Mị Tình

Chương 64: Nơi tối trong đôi mắt



Nhưng rất nhanh, khi Lâm Cẩm Sắt còn đang nghĩ mình đã đạt được mục đích thì lại có biến cố xảy ra.

Một đêm trước đó, các tờ báo về tài chính và kinh tế đều đưa tin về sự thất bại của tập đoàn kiến trúc Đông hải.

Tầng lớp cao cấp của Viêm bang rõ ràng đã đi thông suốt tất cả các mốiquan hệ rồi mà, bây giờ lại có chuyện gì đang xảy ra nữa đây? Lâm CẩmSắt nhất thời không nghĩ được, lại không dám đánh rắn động cỏ… làm kinhđộng đến bọn rắn độc bản địa ở đây.

Loại cảm giác vô lực này lại bắt đầu đánh úp về phía cô.

Cảm giác thật giống với khi làm luật sư trước đây. Có phải bất cứchuyện gì cô làm đều không có cách nào để hoàn thành tốt được, sẽ phátsinh đủ loại tình huống, sau một khắc đặt cô lên tầng cao sẽ là một cúngã tan xương nát thịt.

Trong tiểu biệt thự ở ngoạiôMilan, lúc này chỉ có một mình Lâm Cẩm Sắt. Sora đi ra chợ mua một ítđồ dùng hàng ngày, Hứa Thuyền mang theo người của anh đi tìm hiểu nguyên nhân nghĩ cách giải quyết. Bảy giờ sáng, mặt trời vừa mới xuyên đượcqua tầng mây, trong không khí vừa có hơi ẩm vừa có hơi lạnh, lòng côphiền muộn, tùy ý mặc một chiếc áo khoác màu bạc vào, mở cửa, đi rangoài.

Bên ngoài tiểu biệt thự là một lớp hàng rào bao quanh một hoa viên trong đó có một chậu hoa bách hợp, vài nụ hoa sắp nở mùi hương thoang thoảng thấm vào ruột gan.

Có vàibông đã nở càng muốn căng tròn mình ra đón gió. Tâm trạng cô khẽ động,không khống chế được mà ngồi xuống, tinh tế quan sát từng bông hoa, nhìn một chút, xuất thần .

… Rất lâu trước đây, cô cũng đã từng trồng một chậu hoa bách hợp. Đó là món quà của mẹ cô, khi đó côcẩn thận che chở nó coi như đó là một nửa sinh mệnh của mình, đáng tiếcsau đó, hoa kia vừa nở đã bị Lâm Lan “không cẩn thận một chút” làm vỡ .Khi cô nhìn thấy, chậu hoa đó đã vỡ thành trăm mảnh từng cánh hoa rơitrên mặt đất, giống như những thi thể nhỏ xinh nhu nhược.

Chính là năm đó, trong lòng cô lần đầu tiên có hận ý mãnh liệt đến mứchít thở không thông, sau đó… Sau đó, cô bỏ đi, nhưng khi cô xách túihành lí đơn giản nhìn lại ngôi nhà cũ kĩ âm u kia, trong lòng lại chỉ có duy nhất một ý nghĩ: cô sẽ trở về, trở về để báo thù.

Sau đó thì sao?

Mọi chuyện cô đều làm hỏng rồi .

Cười khổ, cô tự giễu nhếch môi một cái.

Chân đã hơi tê, đúng lúc cô muốn đứng dậy, di động trong túi quần độtngột vang lên, bốn phía im lặng cho nên tiếng chuông rất lớn, cô hoảngsợ, định thần lấy di động ra vừa nhìn thấy một cái số điện thoại lạ, dodự vài giây, di động vẫn bất khuất lên chuông, cô cũng không nghĩ thêm,ấn nút nghe:

“Hello,This is Jin.”

Bên đầu dây bên kia thật lâu cũng không có tiếng nói, nhưng điện thoạithì thực sự đã kết nối rồi, Lâm Cẩm Sắt đợi trong chốc lát, không biếttại sao trong lòng đột nhiên bắt đầu hốt hoảng …một loại dự cảm mãnhliệt khiến cô không biết phải làm gì.

Cô nặng nề hítthở, yết hầu khô rát khó chịu, “Ngài là…”Không chờ cô đoán, đầu bên kiatruyền đến một tiếng cười rất nhẹ nhưng cũng rất mị hoặc:

“Lại nghe được giọng nói của em rồi, thật tốt.”

Lâm Cẩm Sắt không thể mở miệng, yết hầu giống như bị cái gì đó chènngang, vướng víu. Giọng nói này, khẩu khí này… cô làm sao có thể quên?Đó là người khởi xướng những cơn ác mộng của cô.

Câutiếp theo tiếng nói của cô đã không khắc chế được mà run rẩy “Đường LưuNhan, ngài còn muốn gì nữa?” Vì sao còn gọi điện thoại tới đây? …số điện thoại của cô rõ ràng đã đổi rồi, trừ Hứa Thuyền ra thì không ai biếtnhưng tại sao hắn lại có chứ?

Cô chỉ cảm thấy sợ hãi,vô cùng sợ hãi. Người đàn ông này, hình như cô đi tới bất kì nơi đâu hắn cũng có thể nắm rõ hành tung của cô đến đó! Hay là hắn coi cô như conkhỉ còn hắn đứng trên khán đài cao ngất ngẫu nhiên có hào hứng trêu chọc cô.

Loại tra tấn ấy, rốt cục cô còn phải chịu đựng đến bao giờ?

“Muốn gì nữa?” Đầu bên kia trầm thấp lặp lại lời của côkhẩu khí thoảimái, lười biếng thậm chí là vui sướng “Cẩm Sắt, trí nhớ của em sao vậy?Tôi đã nói rồi em nợ tôi một cái mạng.”

Sự tao nhã,nhu hòa của giọng nói đó, lại biến thành thứ cảm xúc ấm ách khó hiểuthông qua sóng vô tuyến điện từ mà rơi vào tai cô, giống như giọng điệunam tính của hắn bám vào tai cô vậy, gần gũi như thế lại khiến cô cảmthấy sợ vì sự thân thiết ám muội khác thường này.

“Bây giờ tôi muốn thu hồi lại. Em muốn chứ?”

Toàn thân Lâm Cẩm Sắt cứng đờ, một cơn lạnh lẽo từ lòng bàn chân kéolên khiến cô không khỏi nâng một cánh tay lên ôm lấy chính mình.

Thấy cô không trả lời, ống nghe truyền đến một tiếng cười khẽ, “Đùa với em chút, chỉ là tôi muốn nghe giọng nói của em một chút …” nói xong,hắn dừng một chút, chậm rãi tiếp “Bên ngoài lạnh lắm, nhanh vào nhà đi.”

Con mắt của Lâm Cẩm Sắt đột nhiên mở lớn!