Mị Công Khanh

Chương 188: Một câu



Thấy Vương Hoằng quay đầu đi, Trần Dung cắn môi, một hồi lâu, nàng thấpgiọng nói: “Ta, ta vĩnh viễn cũng không muốn bởi vì mình mà khiến Thấtlang mệt mỏi.”

Nàng nhìn Vương Hoằng, nói với giọng ôn nhu màthẳng thắn thành khẩn: “A Dung chỉ là một phụ nhân bình thường, khó mànhận hết nổi mọi đối đãi của lang quân.”

Giọng nói của nàng trầm thấp, rõ ràng.

Ánh mắt nàng nhìn Vương Hoằng chẳng những trong suốt, hơn nữa rất kiên định.

Nàng đang nói cho chàng biết ý nghĩ của chính mình, hoặc là nói, là quyết định.

Vương Hoằng quay đầu nhìn về phía nàng.

Chậm rãi, chàng cong môi, nói: “Nàng không muốn khiến ta mệt mỏi?”

“Vâng.”

Chàng lại cười, hỏi: “Nàng cảm thấy, ta không nên dành hết tâm tư cho nàng?”

Trần Dung lại gật đầu.

Nàng ôn nhu nhìn chàng, vươn tay, say đắm vuốt ve gương mặt tuấn dật thanhhoa, nhẹ giọng nói: “Trên thế gian này, điều hay thay đổi nhất chính làlòng người. Ngay cả khi tự cho là tình yêu say đắm vĩnh hằng không thayđổi, tuy thân hóa thành cát bụi sẽ không chuyển biến, nhưng theo thờigian cũng sẽ phai nhạt. Thất lang, A Dung thật sự không muốn chàng hốihận.”

Nàng nói xong, hốc mắt ửng hồng, trong ánh mắt cũng biểu lộ một loại đau đớn vì phải dứt bỏ.

Đúng lúc này, Vương Hoằng bật cười.

Chàng thản nhiên liếc nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng nói: “Nàng nghĩ nhiều quá rồi.”

Chàng thu hồi ánh mắt, lười biếng ngả về phía sau, nhắm hai mắt lại: “VươngHoằng ta làm việc, nên làm gì, không nên làm gì, hết thảy đều có chủtrương, sẽ không vì bất kỳ kẻ nào mà nhân nhượng. Trần thị A Dung, nàngsuy nghĩ nhiều quá rồi.” Chàng nói một cách cường điệu.

Giọng nói này lãnh đạm đến mức nào?

Trần Dung kinh ngạc nhìn chàng, một hồi lâu, nàng khẽ đáp: “Ta.” Dừng một chút, rồi nói tiếp: “Ta đã biết.”

Thời gian một ngày đảo mắt đã trôi qua.

Lúc thái dương treo cao giữa đỉnh đầu, một đội ngũ mấy trăm người xuất hiện ở cuối đường. Nhìn lá cờ có chữ “Vương” tung bay, khóe miệng VươngHoằng cong lên, khẽ cười nói: “Đến rồi.”

Vài hộ vệ cùng phụ táđồng thời tới gần Vương Hoằng, bọn họ nhìn thoáng qua đội ngũ kia, lạinhìn về phía Vương Hoằng, sắc mặt không khỏi trở nên khẩn trương.

Những người này đều đã đi theo Vương Hoằng nhiều năm, biết rõ tuy lang quânnhà mình còn chưa trưởng thành, nhưng khi chàng vẫn còn là hài tử đãbiểu hiện ra trí tuệ hơn người, được các trưởng bối trong tộc yêu thích. Gần như ngay từ lúc chàng hiểu chuyện thì đã trở thành người thừa kếtrong gia tộc.

Nhưng chỉ chớp mắt, vinh dự, địa vị, còn có quyền lực phú quý của chàng đều bị người khác cướp đoạt. Trong một đêm, từtrên trời ngã xuống đất, trên thế gian này, có mấy người có thể chấpnhận sự biến đổi này.

