Mơ Ước Nam Omega Nhà Bên

Chương 4: Khách sạn



Sau khi bình phục lại được một chút, Thẩm Vụ Bắc kéo ra cửa phòng vệ sinh.

Cháo đã được nấu lại.

Lúc này bầu không khí trở nên yên lặng lạ thường, hai người im lặng mà ăn hết cháo.

Yến Kinh Nhiên không có nhiều thời gian, cơm nước xong, hắn cho Thẩm Vụ Bắc một chiếc chìa khóa dự phòng mà hắn đã chuẩn bị từ trước, lại dặn dò cô mấy câu, đến khi người nọ gật đầu, hắn mới yên tâm rời đi.

Sau khi xác nhận Yến Kinh Nhiên đã rời đi rồi, không lâu sau đó, Thẩm Vụ Bắc cũng đi ra ngoài.

Nghĩa trang Thạch Vân ở thành phố A, tấc đất tấc vàng.

Mua đồ cúng xong, Thẩm Vụ Bắc đón xe đến địa phương đó.

Từ xa nhìn lại, ở khối đất có vị trí tốt nhất, trước bia đá đã được phủ kín bởi những bó hoa, cô nhiều lần xác nhận những người trong lễ cúng đã rời đi hết, mới dám đi đến trước bia mộ.

Cô gái trong hình mặt mày giãn ra, cười xán lạn, trông mới 15 - 16 tuổi.

Đáng lẽ đang trong độ tuổi trẻ đẹp, nhưng bây giờ lại chỉ còn là một bộ xương khô bị chôn vùi dưới đất.

"Em đến thăm chị nè." Thẩm Vụ Bắc đặt đồ lên đài tế, môi cô có chút tái nhợt dưới tiết trời mùa hè nóng nực này, "Em có mang theo hoa hồng sâm panh (*) mà chị thích nhất đây."

(*) "hoa hồng sâm panh" tên đầy đủ là Hoa hồng Comte De Champagne.

Một bó hoa vô cùng rực rỡ, hoàn toàn lạc lõng trong muôn vàn bông hoa trắng.

"Hôm nay em tới đây chính là muốn nói cho chị..."

Đầu ngón tay của Thẩm Vụ Bắc khẽ vuốt qua khuôn mặt cô gái, cười rất nhẹ, trong ánh mắt là sự ôn hòa hiếm có: "Điều chị muốn làm, em sẽ giúp chị hoàn thành từng cái một mà không để lại sự hối nuối nào."

"Ngoài ra..."

Cô nắm chặt hai tay, hạ giọng xuống, rất nhanh liền bị gió nóng thổi tan.

-

Cúng kiếng xong, vì để phòng ngừa bị người khác phát hiện, Thẩm Vụ Bắc không có ở lại lâu.

Cô trở lại nhà trọ của Yến Kinh Nhiên, cả người đều mệt rã rời, vùi vào trên ghế sa lon mà thiếp đi.

Đánh một giấc kéo dài đến hơn 2 giờ chiều, Thẩm Vụ Bắc là bị điện thoại đột nhiên vang lên mà đánh thức.

Cô cầm lên liếc mắt một cái, là Ân Đồ.

[ Thỏ thỏ đáng yêu như vậy: Thẩm Vụ Bắc, mày mẹ nó rất có dũng khí! ]

[ Thỏ thỏ đáng yêu như vậy: Thất tín bội nghĩa vào ngay thời khắc mấu chốt, mày có biết là bây giờ tao mới được thả ra hay không! ]

[ Thỏ thỏ đáng yêu như vậy: Thiếu chút nữa là mày đã không còn thấy được tao nữa biết không hả! ]

Một đống tin nhắn bùm bùm mà hiện lên trên màn hình, Thẩm Vụ Bắc có rời giường khí, lãnh đạm đáp lại.

[ 0501: À. ]

[ Thỏ thỏ đáng yêu như vậy: À? Chỉ à? Đừng nghĩ là mày đẹp thì mày muốn làm gì thì làm, tình cảm thuở nhỏ của hai tụi tao, xa cách nhiều năm mới vất vả gặp lại được, lại bị mày bán đứng, có đứa bạn nào báo như mày không!? ]

[ 0501: Mày có thể chọn không làm bạn với tao mà. ]

"..."

Ân Đồ bị lời nói vô tình của cô làm cho kinh hãi, chỉ đành phải cắn răng cứng đờ mà dời đi đề tài.

