Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn

Chương 132: Trọng lượng của một viên kẹo



Yến Lâu bận bịu cả ngày trong phòng làm việc, Nicholas cũng ở bên cạnh cậu cả ngày. Cho đến khi linh hồn của Betty sáng rỡ trở lại, Yến Lâu mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lắc lắc cái cổ hơi cứng.

Nicholas đi tới, bàn tay ấm áp phủ lên sau gáy cậu, nhẹ nhàng xoa bóp giúp cậu: “Sao rồi?”

Yến Lâu nói: “Cứu được nhưng cần phải bảo trì một khoảng thời gian.”

Cậu cầm lấy nguyên tinh biến dị kia, vốn là cậu trông thấy sức sống dư thừa trong tinh thạch, tưởng là hệ thống đưa tinh thạch để cứu Betty, ai ngờ khi Betty bảo vệ Tina trong vụ tai nạn trên biển, một sợi linh hồn của Tina nhập vào thân thể Betty, bảo vệ linh hồn Betty không bị biến mất ngay lập tức, còn nguyên tinh biến dị chỉ có tác dụng lấy linh hồn Tina ra.

Linh hồn thiếu mất một phần, đây là nguyên nhân Tina luôn hôn mê chưa tỉnh.

“Em đói chưa?” Nicholas hỏi, Yến Lâu vừa làm việc là quên ăn quên ngủ, Nicholas luôn lo lắng với tình trạng sức khỏe của cậu.

Yến Lâu sờ sờ bụng lép xẹp, nói: “Tôi hơi đói, không biết Đường Cát có chuẩn bị cơm trưa không.”

Dĩ nhiên là Đường Cát có chuẩn bị cơm trưa nhưng không phải cho bọn họ, vì khi Yến Lâu vào phòng làm việc là không ai biết khi nào cậu đi ra, nên bữa cơm này Đường Cát nấu cho khách.

“Ồ! Thơm quá, ngon quá! Đường Cát, anh giỏi ghê đấy!” Tề Kỳ vừa ăn lấy ăn để vừa liên tục khen ngợi Đường Cát, Đường Cát nghe mà ôm bụng cười ha ha.

Đường Cát: ai da, đúng là mình không nhìn lầm, quả là một đứa bé ngoan!

“Tưng bừng thế?” Yến Lâu nhướng mày cười nói: “Cháu chơi ở đây vui không?”

Tề Kỳ nhanh chóng nhét chân gà vào miệng, cố sức gật đầu: “Cậu cả, đồ ăn ở đây ngon quá!”

Yến Lâu cười cười, nói: “Tất nhiên rồi, đó là đầu bếp cậu cố ý bồi dưỡng mà.”

“Cậu cả thật thông minh!”

Tề Kỳ lập tức khen bất chấp, khen toàn bộ mọi mặt của Yến Lâu. Yến Lâu nghe xong, cảm động xoa đầu cậu ta rồi hỏi: “Sao thế? Cháu để ý đến búp bê nào trong cửa hàng, muốn dẫn đi à?”

“… Không phải.” Tề Kỳ gãi mặt, có cảm giác lấy lòng cậu để được cho tiền tiêu vặt, đường đi nước bước đều bị nhìn ra hết: “Là đồng đội của cháu… muốn mở công viên giải trí.”

“Công viên giải trí?” Yến Lâu kinh ngạc nhướng mày, mở công viên thì tìm cậu làm gì? Vay tiền hả? Nhưng Lăng Hoa đâu cần vay tiền, nhà anh ta và nhà anh rể anh ta đều rất giàu, xây công viên dễ mà, chỉ thiếu nhân viên thôi.

“Anh Yến, tôi muốn hợp tác với game sinh tồn, thành lập một khu vui chơi sinh tồn kinh dị.” Lăng Hoa nói: “Tôi có thể cung cấp sân bãi, tuyên truyền này nọ, nhưng cần mời nhân viên chân thực của game sinh tồn.”

Hệt như nhà ma dọa người ấy, người giả ma luôn khiến người ta có cảm giác không đủ, nhưng ma thật thì có thể làm cho mọi người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, có bầu không khí kinh dị sẵn, những cái này có thể tạo ra danh tiếng tốt.

Yến Lâu tự hỏi với vị trí người làm ăn, cảm thấy đó là một đề nghị khá tốt.

Có lẽ game sinh tồn không thiếu một phó bản nhỏ, sau khi xây dựng khu vui chơi xong cũng không thể đưa cho người chơi, chỉ có thể đón khách bình thường đến chơi, nhưng đề nghị này khiến cậu có sáng kiến mới.

Du khách của khu vui chơi không phải người chơi cố định, nhưng bọn họ vẫn có thể nhận sức mạnh cảm xúc trên người du khách như trước, giúp mở rộng nguồn năng lượng một cách đáng kể. Mức độ nguy hiểm của khu vui chơi thấp, không cần đưa yêu ma quỷ quái mạnh, mặc dù năng lượng của một lần đạt được có thể kém hơn phó bản nguy hiểm, nhưng giảm bớt hao tổn, còn có thể tích lũy từ từ…



Sau khi tự hỏi một lúc lâu, Yến Lâu nhìn Nicholas: “Bệ hạ thấy sao?”