Trong mắt bọn họ, Vương Hoằng vẫn biếng nhác, tư thế vân đạm phong khinh thanh thản.

Cát vàng càng ngày càng tới gần.

Dần dần, khuôn mặt của đội ngũ kia xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Trong xe ngựa đi đằng trước truyền đến một tiếng quát. Tiếng quát vừa dứt,chúng kỵ dừng lại, mà chiếc xe ngựa kia tách ra khỏi đám người, chạy vềphía Vương Hoằng.

Xe ngựa kia chạy tới trước đội ngũ.

Rèm xe được vén lên, một thanh niên tuấn mỹ ló đầu ra. Nam tử này có nétgiống như nhóm trưởng tử trong Lang Gia Vương thị, đều trắng trẻo caonhã, có điều khi so sánh với Vương Hoằng, hắn không có hào quang bao phủ trên nét mặt, mà trong đôi mắt cũng không có khí chất trong sáng caoxa.

Trên thế gian, người có diện mạo tương tự vẫn có thể làm cho người ta cảm giác trống đánh xuôi, kèn thổi ngược (ý chỉ hoàn toàn khác hẳn nhau). Thanh niên trước mắt này chính là như vậy. Rõ ràng đều trắng trẻo cao nhã, cũng rất tuấn mỹ, nhưng hắn và Vương Hoằng tựa như đomđóm và trăng tròn, thua kém đâu chỉ có trăm ngàn lần?

Nam tửnhìn xe ngựa của Vương Hoằng, chắp tay, cười vang nói: “Thất lang mạnhkhỏe. Ta phụng lệnh của Tam huynh Vương Cổ tiến đến nghênh đón Thấtlang.”

Tươi cười của hắn khả cúc, giọng nói cất cao trong trẻo,nhưng xe ngựa của Vương Hoằng, ngay cả rèm xe cũng không lay động mộtcái.

Sắc mặt nam tử hơi thay đổi, đảo mắt vẫn tươi cười, ngữ khí càng thêm trong trẻo: “Thất lang không phục sao? Ai, nghĩ đến cũngđúng, vừa rồi còn cao quý như đế vương, chỉ trong chớp mắt, lại trởthành một đệ tử bình thường của Vương thị.”

Khi nói lời này, tươi cười của hắn vô cùng thân thiết, vô cùng rạng rỡ.

Nhưng mà, trong xe ngựa của Vương Hoằng vẫn không có hồi âm.

Nam tử nhướn mày, trừng mắt nhìn xe ngựa, một hồi lâu mới cười nói: “Sao Thất lang không nói gì?”

Hỏi một lúc, hắn vẫn không có nghe thấy câu trả lời nào.

Nam tử càng mặt nhăn mày nhó, hắn chuyển sang một hộ vệ bên cạnh VươngHoằng, hỏi: “Thất lang có ở đây không?” Giọng nói đã có chút không kiênnhẫn.

Hộ vệ kia đáp: “Lang quân có ở đây.”

“Ở đây?” Thanh niên kia không giận mà cười, chậm rãi nói: “Thất lang thật cao giá.”

Hộ vệ kia chắp tay với hắn, nói: “Lang quân nhà ta nói, Duẫn tiểu lang cóchuyện, thuộc hạ trả lời cũng được rồi, không cần ngài phải ra mặt.”

Đây chính là đặt hắn cùng địa vị với hộ vệ này.

Nam tử kia tức giận đến mức gương mặt đỏ bừng. Hắn nghiến răng nghiến lợi,vươn tay chỉ vào hộ vệ kia, nhưng lời nghẹn ứ trong cổ, chỉ thấy ngóntay run rẩy.

Hộ vệ kia thấy thế, cười nói: “Thời tiết quá nóng, Duẫn tiểu lang cẩn thận sức khỏe.”