[ Thỏ thỏ đáng yêu như vậy: Không phải mày nói đến thành phố A là có chuyện để làm sao, qua mấy ngày là đi học rồi, mày làm xong chưa? ]

[ 0510: Rồi. ]

[ Thỏ thỏ đáng yêu như vậy: Vậy thì tốt, tao nhìn trúng mấy chiếc camera, nếu không thì hôm nay cùng đi xem một chút đi? Dù sao sớm hay muộn thì cũng phải mua thôi. ]

[ 0510: Đến khai giảng rồi nói sau đi, bây giờ không có phương tiện. ]

[ Thỏ thỏ đáng yêu như vậy: Không phải mày đang một mình ở chỗ anh mày sao? Có cái gì mà bất tiện? ]

Thẩm Vụ Bắc nhìn chằm chằm những câu này hai giây, từ trong bao thuốc lấy ra một điếu thuốc bạc hà ngậm ở trên miệng.

[ 0510: Sao mày biết tao đang một mình? ]

[ Thỏ thỏ đáng yêu như vậy: Chị họ tao vừa mới tan tầm trở về, nói tao là hôm nay lão bản của chị ấy sẽ cho anh mày một bất ngờ, khách sạn cũng đã được chuẩn bị, đoàn người trong phòng chụp hình cũng được cho nghỉ hết rồi, để bọn họ không đi làm hỏng chuyện tốt của người ta đó. ]

[ Thỏ thỏ đáng yêu như vậy: Cho nên anh mày chắc chắn bây giờ đang ở chung một chỗ với cái người nhiếp ảnh gia đó. ]

Tay châm thuốc của Thẩm Vụ Bắc đột nhiên dừng lại.

Từ ngữ mấu chốt trong lời này có điểm quá mức nhạy cảm.

Bất ngờ gì mà cần phải bố trí trong khách sạn? Còn phải ngăn cách với mọi người?

Huống chi tối qua Yến Kinh Nhiên cũng đã cự tuyệt người kia rồi.

Càng nghĩ đáy lòng cô càng nảy sinh ra một loại cảm giác bất an.

Suy nghĩ chốc lát, Thẩm Vụ Bắc vẫn là gọi điện thoại cho Yến Kinh Nhiên.

Ai ngờ gọi đến cuộc thứ ba cũng không có ai bắt máy cả.

Sắc mặt Thẩm Vụ Bắc trầm xuống, lại gọi cho Ân Đồ: "Giúp tao một chuyện, hỏi lại chị họ mày, địa chỉ của cái khách sạn kia nằm ở đâu?"

-

Khách sạn Trái Tim Vĩnh Hằng.

Yến Kinh Nhiên đang đổi bộ quần áo thứ ba ở phòng thay đồ tạm thời.

5 giờ là có thể kết thúc buổi chụp hình, hắn tính toán thời gian chụp hình một chút rồi gửi tin nhắn đặt hàng trước cho tiệm bánh ngọt.

Hôm nay là ngày mà Thẩm Vụ Bắc vừa tròn 18 tuổi, nhưng cô chưa từng tổ chức sinh nhật bao giờ, sinh nhật cô là vào ngày 1 tháng 5, cho nên khả năng cao là cô cũng không nhớ ngày sinh nhật của mình.

Tuy nói không được cô, nhưng dù sao hôm nay cũng là lễ trưởng thành của tiểu bằng hữu, không nên tùy tiện mà đối đãi được.

Đặt bánh kem xong, Yến Kinh Nhiên bỏ điện thoại di động vào quầy trữ đồ, nghĩ đến Thẩm Vụ Bắc khóe môi liền nở nụ cười: "Thấm thoát cũng đã 18 tuổi rồi, lại vẫn như một đứa con nít..."

Vừa mới lẩm bẩm xong, vừa quay đầu lại, trợ lý của Dụ Thư đã đi tới trước mặt: "Tiểu Yến, mấy cảnh tiếp theo sẽ được chụp trong phòng, chút hồi cậu trực tiếp tới phòng 2218 là được, lão sư Dụ đang chờ cậu đấy."

"Được." Yến Kinh Nhiên đem nút áo trên cùng cài lại, khôi phục lại trạng thái làm việc, "Tôi tới liền."

Danh tiếng của Dụ Thư trong ngành rất tốt, tuổi còn trẻ đã trở thành nhiếp ảnh gia được mời riêng cho tạp chí thời trang đặc biệt "Sắc màu tuổi trẻ".