Nicholas khẽ gật đầu: “Có thể thử.”

Tia sáng lóe lên trong mắt Yến Lâu, cậu ôn hòa nói với Lăng Hoa: “Trước kia không có hình thức game sinh tồn như thế này, tôi sẽ nộp đơn lên game xin thử, cũng có thể giúp mọi người xây dựng chỗ vui chơi, nhưng cậu phải chuẩn bị sẵn những vấn đề sau khi hoạt động và lời lỗ.”

“Tất nhiên rồi!” Lăng Hoa nói ngay: “Nếu hiệu quả thử nghiệm tốt thì tôi có thể xây nhiều khu, dù sao thì tôi cũng chẳng thiếu số tiền này.”

Không hiểu sao Yến Lâu cảm thấy thái độ ném tiền tiêu xài bừa bãi này có vẻ quen quen.

Hai người bàn tán xong, Yến Lâu đứng dậy nói: “Đã cứu được Betty rồi, trước đó mọi người nói cả nhà Tina ở gần thành Philo phải không?”

“Vâng!” Tề Kỳ ngậm heo gật đầu.

“Tôi đi với mọi người một chuyến, có vài vấn đề cần giải quyết.”

Hình như Nicholas cũng không vội, đi theo bọn họ đến thành Philo.

Cả nhà Tina sống ở ngoài thành Philo, bọn họ cần đi phương tiện đặc biệt để đến đó, phương tiện giao thông phổ biến nhất của thành Philo là… vật cưỡi. Vật cưỡi phong phú đa dạng, muôn hình vạn trạng, có loại đáng yêu mềm mại, có loại khí phách oai phong, còn có loại ngụy trang thành hình dáng khác như Horace nữa.

Yến Lâu nhìn chằm chằm vào chú thằn lằn to có tạo hình rồng bạc một lúc lâu rồi hỏi Nicholas: “Bệ hạ, chúng ta chọn cái nào?”

Nicholas chọn luôn đống lông xù đáng yêu, nói rất là chính đáng: “Ngồi trên thằn lằn không thoải mái, nó còn không biết bay, muốn bay thì ta đưa em bay.”

Yến Lâu cười tủm tỉm gật đầu: “Được.”

Một lát sau, Nicholas ghé đầu tới thì thào: “Chỉ để ta đưa em đi… em nghe chưa?”

Yến Lâu kinh ngạc quay đầu nhìn y, khí thế mạnh mẽ của Nicholas lập tức tan rã, y hạ giọng thương lượng: “Sao em không nói gì? Được không?”

“Được.” Yến Lâu mỉm cười nhìn y, mắt phượng cong như vầng trăng khuyết.

Nicholas thở phào nhẹ nhõm, cũng mỉm cười. Tốc độ của lông xù không được coi là nhanh nhưng được cái vững vàng và thoải mái, khi bọn họ đến thị trấn, Yến Lâu đã nằm ngủ trong lồng ngực Nicholas.

“Đại, đại nhân!” Kelly vừa thấy bọn họ là nhận ra Yến Lâu ngay, sau đó trông thấy Nicholas: “Trời ơi, bệ hạ!”

“Lâu rồi không gặp, Kelly phu nhân.” Yến Lâu mỉm cười nhảy xuống khỏi lông xù, mặc dù lông xù mềm mại đáng yêu quá mức cho phép nhưng chỉ cần y giữ được, cảnh nền đáng yêu cũng không ảnh hưởng đến khí chất của cậu.

Tề Kỳ nằm trên lông xù không muốn nhúc nhích, nhìn người cậu phong độ của mình, lại nghĩ bản thân bị chủ nhân lông xù nhìn mấy lần thì không muốn đi, lòng bùi ngùi cảm thán, thảo nào mọi người cảm thấy hai cậu cháu bọn họ không giống nhau!

Kelly vui vẻ dẫn bọn họ vào nhà, Tina vẫn nằm yên trên giường nhỏ như trước, hai má hồng hào, vẻ mặt an bình như đang chìm trong mộng đẹp. Yến Lâu đặt Betty cũng đang ngủ say bên cạnh Tina, sau đó cậu áp nguyên tinh biến dị lên trán cô bé, sợi linh hồn kia quay lại cơ thể Tina rất nhanh, sức mạnh của nguyên tinh cũng giúp đỡ cô bé một chút.

Tina khó chịu ho khan, thì thào nói: “Nước… nhiều nước quá… Betty…”

Yến Lâu xoa đầu trấn an cô bé, sau đó nói với hai vợ chồng mừng quá bật khóc: “Hai cô bé cần phải nghỉ ngơi một thời gian, sau này ra ngoài thì phải chú ý an toàn.”

