Mộng Xuân

Chương 16



“Ngày 20 tháng 1: Đã hơn một tuần tôi không viết nhật ký, dạo này chỉ nghỉ ngơi, xã giao cũng nhiều, và tình huống trong mơ vẫn luôn “như thường” (thế nhưng tôi lại đem sự xuất hiện của Phàn Mộng trong giấc mơ của mình xem thành “như thường” —— tôi biết đây mới là không bình thường, nhưng lòng tôi đã quen với việc Phàn Mộng xuất hiện ở trong giấc mơ của tôi từ lâu, dù sao thì tôi cũng đã nhìn thấy hắn trong giấc mơ của mình suốt hai tháng), Phàn Mộng đang viết một ít chuyện thường ngày: Cùng tôi đi nơi này, đi nơi đó, làm một ít chuyện bình thường mà những sinh viên là người yêu của nhau sẽ làm.

Thật sự tôi không thể ngờ rằng một thanh niên có vẻ ngoài anh khí, gương mặt nghiêm túc sẽ có loại tình cảm này.

Chẳng lẽ Phàn Mộng trong lòng tôi chính là như vậy?

Nói cách khác thì trong lòng tôi đang tồn tại một loại tình cảm thiếu niên không thực tế, vì cho dù Phàn Mộng trong mơ đáng yêu đến như thế nào, thì cũng chỉ là do tâm lý tôi phóng ra, chứ đó không phải là con người thật của hắn…… Nhưng nếu hắn thật sự nằm mơ tiếp trong vòng ba tháng về sau thì sao?

Mối tình đầu của tôi là ở trung tứ(*), bạn gái tôi không xinh lắm, nhưng lại có đôi mắt to, rất ngây thơ, tôi qua lại với cô ấy một năm, hẹn hò một tháng đã nắm tay, hai tháng đã hôn nhau, năm tháng sau là lên giường. Sau đó cô ấy yêu một chàng trai khác, cô ấy nói tôi không có tình thú, không biết cách dỗ cô ấy. Lúc học trung lục(*) thì quen với người bạn gái thứ hai, lần này hẹn hò chưa đến ba tháng đã lên giường, nửa năm đã chia tay. Cô ấy quá trăng hoa, qua lại với rất nhiều người đàn ông khác, hơn nữa còn theo đuổi vật chất.

Từ sau mối tình đầu, thì đã không còn ai cùng tôi đi làm những chuyện tình cảm đó. Hiện tại, khi lên đại học, xung quanh tôi vẫn có không ít con gái, những lúc rảnh rỗi tôi cũng sẽ đi dạo phố ăn cơm với bọn họ, nhưng bọn họ không thể cho tôi loại cảm giác này, loại cảm giác trong sáng, loại cảm giác ngây thơ mà khi nói chuyện không cần phải suy nghĩ.

Tôi biết tôi rất ngốc.

Tuy nhiên, cũng có thể là từ dưới đáy lòng tôi, tôi chỉ muốn có một người yêu an tĩnh, trong sáng, không quá đề cao vật chất, cũng sẽ không quá dính người.

Khi Phàn Mộng trong giấc mơ của tôi viết nhật ký có liên qian tới chuyện hẹn hò với Sở Triệu Xuân, biểu cảm trên khuôn mặt có thể nói là rất bình tĩnh, chỉ khi viết tới chỗ thân mật với tôi, hắn mới có thể đổ mồ hôi lạnh đầy trên trán, môi run rẩy, viết chữ cũng không ổn định được. Trong vài tuần qua, Phàn Mộng đã viết ra từng giấc mơ hẹn hò với tôi, hắn viết rằng chúng tôi đã cùng nhau đến hiệu sách, đi Công viên Đại dương —— Phàn Mộng đã cười nhạo việc tôi mắc chứng sợ độ cao ở trong giấc mơ của hắn, cho nên mới không dám ngồi cáp treo —— trong hiện thực, chuyện này là đúng, thật sự là tôi chưa từng ngồi cáp treo. Tôi nghĩ, có thể là Phàn Mộng ở trong mơ không bài xích Sở Triệu Xuân, mà tôi cũng không bài xích Phàn Mộng trong mơ.

Tối hôm qua, Phàn Mộng đã sụp đổ.