Lời này vừa thốt ra, nam tử kia càng thêm nghẹn lời. Hắn quay phắt đầutrừng mắt nhìn Vương Hoằng, ngón tay chỉ về phía xe ngựa, phẫn nộ quát:“Vương Hoằng, Vương Thất lang, ngươi thật sự nghĩ rằng bản thân còn lànhân vật lớn sao? Ta khinh.” Hắn không để ý tới thể thống của quý tộc,phun nước miếng xuống đất, gân cổ nói: “Ngươi cho là tộc trưởng thật sựthích ngươi sao? Nếu hắn không bận tâm lão gia này, sớm đã giết ngươirồi, mấy năm nay ngươi sống trong phong quang vô hạn, đều là kế sách của tộc trưởng mà thôi.”

Hắn nói tới đây, ngửa đầu cười, vui vẻnói: “Từ trên cao ngã xuống đất, từ một lời trăm người hưởng ứng giờbiến thành không người hỏi thăm, Vương Hoằng a Vương Hoằng, tư vị nàyngươi cũng nên nếm thử đi.” Sau khi cuồng tiếu một lúc, hắn lại nói:“Lão gia hỏa đã mất, ngươi cho rằng ngươi vẫn còn là Vương Thất lang tao nhã tuyệt luân, tuệ chất thiên thành sao? Ta khinh.”

Trong tiếng cuồng tiếu sung sướng kích động của hắn, Vương Hoằng chậm rãi vén rèm xe.

Trên gương mặt tuấn dật thanh hoa vẫn mang theo tươi cười thản nhiên, ánh mắt kia vẫn trong sáng cao xa.

Nhìn người cười to trước mặt, chàng gật đầu, tao nhã nói: “Hóa ra tộc trưởng thật sự là không thích ta? Nếu không phải chính mồm Duẫn tiểu lang nóira, ta còn không hiểu rõ.”

Giọng nói của chàng vẫn giống như bình thường, khinh đạm ôn hòa, tựa như gió xuân.

Nhưng giọng nói này vừa vang lên, nam tử đang cười lớn kia nghẹn lời, tươi cười trên mặt trở nên cứng đờ.

Hắn trừng mắt nhìn Vương Hoằng, đột nhiên cảm thấy hối hận vô cùng: Khixuất môn, cho dù là tộc trưởng cũng là phụ thân của hắn, hay là đườnghuynh Vương Cổ đều luôn cảnh cáo hắn, Vương Hoằng không phải là ngườiđơn giản, bắt hắn phải thận trọng từ lời nói đến việc làm. Nhưng hắn bịVương Hoằng khích tướng, đã không còn để tâm tới lời dặn dò đó.

Trong lúc sắc mặt Duẫn tiểu lang chuyển thành xanh trắng, Vương Hoằng congmôi, nói với giọng khinh miệt: “Địa vị tộc trưởng của Vương thị cũng chỉ là một khối thịt thối, cũng chỉ thích hợp với những lớp người như cácngươi thôi.”

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt của Duẫn tiểu lang hoàn toàn thay đổi.

Mà lúc này, giọng nói của Vương Hoằng cất cao, ra lệnh: “Lên đường.”

“Vâng.”

Các hộ vệ hộ tống xe ngựa của Vương Hoằng chạy về phía trước.

Chỉ chốc lát, xe ngựa làm cát bụi bốc lên, lướt qua Duẫn tiểu lang, lướt qua mấy trăm kỵ sĩ đi theo hắn.

Trong nháy mắt, xe ngựa Vương Hoằng đã đi xa, mà lúc này, Duẫn tiểu lang mớitỉnh táo lại, hắn nhanh chóng quay đầu lại, vội vàng quát với xa phu:“Theo sau, theo sau.” Xa phu nghe lệnh, vội vàng ruổi ngựa đuổi theo. Xe ngựa vừa chạy điên cuồng, hắn vừa hét lớn trong lớp cát bụi đầy trời:“Vương Hoằng, ngươi đừng vội đắc ý, hiện tại ngươi không có gì cả.”

Sau khi hét lớn một lúc lâu, Duẫn tiểu lang mới bảo xe ngựa dừng lại.

Hắn quay đầu lại.

