti mặc cảm.

Nhưng không biết tại sao cô lại cảm thấy cô gái này rất lạnh lùng…

“Thúy Vy, cô khách sáo với cô ta làm gì? Cô ta chỉ là con nhãi đến từ nông thôn thôi.” Cố Hàn Tình thấy Hoắc Thúy Vy khách sáo với Hoắc Thủy Nhi, thì nhất thời không vui.

Nhưng Hoắc Thúy Vy lại cười ngọt ngào: “Thủy Nhi, thật ra Hàn Tinh chỉ hơi có tính khí tiểu thư thôi, còn con người cô ấy rất dễ hòa đồng, nên cô đừng so đo với cô ấy.”

Đừng so đo với cô ta?

Hoắc Thủy Nhi thầm khinh bỉ hừ một tiếng, cô đã sớm nắm rõ đức hạnh của Cố Hàn Tình rồi. Nhưng đối mặt với cô gái xinh đẹp như Hoắc Thúy Vy, cô cũng không nói gì khác: “Tất nhiên là tôi sẽ không để bụng rồi, dù gì Hàn Tình cũng là em chồng tôi, suy cho cùng thì vẫn là người một nhà.”

“Vậy thì tốt.”

Cố Hàn Tình thấy mình không chiếm được lợi lộc gì thì dậm chân rời đi.

“Wow, thật xinh đẹp…”

Hoắc Thủy Nhi nhìn bóng lưng rời đi của Hoắc Thúy Vy rồi cảm thán, cô gái này không chỉ xinh đẹp, mà còn lễ phép, thật hiếm thấy.