Hắn không thể viết xong cảnh trong giấc mơ đó vào nhật ký, tôi đoán có thể là hắn đang mơ thấy tôi…… Tôi thấy Phàn Mộng lấy bút xóa gạch loạn vào nhật ký, vì thế tôi nhịn không được quỳ xuống bên cạnh hắn, cố gắng ôm chặt lấy hắn.

Tôi ước hắn có thể nhìn thấy tôi, hoặc ít nhất là cảm nhận được sự tồn tại của tôi.

Tôi muốn lau đi nước mắt và nước mũi trên mặt hắn.

Tôi muốn……

Tôi muốn làm một ít chuyện mà chính tôi cũng cảm thấy không hợp lý.”

“Này, người anh em! Xuống xe đi! Đến trạm rồi! Muốn ngồi xe tiếp thì chỉ cần đi xuống xe, lấy thẻ!”

Tài xế xe buýt đi tới cầu thanh lên tầng trên của xe buýt, nói với Phàn Mộng đang ngồi bên cửa sổ xe.

Phàn Mộng định thần lại, vội vàng nhét nhật ký vào ba lô, chưa kéo khóa ba lô lại đàng hoàng, đã vịn vào lưng ghế trước mặt, đứng lên, chân mềm nhũn, trái tim giống như một miếng bọt biển, bị bóp chặt rồi thả ra, rồi lại bị bóp chặt rồi thả ra không biết bao nhiêu lần trong nửa phút này.

Hắn xuống xe, nhưng không thể nhớ được mình xuống xe bằng cách nào, hắn chỉ có thể mờ mịt nhìn về phía miệng cống trước cổng ga Sa Điền.

Hắn bước vào cổng, rồi lại không nhớ mình vào cổng bằng cách nào. Phàn Mộng đã không nhớ được hôm nay sẽ học lớp nào. Hắn ngồi xuống một chiếc ghế dài ở nhà ga, lật xem quyển nhật ký giấc mơ kia, trực tiếp lật đến phần ba tháng. Đang xem, thì Phàn Mộng cảm thấy di động trong túi quần rung lên, hắn nhấn trả lời mà không thèm nhìn điện thoại.

“Có phải cậu biết tôi ở nơi nào hay không?”

Người ở đầu dây bên kia không trả lời.

“Những giấc mơ của tôi, nội tâm của tôi, từng hành vi cử chỉ của tôi, cậu đều đã nhìn thấy ít nhất một lần. Người đến nhà tôi trong mấy ngày qua…… Cũng là cậu đúng không? Là cậu, thật sự cậu đã đến. Điều này không phải là không có khả năng, bởi vì cậu đã từng đưa tôi về nhà, cậu biết tôi sống ở đâu, lần đó cậu còn hỏi khi nào nhà tôi không có người. Hơn nữa, cậu đã sớm nắm được những giấc mơ của tôi trong một tháng qua, biết chính xác ngày nào đầu óc của tôi không tỉnh táo nhất, cho nên đã lợi dụng cơ hội đến nhà tôi ngày hôm đó…… Sau đó, cậu trộm chìa khóa nhà tôi, sao chép ra một chiếc, rồi trả lại nó cho chủ khi đến nhà tôi lần thứ hai, từ đó về sau cậu sẽ có thể tự tiện ra vào nhà tôi, cậu đã tính toán cẩn thận từ trước.”

Phàn Mộng nói.

“Tại sao cậu không lên tiếng? Cậu hãy rói một câu đi! Hôm đó, cậu cũng như thế này. Cậu nhìn tôi giống như một tên điên gọi điện thoại cho cậu, cậu gửi bưu thiếp cho tôi, cậu làm tôi sợ, cậu làm tôi cho rằng mình đã biến thành ES. Sau đó, cậu xuất hiện mà không rên một tiếng, cậu kéo tôi lên giường với cậu. Tôi nên nói gì? Cảm ơn cậu? Thật sự thì tôi cũng muốn cảm ơn cậu, tôi làm trai tân hơn hai mươi năm, không có người yêu, chưa được nếm qua tư vị tình dục, mà cậu không ngại tôi là một người đàn ông, còn chịch tôi —— một người đàn ông, có phải đối phương có thể động đậy là được hay không?”