Vừa quay đầu, hắn đối diện với ánh mắt khinh bỉ. Có điều khi hắn vừa địnhthần nhìn kỹ, chúng hộ vệ đã nhất tề cúi đầu, làm sao còn có điều gì dịthường?

Dù là như thế, Duẫn tiểu lang vẫn cảm thấy phẫn nộ vôcùng. Hắn nghiến răng nghiến lợi, dồn dập thở dốc, lên giọng căm hậnmắng: “Nghĩ rằng bản thân là danh sĩ Kiến Khang thì giỏi lắm sao?”

Mới mắng ra một câu, trong lồng ngực lại nghẹn ứ, sắc mặt càng khó nhìn.

…… Hắn biết, Vương Hoằng là danh sĩ, cho dù là ở thành Kiến Khang hay làtrong đám hộ vệ, chàng luôn được bọn họ sùng bái. Những người này luônghi nhớ mỗi tiếng nói cử động của Vương Hoằng, truyền bá khắp bốn phía.Mà vừa rồi, câu nói kia của Vương Hoằng, “Địa vị tộc trưởng của Vươngthị chỉ là một khối thịt thối” Trong lời nói, rất hợp với khẩu vị củathế nhân, hợp với khẩu vị của nhóm danh sĩ.

Hắn không cần nghĩcũng biết, hắn còn chưa trở lại thành Kiến Khang, lời này sẽ được lưuhành khắp phố lớn ngõ nhỏ ở thành Kiến Khang.

Đảo mắt, hắn lại muốn nói, cho dù Vương Hoằng bị thất thế, chàng không có gì cả, nhưng chàng vẫn có sức ảnh hưởng rất lớn.

Duẫn tiểu lang ngồi ở trong xe ngựa, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, ánh mắt mờ mịt.

Một lát sau, hắn rốt cục khiến bản thân bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu trừngmắt nhìn chúng hộ vệ, cất cao giọng, lạnh lùng quát: “Lời nói mới vừarồi, các ngươi có nghe thấy không?”

Mọi hộ vệ đều cúi đầu xuống.

Giọng của Duẫn tiểu lang cất cao, quát với vẻ mặt âm u: “Giữ kín miệng củacác ngươi, các ngươi phải ghi nhớ tộc trưởng Vương thị không phải mộtngười, sau lưng người là toàn bộ Vương thị, người là tộc trưởng của đạigia tộc thiên hạ đệ nhất, vinh quang của các ngươi đều do người bantặng. Nếu có người nào dám bất kính với người, cẩn thận tính mạng củaphụ mẫu thân nhân.”

Dù sao hắn cũng là trưởng tử của đệ nhất thế gia, chỉ chớp mắt đã tính toán rằng mình không thể để lời bình kia củaVương Hoằng truyền bá ra ngoài. Nhưng mà chuyện về Vương thị tộc trưởng, cũng là phụ thân hắn cố ý ‘Giết chết’ Vương Hoằng, nhất định phải bịcấm khẩu.

Trong tiếng quát của hắn, chúng hộ vệ đồng thời rùngmình, cúi đầu lặng đáp: “Không dám, vạn vạn lần không dám.” Dù là đám hộ vệ khinh thường Duẫn tiểu lang nhất, lúc này cũng trả lời nghiêm cẩntinh tế.

Một phụ tá tới gần Duẫn tiểu lang, nói: “Lang quân đừng lo lắng, sự tình liên quan tới thanh danh của gia tộc, không có ngườinào dám nói bậy lung tung đâu.”

Dừng một chút, hắn lo lắng nói: “Có điều sợ không thể giấu được tộc trưởng.”

Duẫn tiểu lang cắn răng một cái, nói: “Lời này là ta nói ra, cùng lắm thì để ta gánh chịu trách nhiệm.” Nói tới đây, sắc mặt hắn lụn bại, trừng mắtnhìn bóng dáng xe ngựa của Vương Hoằng ở xa, nói một cách căm hận: “Tathực sự không phục nhưng lại bị khuôn mặt tươi cười đáng ghét đó khíchbác.” Đường đường là tộc trưởng, thế mà lại có ý định giết chết một hậubối, biểu lộ bản thân không phải là người bao dung, lại đối với mệnhlệnh của trưởng giả bằng mặt không bằng lòng. Thời đại này luôn chú ýphẩm cách, lấy sự cao thượng mà bình luận một người, một khi lan truyềnra, tuyệt đối không phải là một chuyện nhỏ.

