Một Con Rùa Đen Yêu Thầm

Chương 33: Từ Biệt



Trường cấp hai cách nghĩa trang không xa, lái xe chỉ cần mười phút. Tại cấp hai nhớ lại một số chuyện xưa, hai người quyết định đi nghĩa trang trước, vừa lúc Hứa Trì Quy tìm Hà Tích có chút việc, tế bái xong đi trường học, không sai biệt lắm học sinh cũng sắp ra về.

Hạ Tranh không biết Hứa Trì Quy tìm Hà Tích có chuyện gì, tối hôm qua đối phương nhắc tới hắn có hỏi qua, nhưng Hứa Trì Quy không nói, một bộ dáng thần thần bí bí. Hạ Tranh áp xuống tò mò trong lòng, không hề truy hỏi, dù sao ngày mai sẽ biết.

Tới nơi, Hạ Tranh đem xe ngừng ở ven đường, nghiêng người giúp Hứa Trì Quy mang khăn quàng cổ cùng mũ, hai người mới cùng nhau xuống xe. Chọn một cửa hàng bán hoa thuận mắt đi vào, mua ba bó hoa cúc trắng, Hạ Tranh cầm hai bó, Hứa Trì Quy ôm một bó.

Dung Thành chỉ có nơi đây một cái nghĩa trang, nhưng là bia mộ của Hứa Chí Quân với Hà Vĩnh Mai cách nhau rất xa, coi như là khoảng cách xa nhất của nghĩa trang. Hứa Trì Quy đi ở phía trước, hướng một góc đi đến, một lát sau đứng trước ở một bia mộ.

Hạ Tranh nhìn ảnh trên bia mộ là một nam nhân anh tuấn, nhưng lễ phép một câu gọi “Thúc thúc” đều kêu không ra được.

Hạ Tranh khom lưng, thả một bó hoa ở trước bia mộ, trầm mặc mà đứng ở bên người Hứa Trì Quy.

Nhiều năm như vậy, Hứa Trì Quy mỗi lần tới nghĩa trang tế bái, đều sẽ không ở bia mộ Hứa Chí Quân dừng lại lâu, vì cùng người đó không có gì để nói, thông thường buông hoa liền đi, sẽ không ở lâu.

Nhưng hôm nay Hứa Trì Quy có chuyện muốn nói, y nhìn người trên bia mộ trở nên có chút xa lạ, ở trong lòng nói: “Ba à, người thấy được sao? Đứng ở bên cạnh là bạn trai của con, là người mà con muốn nắm tay cả đời. Hắn cùng người không giống nhau. Mẹ con gả cho người, là bất hạnh lớn nhất của đời nàng, mà con gặp được hắn, lại là phúc phận tu luyện mấy đời. Mẹ con không được may mắn như con......”

Hứa Trì Quy không nói gì nữa với Hứa Chí Quân, lần sau có trở về, cũng chỉ là dâng lên bó hoa, còn lại sẽ không làm.

Hứa Trì Quy thở ra một hơi thật dài, duỗi tay nắm lấy tay Hạ Tranh, “Hạ Tranh, đi thôi, em mang anh đi gặp mẹ.”

Hạ Tranh trở tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của y, nhẹ giọng ứng: “Được.”

Hai người đi đến tầng cao nhất, Hứa Trì Quy mang Hạ Tranh đến trước mộ Hà Vĩnh Mai, Hạ Tranh cầm bó hoa nhẹ đặt ở trước bia mộ sạch sẽ.

Hứa Trì Quy cúi người xuống, duỗi tay chà lau những vết nước trên ảnh chụp, hỏi: “Mẹ em đẹp lắm phải không?”

Hạ Tranh nhìn về phía bia mộ, trên ảnh là một nữ nhân trẻ tuổi mặt mày ôn nhu, gật đầu nói: “ Rất đẹp, giống em.”

“Khi còn nhỏ có rất nhiều người nói hai mẹ con em giống nhau lắm.” Hứa Trì Quy cuối cùng cũng cười, kéo kéo tay Hạ Tranh, làm hắn dựa gần một ít, giống như như vậy là có thể làm Hà Vĩnh Mai thấy rõ bộ dáng Hạ Tranh.

