Mộng Xuân

Chương 15



“Ngày 2 tháng 1: Tối hôm qua tôi lại mơ thấy Phàn Mộng viết nhật ký về giấc mơ, ngày là ngày 9 tháng 3. Tôi lại có phát hiện mới: Quyển nhật ký này không giống với quyển mà tôi mơ thấy lần đầu tiên, trong quyển nhật ký hôm qua có thêm một tin tức, Phàn Mộng viết một câu nói như thế này: “Cách để chữa căn bệnh này của tôi, đó là không trốn tránh Sở Triệu Xuân, cố gắng tiếp xúc với hắn ở trong cuộc sống”. Đây là lần đầu tôi thấy ở trong nhật ký giấc mơ của hắn, hắn nhắc tới tình huống ở chung hằng ngày với tôi. Làm thế nào mà hắn lại có thể đi đến kết luận này? Tại sao hắn sẽ cảm thấy đây là một căn “bệnh”? Bệnh gì cơ? Tại sao muốn chữa bệnh, là phải tiếp xúc bình thường với tôi?

Từ trong nhật ký của Phàn Mộng, tôi hoàn toàn hiểu rằng, bề ngoài là hắn rất ghét tôi, nhưng hắn lại không hiểu tại sao mỗi đêm bản thân đều mơ thấy một người mà hắn ghét, vì vậy nên thần kinh rơi vài tình trạng suy sụp. Tôi nghĩ, “bệnh” mà Phàn Mộng chỉ trong mơ, tất cả đều ám chỉ đến chuyện “không ngừng mơ thấy Sở Triệu Xuân”, còn việc hắn nói muốn tiếp xúc bình thường với tôi…… Cái này tôi vẫn không có manh mối.

Điều kỳ lạ chính là, mặc dù Phàn Mộng ghét Sở Triệu Xuân, nhưng hắn lại khen ngoại hình cùng tài năng của tôi ở trong quyển nhật ký này, khiến tôi dở khóc dở cười. Phàn Mộng trong giấc mơ nói rằng muốn tìm khuyết điểm của Sở Triệu Xuân, để đánh bại”trí tưởng tượng tốt đẹp” của hắn về tôi, tôi nghĩ: Phàn Mộng, đây không phải là cậu đang khẳng định ngược lại là mình thật sự có tình cảm đặc biệt với Sở Triệu Xuân sao? Nhưng đáng tiếc, cho dù tôi đụng chạm hoặc kêu Phàn Mộng to đến như thế nào ở trong mơ, thì hắn vẫn không nhìn thấy tôi. Khi tôi thấy hắn viết nhật ký xong, rồi nằm lại trên giường ngủ tiếp, tôi liền hôn lên giữa mày của hắn một cái —— dù sao thì hắn cũng không thể nhìn thấy tôi, cũng không cảm nhận được tôi.

Ngày 3 tháng 1: Tối hôm qua tôi mơ thấy Phàn Mộng viết nhật ký vào ngày 10 tháng 3, nội dung trong đó là về việc đi ăn cơm ở canteen, nó chỉ là chuyện nhỏ hằng ngày. Tôi cảm thấy rùng mình —— trên thực tế, Phàn Mộng trong giấc mơ không có viết sai, thật sự thì tôi là khách quen ở canteen Na. Nhưng sao hắn có thể biết được chuyện này? Không không, tuy nói đây là giấc mơ của Phàn Mộng, nhưng mà chung quy thì đây vẫn là giấc mơ của tôi mới đúng! Không sai, chính là vì người nằm mơ là tôi, cho nên tôi mới xắp xếp giấc mơ của Phàn Mộng theo sở thích hàng ngày của tôi…… Phàn Mộng có vẻ rất phấn khích, bởi vì hắn không còn mơ thấy mình thân thiết với Sở Triệu Xuân. Xem ra hắn đối với chuyện cứ thế yêu đương đồng tính với tôi, bài xích vô cùng sâu, ít nhất là bề ngoài như thế này.

Cuộc đời của tôi dường như được chia thành hai phần: Ban ngày, tôi là một người tên là Sở Triệu Xuân, nhưng khi đến ban đêm, tôi lại tham gia vào cuộc sống của Phàn Mộng. Nhưng mà, tôi không biết gì nhiều về bản thân Phàn Mộng, nhưng tại sao trong giấc mơ của tôi, nhân cách của hắn lại hoàn chỉnh như thế, thậm chí tôi còn tin rằng Phàn Mộng ngoài đời thật chính là một người như vậy: Thật cẩn thận, thận trọng từng bước, thần kinh…… Nhưng tôi chưa từng có một tình bạn gì sâu sắc với hắn, thì làm sao tôi biết được?