“Tôi biết rồi, tôi biết rồi!” Kelly khóc lóc, nói: “Cảm ơn đại nhân, cảm ơn ngài!”

Yến Lâu mỉm cười ôn hòa, nói: “Không cần cảm ơn tôi, hai cô bé này đều là trẻ ngoan, sau này sẽ bình an.”



Đoàn người bắt đầu xuất phát trước sự cảm kích của đôi vợ chồng, đi không bao xa, đám người Tề Kỳ nhận được tin nhiệm vụ hoàn thành, sắp đi.

Tề Kỳ sụp đổ tiếc nuối ra mặt: “Cứ thế mà đi? Tôi còn muốn tâm sự với cậu cả mà!”

Nhưng nghĩ đến việc hai vợ chồng Kelly đang lo lắng chờ đợi, Tề Kỳ mềm lòng không kéo dài thời gian được.

Nicholas hỏi: “Không sao cả, qua một thời gian nữa hai người sẽ gặp lại.”

Tề Kỳ cào tóc hoang mang: “Hả?”

Yến Lâu khựng lại, nói: “Có khi có thể gặp nhau ở phó bản tiếp theo, hơn nữa cậu sẽ nhín thời gian về Thế giới Âm Dương thăm mọi người mà.”

Nghĩ đến việc được cậu cả bảo kê trong phó bản, Tề Kỳ gật đầu sung sướng: “Vâng, vâng, cậu cả phải đến thăm cháu nhiều nha!”

Yến Lâu xua tay: “Được, cháu đi đi!”

Sau khi tiễn nhóm Tề Kỳ đi, vài ngày sau, khi Yến Lâu đang ở cửa hàng búp bê thì gặp được Tina ôm Betty.

Hai cô bé hồi phục rất tốt, sau khi thấy Yến Lâu, Tina mỉm cười ngọt ngào: “Quý ngài chủ tiệm!”

“Chào bé Tina, em đã khỏe lại chưa?” Yến Lâu ngồi xổm xuống hỏi.

“Khỏe rồi ạ.” Tina đáp. Betty nằm trong ngực cô bé cũng thì thầm nói: “Tôi cũng khỏe rồi, cảm ơn đại nhân.”

Yến Lâu cười nói: “Hai đứa khỏe lại là ổn rồi, sau này ra đường phải chú ý an toàn, bảo vệ bản thân cho tốt.”

Hai đứa ngoan ngoãn gật đầu, còn nghiêm túc miêu tả lại tình hình lúc ấy đáng sợ đến mức nào, bọn họ bảo vệ đối phương ra sao.

Tina nói: “Em thích Betty nhất, sau này em sẽ tiếp tục bảo vệ em ấy.”

Betty ngại ngùng nói: “Em cũng vậy, Tina là tốt nhất.”

Thoạt nhìn vì hai đứa cùng trải qua với nhau, lần tai nạn này không để lại ám ảnh quá lớn cho cả hai, Yến Lâu thở phào, hy vọng cô bé khờ dại vui vẻ có thể trưởng thành khỏe mạnh.

“Phải rồi chủ tiệm đại nhân, mẹ nói bọn em phải cảm ơn ngài.” Tina thò tay lục lọi trong túi rất lâu, lấy ra một viên kẹo dâu hồng nhạt: “Em tặng ngài kẹo ngon nhất!”

Yến Lâu nhật kẹo, nhìn Tina vừa nhảy vừa chạy khỏi cửa hàng búp bê, lao vào vòng tay của mẹ. Cậu đứng dậy đi đến trước quầy, mở ngăn kéo đặt kẹo song song với viên kẹo của nửa năm trước.

Người đến người đi tới cửa hàng búp bê trong một ngày rất nhiều, bọn họ dẫn búp bê đi, để lại ký ức, thỉnh thoảng cũng sẽ có người nói với mọi người về câu chuyện của cậu và búp bê.

Vài búp bê rời khỏi cửa hàng, vài búp bê mới được bổ sung, còn có một vài búp bê vẫn luôn ở đây.

Bất kể thế nào thì búp bê luôn ôm ấp mong chờ với loài người, chúng nó chờ mong có một người bạn dịu dàng đáng yêu làm bạn với chúng, như sự mong chờ của loài người khi vừa bước vào cửa hàng búp bê vậy.

Có lẽ búp bê chỉ là hứng thú nhất thời của loài người, cũng có thể là người làm bạn an ủi bọn họ, nhưng đối với mỗi một búp bê rời khỏi đây mà nói, loài người là chốn về mà chúng chờ mong đã lâu.

Yến Lâu sẽ không can thiệp vào sự lựa chọn của búp bê, cậu chỉ mở cửa hàng búp bê ở đây, cho những con búp bê cô đơn một ngôi nhà.

Đây là công việc, cũng là trách nhiệm của cậu. Dĩ nhiên khi bận rộn làm việc, Yến Lâu vẫn muốn dành thời gian hẹn hò yêu đương thật trọn vẹn với Nicholas.