Hứa Trì Quy ngữ điệu vui vẻ mà giới thiệu: “Mẹ ơi, đây là bạn trai con!”

Ngữ khí kiêu ngạo trong giọng nói không giấu được, Hạ Tranh không nhịn được cười, nghiêm túc nói: “Con chào dì, con là Hạ Tranh, bạn trai Quy Quy. Hôm nay chúng con tới từ biệt ngài, con muốn mang Quy Quy đến thành phố con sống, cho y một cái nhà. Ngài yên tâm, con sẽ đối với y thật tốt, ngài đem y giao cho con được không?”

“Dì nghe được,” Hứa Trì Quy thanh âm có chút nghẹn ngào, “Mẹ em nói được.”

Hạ Tranh xoa xoa tóc Hứa Trì Quy, vẫn là nhìn ảnh chụp trên bia mộ, cười nói: “Vâng, cảm ơn dì, sau này chúng con sẽ thường xuyên về thăm ngài.”

Hạ Tranh nói xong những lời muốn nói, liền an tĩnh lại, đem thời gian để cho Hứa Trì Quy.

Hứa Trì Quy bình phục một chút cảm xúc của mình, nhẹ giọng nói: “Mẹ ơi, con không có trách mẹ, chưa từng. Mẹ không có làm sai, mẹ không phải là tội phạm giết người, mẹ là anh hùng. Không chỉ là anh hùng riêng mẹ, còn là anh hùng của những cô gái đó.”

“Thân là con trai của anh hùng, con vô cùng vinh quang.”

Sắp phải rời Dung Thành, Hứa Trì Quy cùng Hà Vĩnh Mai nói rất lâu, luyến tiếc rời đi. Cuối cùng là Hạ Tranh thấy thời gian đã tương đối trễ, mới không thể không nhẫn tâm đem người khuyên đi.

Bia mộ của ông nội Hạ Tranh ở giữa sườn núi, hắn nắm tay Hứa Trì Quy đi đến trước mộ ông nội, để y đem hoa đưa cho ông nội.

“Ông à,” Hạ Tranh đơn giản mà rõ ràng nói một câu tóm tắt, “Đây là cháu dâu ngài.”

Cho dù “ông nội” chỉ là khối bia, Hứa Trì Quy vẫn đỏ mặt, ngượng ngùng mà chào hỏi: “Con chào ông, con là Quy Quy.”

Ở trước mặt ông nội, Hạ Tranh tự giác biến trở về thiếu niên nghịch ngợm của thời niên thiếu kia, “Ngài trước kia hay mắng cháu nghịch ngợm gây sự, hiện tại tìm cho ngài một đứa cháu ngoan ngoãn như thế, này thì ngài vừa lòng chưa?”

“Y thật sự đặc biệt ngoan, ngài khẳng định thích,” Hạ Tranh thở dài, “Đáng tiếc ngài chưa gặp qua.....”

Hứa Trì Quy nhỏ giọng nói: “Đã từng gặp qua rồi.”

“Hử?” Hạ Tranh đột nhiên quay đầu, “Khi nào? Ở nơi nào?”

Hứa Trì Quy nghĩ nghĩ, nói: “Nghỉ đông lớp 10, sắp gần ăn tết. Khi đó đã qua nửa ngày, ngày đó hình như ở trong nhà cậu có chút ủy khuất, đặc biệt muốn gặp anh, liền chạy đến nhà anh, chỉ muốn nhìn anh một cái. Nhà anh lúc đó đóng cửa, em nhìn không được bên trong, liền muốn trèo tường, không nghĩ tới âm thanh ông nội ở đằng sau vang lên, hỏi em trộm gì, làm em sợ quá mức, tay chân mềm nhũn liền ngã xuống, nhanh như chớp chạy đi.”