Đừng nói là Phàn Mộng, ngay cả một người bạn thân tôi đã quen biết gần mười năm, tôi cũng chưa thể hiểu rõ về họ tới như vậy. Rốt cuộc là cái gì đang níu chân tôi cùng Phàn Mộng? Tại sao phải là Phàn Mộng? Ba tháng trong mơ sẽ kéo dài bao lâu? Kế tiếp? Hai năm sau? Mười năm sau?

Tất cả những điều này đều quá mức chân thực và chi tiết, nó thật sự giống như một tiểu thuyết giả tưởng. Vấn đề là tôi chưa bao giờ biết đến sáng tác, thì tại sao tôi có thể “sáng tác” ra được câu chuyện tinh vi này? Đây rốt cuộc là một câu chuyện, hay là……

Ngày 5 tháng 1: Đêm qua, tôi mơ thấy Phàn Mộng viết nhật ký ở ngày 11 tháng 3, nội dung trong đó miêu tả chi tiết một giấc mơ nào đó về việc hắn với tôi hôn nhau, dường như là…… Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ đối xử với một người nào đó như vậy, còn là đồng tính. Tôi sẽ áp đảo một người đàn ông, sau đó cưỡng hôn hắn sao? Tôi sẽ…… Tôi không thể nói. Chính là Phàn Mộng luôn luôn cực kỳ bài xích tôi: Hắn bài xích không chỉ là chuyện yêu đương đồng tính, mà là bài xích tôi, Sở Triệu Xuân. Tôi không có giết cả nhà hắn, tại hắn cứ hận tôi như vậy? Tôi ôm Phàn Mộng, người đang có đôi mắt ngấn lệ ở trong mơ, hôn lên mặt hắn rất nhiều lần, tôi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn, da thịt của hắn, nhưng hắn chưa bao giờ đáp lại tôi.

Tối hôm qua, Phàn Mộng viết nhật ký vào ngày 12 tháng 3 —— đây là một nhật ký mới, trước đây tôi chưa đọc nó —— ý chính là Phàn Mộng không mơ thấy tôi nữa, còn xuất hiện một cái danh từ mới: “địch ta”. Đây là cái gì? Phàn Mộng lại viết xuống cái gì mà trận chiến gian khổ, thắng lợi…… Đối với hắn mà nói, không còn mơ thấy những giấc mơ có liên quan tới tôi, khiến cho hắn rất vui vẻ. Tôi nghĩ “địch ta” này ít nhất là kẻ thù trong tưởng tượng của Phàn Mộng, bởi vì hắn đã nhắc tới chính mình “chinh phục địch ta”, và hắn đã đem cái này cùng chuyện “không còn mơ thấy Sở Triệu Xuân” gắn kết lại, bởi vậy, hắn nghĩ rằng “địch ta” là thứ làm hắn mơ thấy Sở Triệu Xuân —— đó là tôi —— “người”. Ngược lại thì thật sự tôi cũng muốn biết “địch ta” là ai: Là lực lượng hay sự tồn tại nào khiến tôi mơ thấy nhiều cảnh tượng ngắn có liên quan tới Phàn Mộng như thế?

Ngày 10 tháng 1: Xa nhau rất nhiều ngày, tối hôm qua cuối cùng lại mơ thấy Phàn Mộng một lần nữa. Mấy ngày nay tôi còn đang sầu lo: Việc này còn chưa tra ra manh mối, nếu là từ đây không thể mơ thấy Phàn Mộng nữa, thì làm sao tôi có thể sắp xếp rõ ràng mọi thứ?

Tối hôm qua tôi gặp lại Phàn Mộng, tôi đã không thể hiểu rõ sự vui sướng trong lòng xuất phát từ nguyên nhân gì: Là bởi vì có thể điều tra nhưng giấc mơ kỳ lạ này một lần nữa, hay là…… Không phải là tôi không dám nghĩ tiếp, chỉ là không thể nào chứng minh. Nếu như hiện tại những giấc mơ mà tôi thấy chỉ là do bản thân tôi tưởng tượng ra, và nó sẽ không thay đổi thành hiện thực trong tương lai, vậy chẳng phải là tôi chỉ đang yêu một nhân vật do chính mình tưởng tượng ra sao?