Lúc đầu hắn không nghĩ ra được tại sao Dụ Thư lại hết lần này đến lần khác nguyện ý hao tốn tâm tư mang theo hắn, còn tưởng rằng là do mình làm việc đủ nghiêm túc, nhưng sau những điểm mấu chốt tối qua, hắn mới mơ hồ biết được nguyên nhân trong đó.

Mặc cho chuyện kia có phải là thật hay không, hôm nay hắn định là sẽ nói rõ ràng với Dụ Thư.

Bất kể hậu quả gì hắn cũng tiếp nhận.

Đến phòng 2218.

Yến Kinh Nhiên gõ cửa phòng, cửa phòng khép hờ, từ khe cửa có thể loáng thoáng thấy được một số quả bóng bay đầy màu sắc, mơ hồ còn có hương hoa hồng truyền ra, chính là không thấy đồng nghiệp trong phòng chụp hình.

Sợ đi nhầm, hắn vừa mới định lui về sau gọi điện thoại cho trợ lý.

Cửa phòng lại bị kéo ra.

"Tiểu Yến, cậu tới rồi, nhanh vào nói chuyện đi."

Dụ Thư trưng ra một bộ mặt tươi cười, thừa dịp Yến Kinh Nhiên còn đang kinh ngạc, không nói một lời liền lôi cánh tay hắn đi vào.

Yến Kinh Nhiên lảo đảo một cái.

Định thần lại thì sau lưng đã vang lên một tiếng "Cạch", hắn kéo cửa phòng nhưng cửa đã không mở được nữa.

Kỳ lạ hơn là, trong phòng lại chỉ có một mình Dụ Thư, ngay cả dụng cụ để chụp hình cũng không có.

"Không phải cô nói chụp một bộ cuối cùng sao?" Ngữ khí của Yến Kinh Nhiên còn được coi như là lễ phép, "Cái này là có ý gì?"

Dụ Thư ngồi vắt chéo chân trên ghế sa lon trong phòng, tay thì đang lắc nhẹ ly rượu vang, cũng không định giả bộ nữa, ánh mặt lộ liễu dán chặt trên người hắn: "Tôi nghĩ nó đã quá rõ ràng rồi."

Yến Kinh Nhiên nheo mắt, nhanh chóng trấn định lại, cười một tiếng: "Lão sư Dụ, bây giờ đang trong giờ làm việc, như vậy không tốt lắm đâu?"

"Chẳng lẽ báo đáp Bá Nhạc (*) không phải cũng là một phần trong công việc của cậu sao?" Dụ Thư nói, "Nếu không phải do mặt mũi của tôi thì những nhà xuất bản tạp chí kia sẽ để ý tới một sinh viên còn đang đi học như cậu sao?"

(*) "Bá Nhạc" là một nhân vật trong truyền thuyết Trung Hoa, Bá Nhạ cũng dùng để chỉ một người có thể nhận ra tài năng của người khác, hoặc là một người có thể trao cơ hội cho người khác thể hiện bản lĩnh, một người không chỉ nhìn mọi thứ với vẻ bề ngoài.

May mà Yến Kinh Nhiên đã nhận ra điều đó từ sớm, nhưng vẫn bị lời bỡn cợt này làm cho tai nóng lên: "Một chút cũng không phải là do thực lực của tôi sao?"

Dụ Thư cong môi cười giống như đang được nghe một câu chuyện cười vậy: "Người có thực lực trên thế giới này rất nhiều, quả thực, ngoại hình của cậu xác thật không tồi, nhưng nếu muốn đứng vững gót chân trong cái ngành này mà không cần ai nâng thì cậu tính là cái thá gì?"

Trong lời nói của cô ta mơ hồ mang theo chút cao cao tại thượng của tư bản, cười nhạo sự ngây thơ của hắn.

Yến Kinh Nhiên sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.

Dụ Thư buông ly rượu xuống đi tới, lại đổi sang sách lược dụ dỗ: "Tiểu Yến, hôm nay để cậu tới một mình cũng là để nói cho cậu, chỉ cần cậu đi theo tôi, tôi dám cam đoan với cậu là nhất định trong tương lai cậu sẽ có một vị trí riêng trong giới thời trang."

Bóng người dần dần đến gần kéo Yến Kinh Nhiên từ trong đả kích hoàn hồn lại.

Hắn cau mày, cảnh giác mà lui về phía sau một bước, cười gượng từ chối: "Cô nói đúng, chỉ bằng chút tài nghệ này của tôi thì không nên trèo cao."

