Mộng Tình Cổ

Chương 10-2



Khi chúng tôi về đến nhà sàn thì đã là nửa đêm.

Dù là cơ thể hay tinh thần thì tôi đều mệt đến chết lặng.

Vì chưa từng đi đường núi lâu như vậy, chân tôi nổi đầy mụn nước.

Trên đường về hai chân như chết lặng, mới vừa ngồi xuống, lòng bàn chân tôi đau nhức như thể đang dẫm lên một tấm sắt nóng.

Bà ngoại giúp tôi xử lý vết thương ở mắt cá chân do gai độc dây leo gây ra rồi bảo tôi đi ngâm chân cho sạch vết phồng rộp trước khi ngủ, nếu không đến mai tôi lỡ có mủ thì sẽ đau hơn.

Còn về phần độc đã xâm nhập vào cơ thể, bà nói đã có kim tằm cổ, không cần phải lo lắng.

Trong lúc ngâm chân, tôi thiếp đi lúc nào không hay.

Đến khi tỉnh lại đã là chiều hôm sau.

Trên người toàn là mùi thảo dược thơm mát, bàn chân cũng lành lạnh, mắt cá chân đã được đắp thuốc băng bó.

Vừa mở mắt tôi liền thấy kim tằm cổ bò qua bò lại, không ngừng kêu.

Xem ra tìm được chủ nhân nó rất vui.

Có điều phải nheo mắt tôi mới nhìn thấy được.

Tôi đưa tay lên trán cho nó nhảy lên mu bàn tay mình, sau đó đứng dậy uống ly nước đặt ở đầu giường rồi theo thói quen ra ngoài ban công nhìn xuống dưới.

Long Thất gia đang nói chuyện với những người vây quanh nhà sàn.

Còn bà ngoại thì đang ngồi lựa thảo dược, trên mặt đã không còn vết sưng tấy đen kịt hôm qua nữa.

Cạnh bếp, Cung Mặc mặc đồ Miêu đứng nấu ăn, mùi ớt cay nồng cùng mùi thơm của thịt xông khói xộc thẳng vào mũi khiến tôi theo phản xạ hắt xì.

Anh lập tức ngẩng đầu, mỉm cười nhìn tôi, nụ cười chất phát chân thành hoàn toàn khác với Cung Mặc làm gì cũng toát lên khí chất nho nhã.

Tôi cười đáp lại anh, nhưng trong lòng lại cảm thấy có gì đó khang khác.

Cung Đại chết rồi.

Cổ cũng được, chú cũng thế, tất cả những gì của bà ta đều đã biến mất.

Không chỉ Cố Minh và Cố Thành, ngay cả vong tình chú bà ta hạ trên người Cung Mặc đều đã không còn.

Có mộng tình cổ, ít nhất Cung Mặc sẽ nhớ lại tình yêu kiếp trước của A La và Vân Phàm, cũng có thể mộng tình cổ đã trả lại anh đoạn ký ức mười năm vui vẻ trong mơ.

Cung Đại nói đúng.

Anh thủ thân như ngọc.

Còn tôi...

Ong bướm!

Tình cảnh như vậy đúng là xấu hổ.

Bà ngoại thấy Cung Mặc nhìn lên trên thì cũng ngẩng đầu, vội đặt thảo dược xuống rồi chạy lên, kiểm tra vết thương do dao cắt ở lòng bàn tay của tôi, sau đó tháo miếng băng gạc ở mắt cá chân xác định xem gai độc đã nhổ ra hết chưa, rồi cẩn thận kiểm tra những chỗ bị bướm độc cắn, cuối cùng kéo tôi đến mép giường xem vết phồng rộp dưới chân tôi.

Sau khi chắc chắn không có gì nghiêm trọng, bà nhìn kim tằm cổ, thở dài: "Nếu không phải năm xưa dùng huyết chú hiến tế khiến kim tằm cổ bị thương quá nặng, Cung Địa sao có thể làm cô Phàm bị thương chứ."