Phàn Mộng thấy Sở Triệu Xuân không nói lời nào, cho nên đã tự sa ngã:

“Đè một người đàn ông cao lớn hơn cậu xuống dưới thân thể của mình để xâm phạm, cái loại cảm giác này còn sung sướng hơn là chịch một người phụ nữ cam tâm tình nguyện, đúng không? Nghĩ đến chuyện có lẽ tôi là người đàn ông đầu tiên của Sở tiên sinh, tôi cũng thật……”

“Cậu chưa đọc hết《Nhật Ký Giấc Mơ》, đã đánh giá tôi như thế này, có phải hơi độc đoán hay không? Không sai, tôi có tính kế cậu, nhưng tại sao tôi muốn tính kế cậu? Cậu cho rằng cậu là nhân vật chính trong phim bi kịch sao? Vậy tôi là gì —— tôi, người đã đối mặt với những giấc mơ kỳ lạ này sớm hơn cậu ba tháng —— sẽ được xem là cái gì? Thậm chí, tới tận bây giờ, tôi vẫn còn mơ thấy một ít giấc mơ không biết là thật hay là giả, sau khi thức dậy mỗi ngày, chuyện đầu tiên tôi làm là sẽ nghĩ: Giấc mơ vừa rồi sẽ trở thành sự thật ở một ngày nào đó đúng không?

Tôi đã hơn một lần nghĩ rằng: Nếu có một ngày tôi không còn mơ thấy Phàn Mộng, mà là mơ thấy chuyện sống chết của bản nhân, vậy sẽ như thế nào? Ở trong mối quan hệ này, tôi đã đi xa hơn cậu rất nhiều, trước khi cậu lo lắng về chuyện bản thận bị phân liệt gì đó, thì tôi đã sống trong một thế giới không phải là hiện thực cũng không phải là trong mơ này.

Ở ba tháng trước, tôi vẫn luôn nghĩ: Nếu đến tháng 3 vẫn không có chuyện gì xảy ra, thì những giấc mơ trong hai tháng qua của tôi là gì?”

“Cậu nghĩ cậu có tư cách gì để phàn nàn? Cậu nghĩ cậu có tư cách gì để khoác lên bộ quần áo của kẻ điên, nói bản thân là kẻ điên, sau đó thì thuận lý thành chương mà trốn tránh hiện thực? Bởi vì cậu hèn nhát, cho nên mới lên giường với tôi. Cậu hãy nghĩ về lúc quan hệ chúng ta xem: Thật sự khó chịu như vậy sao?”

Phàn Mộng bị Sở Triệu Xuân trách móc một hồi, hắn đã không thể nói gì để phản bác.

Hắn nhớ rõ lần đầu tiên, là Sở Triệu Xuân dẫn dắt hắn tự tay âu yếm thân thể của mình.

Phàn Mộng nhớ rõ, lần nào Sở Triệu Xuân cũng sẽ thỏa mãn dục vọng của hắn trước, sau đó mới thong thả, ôn nhu xâm nhập vào cơ thể hắn.

Phàn Mộng nhớ rõ mình khóa ngồi ở trên người Sở Triệu Xuân, ôm cổ y, đong đưa cơ thể một cách mạnh mẽ, theo đuổi sự cao trào sâu hơn như thế nào.

Phàn Mộng nhớ rõ quá nhiều thứ mình không nên nhớ —— đó là những ký ức đã khắc sâu vào cơ thể, cũng không thể dùng một hai câu “Tôi đã quên”, “Tôi muốn quên” là có thể thoát được.

Phàn Mộng nhắm mắt lại, dần dần nhớ lại Sở Triệu Xuân dùng nhịp điệu, lực độ như thế nào để vuốt ve, xâm chiếm cơ thể hắn, hốc mắt nóng lên.

“Cậu không muốn đọc nữa sao? Những thứ mà tôi viết, tôi đều muốn dâng lên cho cậu đọc. Cậu thật sự không muốn đọc nữa sao?”

Giọng nói mềm nhẹ của Sở Triệu Xuân giống như một chiếc lông vũ vuốt ve bên tai Phàn Mộng, khiến cho trái tim hắn như muốn trở nên mềm yếu giống như chiếc lông vũ đó.

Hắn sẽ đọc——*Trẻ 12 tuổi lên bậc trung học (7 năm), gồm: sơ trung (có 3 lớp từ thấp lên cao: trung nhất, trung nhị, trung tam); cao trung (2 lớp: trung tứ, trung ngũ) và dự khoa (2 lớp: trung lục, trung thất). (Nguồn: Sài Gòn Giải Phóng Online)