"Không quan hệ, tôi sẽ sắp xếp thật tốt cho cậu, cũng sẽ đối xử tốt với cậu."

Dụ Thư có vẻ như rất thành khẩn, lại tiến tới gần thêm một chút, còn ngứa ngáy tay chân định đi đụng vào bả vai hắn.

Nhưng còn chưa kịp đụng vào, Yến Kinh Nhiên đã bắt được cổ tay của cô ta rồi vặn ngược nó lại.

"A..."

Dụ Thư kêu thảm thiết muốn rút tay về, nhưng phát hiện mình đang bị đối phương gắt gao áp chế lại.

Yến Kinh vẫn đang cười, nhưng ánh mắt đã nguội lạnh, hắn nhìn thẳng vào Dụ Thư, gằn từng chữ: "Tôi nói rồi, không muốn trèo cao, nên lập tức lập tức mở cửa cho lão tử liền."

Sắc mặt Dụ Thư thoáng chốc tối sầm lại.

Một Alpha mà bị Omega áp chế ngược lại, nếu bị lan truyền thì không ai mà không mất mặt cả.

Huống chi cô ta đối xử tốt với Yến Kinh Nhiên trong tối ngoài sáng lâu như vậy, còn đi khoe khoang khoác lác với mọi người xung quanh, nếu thả người đi thì cô ta không cam lòng.

"Yến Kinh Nhiên, tôi cứ tưởng là tôi không hiểu, nhưng không nghĩ tới cậu mẹ nó có thể giả vờ tốt như vậy." Ánh mắt Dụ Thư âm u, ngữ khí châm chọc, "Cậu nghĩ lại xem, cậu chỉ là một người mẫu nhỏ, một ngày chụp được 5000 tệ, ngoài tôi ra thì còn ai có thể hào phóng như vậy?"

Vừa dứt lời, một cổ mùi thạch nam chậm rãi lan tràn khắp căn phòng.

Vừa sền sệt vừa dày đặc, còn mang theo chút gay mũi ác ý.

"Tôi vốn không định dùng tin tức tố để đối phó với cậu, nhưng giờ nhìn lại thì cậu đây chính là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."

Nét mặt Dụ Thư lộ ra một tia dữ tợn, cô ta mượn tin tức tố Alpha để áp chế Omega, từng chút kìm lại Yến Kinh Nhiên, vung mạnh cánh tay người nọ làm hắn đập mạnh lên tường.

Yến Kinh Nhiên còn chưa kịp từ trong tin tức tố định thần lại, bả vai liền truyền đến cơn đau, hắn kêu lên một tiếng, thân thể căng chặt lại.

Tuy là hắn không ngửi thấy được bất kỳ tin tức tố nào, nhưng Alpha áp chế không chỉ có giới hạn ở việc phóng thích mùi hương, hắn cảm giác toàn thân da thịt đang nóng cháy lên, kêu gào bức bách hắn cong sống lưng xuống.

Yến Kinh Nhiên cắn răng, cảnh cáo nói: "Dụ Thư, cô đây là đang phạm tội đó."

Bởi vì Omega thưa thớt, để bảo vệ quần thể này, luật pháp đã quy định rõ ràng, những hành vi làm trái lại với ý chí và gây tổn thương lên Omega sẽ bị nghiêm khắc trừng trị.

Dụ Thư như là rất thích xem bộ dáng chật vật của hắn, bày ra vẻ mặt không sao cả mà nói: "Tôi cũng đâu có cưỡng bách cậu đâu, mọi người đều biết cậu tự nguyện bước vào phòng tôi, đây không phải là đồng nghĩa với việc cậu ngầm thừa nhận sẽ cùng tôi phát sinh chút sự tình gì sao? Cậu tình tôi nguyện thì phạm tội gì cơ chứ?"

Lần đầu tiên Yến Kinh Nhiên biết còn có thể đổi trắng thay đen như thế này.

Con ngươi hắn hơi co lại, giận quá hóa cười.

Nỗi khuất nhục cùng tức giận làm đôi mắt hắn chứa đầy tơ máu, Dụ Thư thậm chí còn không biết sao hắn còn chịu đựng được, liền cảm giác tay mình bị bẻ ra từng chút một.

"Tao tình tổ tông mày nguyện."