Nhưng nếu những giấc mơ tôi mơ thấy sẽ biến thành sự thật trong tương lai…… Những giấc mơ hằng đêm, theo tôi thì nó không khác gì hẹn hò: Tôi chăm chú nhìn hắn, hôn môi hắn, vuốt ve hắn…… Mà hắn lại không biết sự tồn tại của tôi.

Nhật ký tối hôm qua không ghi rõ ngày, hơn nữa nó còn rất dài: Phàn Mộng nói cái gì là địch ta, đồng thời còn giải thích một vài khái niệm do chính hắn tạo ra —— chân ngã cùng bản ngã. Hắn cố gắng phân tích tâm lý của chính mình, để giải thích tại sao hắn sẽ mơ thấy tôi, rồi cam chịu rằng hắn có tình cảm với tôi…… Điều này khiến tôi nảy sinh một loại cảm xúc khác thường trong lòng. Một mặt thì tôi bội phục năng lực phân tích của Phàn Mộng, mặt khác thì cười thầm: Phàn Mộng đã đẩy bản thân vào ngõ cụt vì bệnh tâm thần, hắn thà rằng tin tưởng ý thức của mình bị chia ra và bất thường, cũng không chịu lý giải góc độ từ “ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó” nên hắn mới mơ thấy tôi —— đó là, hắn thà rằng tin tưởng mình là kẻ điên, cũng không chịu đối mặt với sự thật có lẽ là hắn có tình cảm với tôi.

Hắn chia mình thành ba phần: Địch ta, chân ngã cùng bản ngã, rồi hắn đem chuyện mình mơ thấy Sở Triệu Xuân đổ lỗi cho chứng rối loạn tâm thần, điều này làm hắn hình thành nên sự bài xích cùng phản cảm sâu hơn với tôi. Hắn có nhắc tới một người là Joe —— Kiều Sở. Đáng tiếc tôi không quen biết Joe, nếu không thì tôi có thể mượn sức Kiều Sở……

Tại sao tôi lại có loại suy nghĩ này?

Nếu Phàn Mộng thật sự bắt đầu có chuỗi giấc mơ kỳ lạ này vào tháng 3, thì tôi nên nhanh chóng làm quen với hắn, rồi giúp hắn giải trừ nguy cơ tinh thần phân liệt —— chẳng sợ hắn sẽ coi tôi là một kẻ điên. Nhưng mà, chuyện đáng sợ nhất trên đời không phải là chính mình biến thành kẻ điên, mà là rơi vào trang thái bị cô lập:

Khi người trên toàn thế giới đều điên rồi, mà bạn chỉ là một kẻ điên nhỏ bé nhất giữa bọn họ, vậy thì chả sao cả; nhưng khi người trên toàn thế giới đều là kẻ điên, mà bạn lại là một người có trí óc bình thường, thì suy nghĩ mà mỗi khi bạn thức dậy, đơn giản sẽ là các loại cách làm chính mình mau chóng lâm vào điên cuồng.

Thế là, tôi bắt đầu nghĩ về những chuyện trong giấc mơ của mình: Giữa Sở Triệu Xuân và Phàn Mộng, “hắn” lựa chọn làm Sở Triệu Xuân mơ thấy mọi chuyện trước, rốt cuộc là xuất phát từ động cơ gì? Nếu tôi nhìn thấy những giấc mơ này trước, vậy có phải là tôi có nghĩa vụ gì đó hay không? Hay là, thật ra Phàn Mộng thấy những giấc mơ này còn sớm hơn so với tôi, chỉ là năng lực che giấu của hắn mạnh hơn tôi, khiến tôi không thể phát hiện……

Nói một cách đơn giản, câu chuyện hiện tại (cuộc sống là một câu chuyện?) diễn biến như thế này: Hai thanh niên trẻ tuổi (về cơ bản) không có mối liên hệ gì trong cuộc sống, bởi vì những giấc mơ thân thiết kỳ lạ mà thành lập một mối liên hệ hai chiều, nhưng thực tế đây chỉ là một mối quan hệ một chiều, mà nhân vật chính của câu chuyện này —— cũng là người duy nhất nằm mơ (giả thiết người này là tôi, Sở Triệu Xuân trước), sẽ đi nước cờ tiếp theo như thế nào?

Nếu người gặp được những giấc mơ này đầu tiên là Phàn Mộng mà không phải là tôi, thì Phàn Mộng sẽ làm thế nào đây?