Nhớ lại năm ấy gặp mặt, vẻ mặt Hứa Trì Quy như đưa đám, “Xong đời, đó là lần duy nhất cùng ông nội tiếp xúc, một chút cũng không ngoan......”

Hạ Tranh buồn cười, “Lúc ấy ngã có đau không?”

“Không có,” Hứa Trì Quy liên tục khổ mặt, “Anh à, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, nếu ông nội không thích em làm sao bây giờ?”

“Sẽ không,” Hạ Tranh cúi đầu hôn hôn lên đuôi mắt y, “Tôi thích em, ông cũng nhất định thích em.”

Rời nghĩa trang, đến trường trung học phụ thuộc, đã qua năm giờ chiều. Trường trung học phụ thuộc quản lý tương đối nghiêm khắc, Hà Tích sáng sớm phải chạy ra cùng bác bảo vệ chào hỏi, cho nên Hứa Trì Quy cùng Hạ Tranh tiến vào thật sự thuận lợi.

Hiện tại là thời gian đi học, ngôi trường to như vậy lại rất an tĩnh, tùy rằng trên đường không có người, hai người cũng không hề nắm tay. Rốt cuộc đang ở trường học, không thể dạy hư nụ hoa của Tổ quốc.

Mới vừa vào trường chưa tới vài phút, điện thoại Hạ Tranh liền vang lên, là một ít công việc, chờ xử lý xong cắt điện thoại, phát hiện bên người đã không có ai.

Hạ Tranh quay đầu lại, nhìn thấy Hứa Trì Quy cách hắn hơn sáu mét, không nhanh không chậm tiến đến bên y, thấy y xoay người, liền dừng bước.

Hạ Tranh không rõ nguyên do: “Làm sao vậy? Cách tôi xa như vậy.”

“Trước kia chính là như vậy,” Hứa Trì Quy nhìn Hạ Tranh, trên mặt mang theo một chút hoài niệm, “Trước kia em chính là như vậy đi theo phía sau anh, khoảng cách so với hiện tại còn xa hơn một chút, không dám tới gần, sợ bị anh phát hiện.”

Khoảng cách xa như vậy, kỳ thật ngay cả mặt cũng nhìn không rõ lắm, Hứa Trì Quy lúc ấy lại rất thích. Nhìn như cách Hạ Tranh rất xa, lại có thể thấy rõ nhất cử nhất động của hắn. Thấy hắn ở trên đường cùng bạn bè cãi nhau ầm ĩ, thấy thân ảnh của hắn chạy như điên đến nhà ăn, thấy dáng người với những giọt mồ hôi trên sân bóng rổ, thấy gương mặt tươi cười của hắn sau khi chiến thắng.

Lại nói tiếp, Hứa Trì Quy chưa bao giờ chân chính tham dự vào sinh hoạt của Hạ Tranh, nhưng lại dùng phương thức vô cùng vụng về của mình, bồi Hạ Tranh đi hết cả năm học ấy.

Hạ Tranh bước nhanh về phía Hứa Trì Quy, đến bên người y nhưng không dừng lại, mà là đứng ở phía sau Hứa Trì Quy hai bước, “Trước kia là em đi theo tôi, hiện tại đến lượt tôi đi theo em.”

Hứa Trì Quy hốc mắt nóng lên, nhưng nhìn đại lộ rộng mở bình thản trước mắt, lại không biết nên đi đâu.

Thấy người ngốc tại chỗ bất động, Hạ Tranh lên tiếng hỏi: “Làm sao vậy?”

Hứa Trì Quy xoay người, một lần nữa đứng ở phía sau Hạ Tranh, dùng trán chống lên đầu vai Hạ Tranh, tự sa ngã mà nói: “Em muốn đi theo anh.....”

Hạ Tranh thật sự nhịn xuống không được, trở tay đem người kéo vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên mái tóc của y, “Chúng ta cùng nhau đi, sau này đều cùng nhau đi, được không?”

Thời niên thiếu cô độc truy đuổi theo một người tại khắc này được đền đáp, Hứa Trì Quy an tâm dựa vào lòng ngực Hạ Tranh, gật đầu thật mạnh.