Ánh mắt Yến Kinh Nhiên lạnh đến cực điểm, rõ ràng đang thống khổ khó chịu, nhưng ngữ khí lại cực kỳ hung ác, quanh thân cũng bao phủ bởi một tầng lệ khí, ánh mắt khinh miệt như đang nhìn thứ bẩn thỉu nào đó.

Không đợi Dụ Thư phản ứng, Yến Kinh Nhiên chợt cong lại đầu gối hung hăng đá mạnh vào bụng cô ta, sau đó nhân cơ hội cô ta đang khom người vì đau đớn liền nắm cổ áo cô ta ném vào bàn trà.

Tốc độ hắn vừa nhanh vừa tàn nhẫn.

Một tiếng "Rầm" vang lên đột ngột mà thanh thúy.

"Mày không mở cửa cũng được." Ngữ khí Yến Kinh Nhiên trở nên lạnh lẽo, trong đôi mắt không có một tia sợ hãi, "Vậy thì để thử xem, hôm nay tao chết trước hay là mày chết trước?"

Dụ Thư căn bản chưa từng thấy qua một Omega nào có thể đứng lên được dưới sự áp chế của Alpha cả, Yến Kinh Nhiên không chỉ đứng lên một cách êm đẹp, mà còn trong lúc cô ta đang phóng thích tin tức tố, đánh cô ta liên tục mấy cái, đến mức chảy cả máu miệng.

"Mày không phải là Omega sao?" Cổ họng cô ta co rút lại, cả kinh nói, "Đáng lẽ vào lúc này phải bị cưỡng chế vào kỳ phát tình rồi mới đúng chứ, tại sao tao lại không ngửi thấy được chút tin tức tố nào trên người mày hết vậy?"

"Mày đoán xem?" Yến Kinh Nhiên híp mắt, nụ cười lộ ra dày đặc hàn ý, "Chỉ bằng loại mặt hàng như mày mà cũng xứng ngửi tin tức tố của tao sao?"

Tuy nói như vậy, nhưng sức lực hắn đang dần dần chuyển yếu.

Sau cơn bùng nổ chính là cảm giác suy yếu đang đánh úp tới.

Dụ Thư hiển nhiên cũng nhận ra được, tiếng cười đột nhiên trở nên càn rỡ.

"Tao không xứng? Có Omega nào mà tao chưa từng ** qua sao?" Cô ta cười toét miệng, ánh mắt lộ liễu dán lên người Yến Kinh Nhiên, "Bất kể như thế nào thì mày vẫn là Omega, Omega trời sinh chính là bị Alpha chi phối, nhìn mày bây giờ đi, đây mới là phản ứng tự nhiên mà mày nên có."

Yến Kinh Nhiên không lên tiếng, sắc mặt hắn trắng bệch, trạng thái đã không được tốt lắm.

Toàn thân cũng vô lực mà mềm xuống, nhất là tuyến thể, đau như là bị kim đâm vậy.

Cũng chính trong mấy giây ngây người như vậy, Dụ Thư thừa dịp hắn đang khó thở mà nắm tóc hắn ấn ở trên tường.

Tay cô ta dùng sức, thưởng thức dáng vẻ bị ăn đau của hắn, cười gằn nói: "Không phải là rất có khả năng chịu đựng lắm sao, sao lại không chửi tiếp đi? Để xem chút hồi tao có giết chết mày không!"

-

Bên ngoài không biết từ lúc nào đã bắt đầu đổ mưa to, một chiếc xe dừng lại trước cửa khách sạn Trái Tim Vĩnh Hằng, làm những giọt nước văng lên tung tóe.

Ngay sau đó có một bóng người trong xe bước ra vọt thẳng vào trong.

Rất nhanh sau đó, bên ngoài phòng 2218 bỗng truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Thẩm Vụ Bắc đang cùng nhân viên lễ tân bước lên lầu.

Nhân viên lễ tân dùng thẻ quẹt mở cửa phòng 2218, "Cạch" một tiếng, Thẩm Vụ Bắc hít sâu một hơi rồi đẩy ra cửa phòng.

Trong nháy mắt, mùi hương tởm lợm của tin tức tố Alpha từ bốn phương tám hướng xộc thẳng vào mũi.

Sau đó đập vào trong mắt là hình ảnh Yến Kinh Nhiên đang bị Dụ Thư lôi kéo lên giường.

Đôi mắt hắn đóng chặt, khóe miệng còn có vết máu, trên cánh tay thì toàn là những vết bầm tím.