Phụ tá này nhìnphương hướng xe ngựa Vương Hoằng rời đi, hắn bình tĩnh nói: “Đâu chỉ làngười? Ngay cả tộc trưởng bọn họ cũng đều không biết Thất lang này lạilà thiên tài về quân sự, ngay cả đường đường Mộ Dung Khác cũng khôngphải là đối thủ của hắn.” Dừng một chút, hắn nhỏ giọng nói với Duẫn tiểu lang: “Vương Hoằng tuổi còn nhỏ đã biết che giấu thực lực, lần này nếukhông phải vì muốn cứu phụ nhân kia, chỉ sợ người trong thiên hạ vẫnchưa hay biết gì. Lang quân, hắn nắm giữ thế lực gia tộc nhiều năm, cũng không biết có bày chiêu gì hay không? Với thanh danh của Vương Hoằng,lại có tài hoa như thế, ngày khác chắc chắn sẽ có lúc tái khởi. Về saulang quân nhìn thấy hắn vẫn nên khách khí một chút.”

Duẫn tiểu lang nghe vậy, cơ bắp trên mặt giật giật vài cái, nhưng hắn vẫn chỉ cắn chặt răng, cuối cùng khẽ gật đầu.

Dưới mệnh lệnh của Vương Hoằng, lúc này hành trình đi về thành Kiến Khangrất chậm, vì thành Nam Dương, Kì Dương, Mạc Dương trở thành tuyến đầukháng Hồ, đạo tặc trên con đường này đều bị quân Tấn quét sạch. Bởi vậy, dù bên cạnh Vương Hoằng chỉ có năm mươi thân vệ, nhưng trên đường đikhông gặp chút trắc trở.

Hành trình phải mất tới 2 tháng mới đến ngoài thành Kiến Khang.

Trần Dung ngồi trong xe ngựa, nhìn lên tường thành cao lớn của Kiến Khang,khi không có ai chú ý thì xoa phần bụng bằng phẳng của mình.

Vương Hoằng cũng đang ngắm nhìn tường thành Kiến Khang.

Một phụ tá dựa sát vào chàng, nhỏ giọng hỏi: “Lang quân, không có người nào ra nghênh đón.”

Nói đến đây, hắn cười nói: “Câu nói kia của lang quân hiện đã truyền bá rakhắp thành…… Tất cả mọi người đều nói, lang quân coi địa vị tộc trưởngcủa Vương thị như khối thịt thối, thật sự cao khiết chi sĩ. Bọn họ cònnói, lang quân vì một phụ nhân dẫn đại quân chống lại Mộ Dung Khác, cònđánh bại trực diện. Chẳng những có sự phong lưu đa tình, còn cái thế tài hoa, thật là danh sĩ đứng đầu thiên hạ.”

Vương Hoằng nghe vậy, khóe miệng cong lên, khẽ cười nói: “Nói vậy, thanh danh của ta đã tăng cao sao?”

“Tăng cao.” Phụ tá này cười nói: “Hiện tại mọi người ngầm nhắc tới lang quân, ai dám không giơ ngón tay cái lên tán thưởng một tiếng? Ngay cả nhữngngười nhiệt huyết, trách cứ lang quân vì một nữ nhân mà xuất binh, không để ý tới đại nghĩa, thì trong lòng cũng không khỏi thán phục tài hoacủa lang quân, nói người Tấn mà gặp an nguy, lang quân có thể đảm đươnggánh vác.”

Phụ tá này vui vẻ ra mặt: “Lúc trước việc làm củalang quân đã truyền khắp thành Kiến Khang, nhưng hiện tại, người muốnmắng lang quân, ngay cả miệng cũng không dám mở. Lang quân, kế hoạch của chúng ta có hiệu quả rồi. Cho dù tộc trưởng đa mưu túc trí, lúc nàycũng không dám coi lang quân là kẻ thất thế mà xử lý.”