Trong mắt bà, thánh nữ Vân Phàm là quyền uy tuyệt đối đáng để bà hy vọng chờ đợi bốn mươi hai năm trong vô vọng.

"Cứ từ từ nuôi lại thôi." Tôi trêu đùa hai cái râu nhỏ của kim tằm cổ, vươn tay ôm lấy bà ngoại, "Cháu định ở lại đây nghỉ ngơi, bà dạy cháu cách nuôi cổ nhé."

"Được." Bà ngoại xoa tóc tôi, "Cứ nghỉ ngơi cho tốt đã rồi nói, hôm qua mệt quá, cháu ngồi ngâm chân thì ngủ quên mất, bà già rồi không cõng được cháu, phải nhờ Cung Mặc bế cháu về phòng. Cháu ngủ như heo vậy, bà mặc đồ cho cháu cháu cũng không tỉnh lại. May mà Cung Mặc lấy lại cổ bản mệnh, cơ thể cường tráng hơn, nếu không người ta bị thương nặng hơn cháu, bà chỉ có thể để cháu ngâm chân cả đêm thôi."

Nghe bà ngoại nói là Cung Mặc bế mình về phòng, trong lòng tôi bỗng có cảm giác khó tả, vội thay đổi chủ đề: "Tối qua bên cổ nhai có động tĩnh gì không?"

"Khu quặng mỏ đã bị rễ cây đánh sập rồi, Long Thất sắp xếp người canh giữ tạm thời chưa thấy có cổ trùng bò ra, chắc cũng bị thụ cổ nuốt chửng rồi, cho dù có con chạy ra ngoài thì rừng rậm đã được bày pháp trận, nó tạm thời không thể chạy xa, chúng ta có thể từ từ nghĩ cách xử lý."

Bà ngoại chỉ ra bên ngoài, "Cây hòe ngàn năm kia theo cổ dẫn đến cổ nhai, đã không còn ở chỗ cũ nữa. Mọi người cho rằng đây là chuyện thần kỳ, còn nói cây hòe thành tiên, hóa thành người đi rồi, nói chung là chuyện gì cũng có, tất cả đều chạy đến đây hỏi thăm, cuối cùng họ nhớ ra đây là nhà của thánh nữ Miêu Cương ngày xưa. Bà lười ứng phó nên đã bảo Long Thất đi giải thích với họ. Haizz, bảy mươi năm trước sau khi cô Phàm dùng huyết chú bản mệnh hiến tế trấn giữ cổ nhai, trong Miêu trại đã không còn bao nhiêu người nhớ chuyện cổ nhai nữa. Hầu hết các thanh niên đều đã ra thế giới bên ngoài, không còn nhớ mục đích chính của cổ là chữa bệnh cứu người, sau đó mới là phòng thân. Bây giờ không còn ai học cổ, cũng không còn ai nhớ hơn hai trăm năm trước tất cả cổ sư đã hội tụ ở quặng mỏ, dùng cách quyết đoán nhất bảo vệ mạch khoáng, nhờ vậy mới bảo vệ tính mạng cả tất cả người trong tộc. Cũng không ai còn nhớ bảy mươi năm trước, ngay trước đêm giải phóng, thánh nữ và tế tư của Miêu tộc dù phải chết vẫn dùng máu của mình trấn giữ cổ nhai, không cho Miêu Cương thành tai họa. Bây giờ, tất cả đều đã trở thành quá khứ."

"Quên đi để bắt đầu lại, quên rồi cũng tốt."

Tôi vỗ nhẹ vào tay bà ngoại, còn đang định an ủi bà thì kim tằm cổ bỗng kêu "chít".

Tôi ngẩng đầu thì thấy Cung Mặc đang đứng bên cửa nhìn tôi, trong ánh mắt ngoại trừ vẻ sâu thẳm vốn có còn có sự kiên định.

Anh mỉm cười: "Có thể ăn cơm rồi."