Chỉ nhìn một cái thôi, con ngươi Thẩm Vụ Bắc chợt co rút lại, một nỗi sợ to lớn bao trùm lấy cô, đến nỗi máu cũng thiếu chút nữa bị đông lại.

Trước khi tới đây bản thân cô đã chuẩn bị xong tâm lý nhưng trong khoảnh khắc này đã hoàn toàn mất đi hiệu lực, sợi dây bị kéo căng ra trong đầu bỗng bị đứt đoạn.

Cô xông lên, đá Dụ Thư ngã xuống đất, rồi sau đó đỡ Yến Kinh Nhiên dậy, xác nhận hắn không có bị gì đáng quan ngại xong, đôi mắt cô đỏ ngầu lên, lại lần nữa đi tới sau lưng Dụ Thư, đem cô ta nhấc lên.

Vốn dĩ Dụ Thư đang đắc ý tâm ngứa, không hề có chút phòng bị mà bị đá ngã, cảm giác choáng váng khiến cô ta không có thời gian để phản kích lại.

Thẩm Vụ Bắc vung lên nắm đấm run rẩy bởi vì sợ hãi của mình vào người nọ, từng cái từng cái một, đến khi đối phương bể đầu chảy máu, nửa gương mặt bị tê dại.

Ngón tay cô cũng bị dính máu tươi, giống như cô hoàn toàn không có lý trí vậy.

"Vị bạn học này, cô bình tĩnh lại một chút đi!"

Phía sau có người đang kêu to, nhưng Thẩm Vụ Bắc không nghe được những thanh âm này, toàn bộ dây thần kinh trong đầu cô đều đang dừng lại ở hình ảnh Yến Kinh Nhiên bị thương kia.

Có cô ở đây, cô sẽ không cho phép chuyện này phát sinh.

Còn nếu như xảy ra rồi, thì cô sẽ khiến cho người này phải đền mạng.

Tội của Dụ Thư đáng chết vạn lần.

Thẩm Vụ Bắc gắt gao bóp chặt cổ họng của Dụ Thư, mắt người nọ rất nhanh bắt đầu trợn trắng lên, máu trong miệng phun ra, ngay cả thân thể cũng không thể ức chế được mà run lên.

Ngón tay Dụ Thư bấu trên mặt đất, muốn chạy trốn, lại bị nắm tóc kéo về.

"Con điên..."

Cô ta chỉ cảm thấy toàn thân xương cốt đều không thuộc về mình nữa, sợ hãi tới mức tứ chi đều đang trở nên mất khống chế, cô ta có dự cảm, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa thì e rằng cô ta sẽ chết trên tay người này mất, vì thế cho nên bắt đầu giãy giụa lên: "Mày mẹ nó chính là một con điên! Biến thái!"

Thẩm Vụ Bắc không dừng lại được suy nghĩ máu me trong đầu, bởi vì do nghẹt thở mà đồng tử Dụ Thư phóng to lên phản chiếu ngược lại bóng dáng ác liệt của cô.

Như nghĩ đến cái gì, cô đột nhiên thức tỉnh lại, khẩn trương nhìn sang bên kia.

Yến Kinh Nhiên ngã ở trên mép giường, vết máu trên khóe miệng đã khô lại, lông mi tựa như cây quạt an tĩnh mà rũ xuống, còn đang trong trạng thái hôn mê.

Trái tim đang nhảy lên tới cổ họng bỗng chốc hạ xuống, đôi mắt đen nhánh thâm trầm thong thả mà chớp một cái.

May quá, hắn không nhìn thấy.

Nếu mà nhìn thấy...

Thẩm Vụ Bắc thu hồi tầm mắt, nắm lấy cổ áo Dụ Thư, mặt không cảm xúc: "Hỏi mày chuyện này."

"..."

Dụ Thư hoảng sợ trợn to mắt, đối kháng giữa Alpha đơn giản thô bạo, dưới ánh mắt của Thẩm Vụ Bắc, sống lưng cô ta cảm nhận được từng cơn ớn lạnh.

Giọng nói ngừng lại một chút, Thẩm Vụ Bắc từ từ đem tin tức tố khủng bố của cô từng tấc từng tấc một đè lên bả vai Dụ Thư, cảm xúc trong đôi mắt cô nhợt nhạt đến mức đáng sợ.

"Nói xem, mày dùng cái tay nào chạm vào anh ấy?"

-

Tác giả có lời muốn nói:

Chỉ có Ô Ô nhà ta mới có thể chạm vào!