Nhìn thấy Vương Hoằng gật đầu, một hộ vệ khác cũng cười nói: “Ta đã biết lang quân an bài sẽ có hiệu quả.”

“Vâng, đúng vậy.”

Vương Hoằng tươi cười, chàng nheo lại hai mắt, ngửa đầu nhìn tường thành caolớn đồ sộ của Kiến Khang, nhẹ giọng nói: “Tiến hay lùi, để tự ta quyếtđịnh.”

Nói tới đây, chàng nhẹ giọng ra lệnh: “Vào thành thôi.”

“Vâng.”

Xe ngựa bắt đầu tăng tốc.

Chỉ chốc lát, mọi người chạy vào thành Kiến Khang.

Vừa vào thành, ngửi hương thơm theo gió bay tới, nghe giọng nói vui cười,nhìn một đám người gương mặt bình yên mà nhàn nhã, Trần Dung khẽ thở ramột hơi.

Nàng nhìn ra bên ngoài cửa một khe nhỏ bên rèm cửa, thưởng thức một hồi, đột nhiên Trần Dung hỏi: “Chạy đến đâu vậy?”

Vương Hoằng trả lời: “Tòa nhà của ta.” Chàng liếc nhìn Trần Dung, lười biếngrồi nói tiếp: “Yên tâm, nơi đó không nuôi dưỡng phụ nhân khác đâu.”

Trần Dung mím môi cười, mở to mắt nhìn, hỏi: “Vậy tỳ nữ của chàng có gọi ta là chủ mẫu không?”

Giọng nói ngả ngớn mà vui đùa.

Vương Hoằng nhìn nàng.

Rõ ràng chỉ là một câu vui đùa nhưng ánh mắt của chàng vừa yên tĩnh lạirất nghiêm túc. Tim Trần Dung đập mạnh vài cái, lúng ta lúng túng nói:“Chỉ là câu nói đùa mà thôi, việc tốt đẹp như thế, cuộc đời này A Dungcũng không dám cầu mong.”

“Không dám cầu sao?” Vương Hoằng cười dài hỏi: “Vậy A Dung muốn cầu ta cái gì?”

Trần Dung chưa từng nghĩ rằng chàng sẽ hỏi như thế, không khỏi giật mình.

Nàng mở to mắt, nhìn thoáng qua Vương Hoằng, rồi dời mắt cúi đầu xuống.

Nàng mím môi, thật lâu không trả lời. Ngay khi nàng nghĩ rằng việc này cứthế trôi qua, giọng nói ôn nhu mà trầm thấp của Vương Hoằng truyền đến:“A Dung, nàng muốn cầu ta cái gì?”

Cầu chàng cái gì ư?

Trần Dung chớp chớp lông mi thật dài, nàng cố lấy dũng khí ngẩng đầu lên,vừa mới đón nhận gương mặt tuấn dật của chàng, theo phản xạ nàng lạicười ngả ngớn, nói: “Ta ư, ta muốn ở chung với Thất lang, không có nữnhân nào khác, chỉ có hai chúng ta. Ta sinh hạ hài tử, nó được sống hạnh phúc từ nhỏ, không có huynh đệ nào khác tôn quý hơn nó, khiến cho nóchỉ có thể ngước nhìn lên, cũng sẽ không có huynh đệ khác hèn mọn hơnnó, tâm tâm niệm niệm luôn mong mỏi giẫm đạp nó. Sau đó, cứ như thế nămtháng trôi qua, chàng già đi, ta cũng già đi.”

“Không có gì nữa?”

Trần Dung nhíu mày, khanh khách cười nói: “Đương nhiên không có, đã cầu mong nhiều như vậy, nếu còn muốn gì thêm, chẳng phải là lòng tham không đáysao?”

Nàng cười rất vui vẻ, nhưng không biết vì sao, trong mắt lại chua xót.

Lập tức, Trần Dung hơi hơi nghiêng đầu, miệng nàng bất giác mỉm cười, quyến rũ mà xinh đẹp liếc nhìn Vương Hoằng, sóng mắt vừa chuyển lại nhìn chăm chú, ý chua xót trong ánh mắt dần dần tan biến.

Sau khi nóixong, Trần Dung nghiêng đầu, nàng soi gương đồng treo trên thành xe,chải một lọn tóc, khẽ nói: “Kỳ thật, ta đã thấy đủ rồi……” Giọng nói củanàng rất thấp, như có như không, trong lúc Vương Hoằng không chú ý, nàng vươn tay xoa bụng mình.

Trần Dung vẫn không nghe thấy Vương Hoằng trả lời nàng.

Điều này nằm trong dự kiến, bởi vậy nàng cũng cũng không để ý tới. Trong sự im lặng, nàng lại nhìn ra bên ngoài.

Đúng lúc này, phía trước truyền đến tiếng ồn ào.

Chính là hơn trăm người đang vây quanh một chiếc xe ngựa. Nhìn chiếc xe ngựahoa lệ rộng rãi của quý tộc kia, Trần Dung không khỏi nghiêng người vềphía trước để quan sát cho kỹ.

Khi xe ngựa của Vương Hoằng tới gần, tiếng ồn ào càng ngày càng vang.

“Tạ thị A Bích, trượng phu bên cạnh ngươi là người phương nào?”

“Tạ thị A Bích, ngươi dám đối đãi với Thất lang của ta như thế sao?”

“Các vị cần gì phiền não? Thất lang đã nói qua, bọn họ chỉ là bọn chuột nhắt mà thôi.”

Trong từng tiếng nghị luận, tim Trần Dung đập mạnh: Tạ thị A Bích này, hơnphân nửa là thê thử mà gia tộc của Vương Hoằng quyết định cho chàng.Thật là, đây chỉ là chuyện nội bộ, trước kia đều không truyền ra ngoài,sao hiện tại lại huyên náo khiến ai cũng biết cả?

Nàng lo lắng quay đầu lại.

Yên lặng nhìn Vương Hoằng, Trần Dung kinh ngạc hỏi: “Lang quân không bực bội sao?”

Vương Hoằng mở mắt ra, chàng tựa tiếu phi tiếu hỏi: “A Dung muốn ta buồn bực sao?”

“Không có mà.” Trần Dung trả lời thầm ở trong lòng, liếc trắng mắt, tiếp tục quay đầu nhìn ra bên ngoài.

Bên ngoài tiếng ồn ào càng ngày càng, cũng có mười mấy người cầm giỏ trúctrên tay, hay nhặt hòn đá trên đất, hoặc lấy hài ở chân ra ném về phíaxe ngựa kia.

Khi ám khí bay tán loạn, hộ vệ xung quanh xe ngựa vội vàng vây quanh, dùng thân thể của mình che chắn.

Đúng lúc này, rèm xe vén ra một góc, một nữ lang xinh đẹp tuyệt trần văntĩnh cùng một nam tử tuấn mỹ trắng trẻo, có hai phần giống Vương Hoằngló mặt ra.

Đối diện với mọi người, nữ lang kia nầng cằm, cất cao giọng nói: “Mặc dù Thất lang rất tốt, nhưng trượng phu bên cạnh ta mớilà rồng phượng trong loài người.” Nói tới đây, nàng ta tiếp lời vớigiọng khinh miệt: “Chư vị tán thưởng Vương Thất lang. Nhưng đối với Tạthị A Bích ta mà nói, ngay cả đạo cô phong lưu không biết liêm sỉ HoằngVận Tử mà Vương Thất lang cũng si mê, thật sự khiến cho người ta khinhthường.” Cho dù nam nhân kia vĩ đại cỡ nào, chàng quá mức si mê một nữnhân diễm danh lan xa sẽ đều bị người ta lên án. Điều này, từ cổ có ĐátKỷ, gần đây thì có Âm Lệ Hoa.

Bởi vậy, trước lời của nữ lang đó, ngay cả người sùng kính Vương Hoằng nhất cũng không thể nói gì hơn.

Lại nói tiếp, giọng nói trong trẻo mà tự tin, có lực xuyên thấu của nữ lang đó vừa dứt, xung quanh trở nên yên tĩnh. Tiếp theo, tiếng chỉ trích nho nhỏ đối với Trần Dung lặng lẽ vang lên.

Vương Hoằng nhíu mày.

Chàng thu hồi vẻ mặt nhàn nhã không quan tâm, vẫy tay gọi một hộ vệ, thấp giọng dặn dò một câu.

Sau khi hộ vệ kia lĩnh mệnh rời đi, thả người xuống ngựa, lẫn vào trong đám người.

Trong đám người, lúc này vẫn vang lên tiếng chỉ trích, nhìn thấy lời nói củamình thành công tác động đến mọi người, Tạ thị A Bích và nam tử bên cạnh đồng thời cười đắc ý.

Đúng lúc này, trong đám người truyền đếnmột tiếng bật cười, chỉ thấy một người cất giọng thô hào cười lạnh:“Phong lưu mà không biết liêm sỉ ư? Trần thị A Dung mặc áo trắng nhiễmmáu, đối diện với mấy vạn người Hồ như không có gì, thật sự là ngườiphong lưu cái thế. Phụ nhân nóng vội chỉ vì doanh lợi như ngươi, saoxứng đáng đánh đồng với nàng?” Lời này chua ngoa vô cùng. Dựa theo địavị mà nói, hẳn phải là Trần Dung không xứng đánh đồng với Tạ Bích, nhưng người này cố tình nói như thế, ngữ khí còn cực đoan khinh thường, trong khoảng thời gian ngắn, Tạ thị A Bích tức giận đến ứa nước mắt.

Người đó nói tới đây, một tiếng cười bén nhọn khác truyền đến: “Theo ta thấy, ngươi chỉ giống như bọn chuột nhắt, Vương Thất lang cảm thấy chướngmắt, Vương Thất lang thà rằng muốn đạo cô phong lưu kia cũng không cầnngươi đâu.”

Những lời này vừa thốt ra, tiếng cười vang nổi lênbốn phía. Người sùng bái Vương Hoằng có rất nhiều, bọn họ vốn hữu tâm vô lực, thật vất vả có mấy câu nói này mở đầu, làm sao dễ dàng buông tha,trong khoảng thời gian ngắn, hơn mười người đều thét chói tai: “Ngươithua kém đạo cô người ta mà.”

“Thất lang thà rằng muốn đạo cô kia cũng không cần ngươi.”

Trong tiếng cười vang, sau xe ngựa truyền ra vài tiếng quát: “Người nào mà vô lễ như thế?”

“Đi ra, đừng giấu đầu hở đuôi.”

Tiếng quát này rất nhanh chìm nghỉm trong tiếng cười của mọi người.

Tiếng ồn ào, tiếng cười chê của đám người vây quanh nổi lên bốn phía. Nhữngngười này đánh giá Tạ thị A Bích cùng nam tử bên người nàng ta, một đámmang ánh mắt châm biếm lộ ra khinh miệt.

Tạ thị A Bích là thiênchi kiều nữ nhất đẳng, so với công chúa còn tôn quý hơn, nàng ta nào đãtừng phải chịu nhục nhã như thế? Gương mặt nàng ta đỏ ửng, nước mắt rưng rưng bên khóe mắt, môi hé ra lại ngậm vào, đáng thương mấy lần vừa mởmiệng, tiếng nói đã chìm nghỉm trong tiếng ồn ào xung quanh.

Rốt cục, khi nàng ta tức giận khóc thành tiếng, nam tử bên cạnh mới giúp đỡ nàng ta kéo rèm xe xuống, chặn tầm mắt của mọi người.

“Tản ra, tản ra.” trong tiếng quát, chúng hộ vệ vây quanh xe ngựa vội vàng rời đi.