Mị Ảnh

Chương 137: Chủ nhân Sát Lâu




Nghệ Phong thản nhiên nhìn quanh bốn phía, trông thấy ảnh mắt mọi người tách rời khỏi hắn. Lúc này hắn mới buông bàn tay nhỏ bé mềm mại của Tân Y, bước từng bước, trong tầm mắt của mọi người, từ từ hướng về Vương Cấp mặc áo bào xanh.
Dễ nhận thấy Vương Cấp áo bào xanh bị thương rất nặng, hắn trông thấy Nghệ Phong đang hướng về phía chính mình, ánh mắt ngưng đọng không gì sánh được. Tức giận trong lòng bốc lên, khiến hắn lại lần nữa phun máu tươi.
- Ha ha! Vừa nãy, chẳng phai rất ngưu sao? Tại sao bây giờ cũng chỉ có thể nằm dưới đất mà phun máu? Chẳng phải ngươi muốn quyết đấu cùng ta sao? Ta cho ngươi cơ hội này, đứng lên nào!
Câu nói đầy ý châm biếm, nhất thời khiến mọi người nhìn Nghệ Phong bằng ánh mắt khinh bỉ. Người ta nằm trên mặt đất không thể cử động, vậy mà ngươi không biết xấu hổ nói ra những lời châm chọc như vậy.
- Khụ! Ta chỉ biết, ngươi là phế nhân thiếu suy nghĩ không thể đứng dậy. Bản thiếu gia trước mặt ngươi, cho ngươi cơ hội, đáng tiếc ngươi quá yếu đuối. Thấy bản thiếu gia rõ ràng sợ hãi nằm sấp xuống đất, vả lại còn phun máu!
Nghệ Phong trừng mắt nói nhảm, khiến trong lòng mọi người xì một tiếng khinh miệt, thầm mắng hắn vô sỉ!
Vương Cấp áo bào xanh hiển nhiên bị Nghệ Phong trọc giận, trong miệng lại tiếp tục phun máu. Máu chảy trên áo bào xanh, khiến áo bào xanh của hắn nhuộm thành màu đỏ tươi.
Nghệ Phong trông thấy tràng cảnh như vậy, sắc mặt trở nên trầm lắng. Vẻ mặt bỡn cợt vừa này hoàn toàn biến mất, ngược lại bộ dáng vô cùng lạnh lùng.
- Ta nói rồi, ngươi không đủ tư cách, nhất định ngươi không đủ tư cách. Ta không muốn ngươi tiếp tục xuất hiện trước mặt Tần Y. Bằng không, lần sau gặp lại ngươi, ta sẽ lấy mạng ngươi.
Câu nói hiện lên sát ý, khiến mọi người giật mình. Bọn họ nhìn nhãn thần Nghệ Phong cũng có chút sợ hãi.
Nghệ Phong lạnh lùng trông thấy toàn bộ đám người đều tránh né ánh mắt hắn: Hắn muốn nhân cơ hội này để uy hiếp, dùng uy thế của người khác để dọa bọn họ sợ hãi. Để bọn họ biết người nào có thể trêu chọc, người nào không thể chọc. Mà Tần Y, cũng không phải người để bọn họ có thể thương nhớ.
Nghệ Phong thản nhiên liếc mắt nhìn Vương Cấp áo bào đen đứng bất động tại chỗ, nhàn nhạt nói:
- Vừa nãy ta nói ngươi thiếu tư cách khiêu chiến với ta, ngươi tán thành hay không?
Nghệ Phong vừa dứt lời, Vương Cấp áo bào đen liền cảm thấy cổ khí thế tập trung trên cơ thể mình càng mãnh liệt. Rõ ràng bị đè nén, trên trán hắn toát mồ hôi lạnh. Hắn liếc nhìn Nghệ Phong, tiếp đến thất thần liếc nhìn Tần Y. Lúc này, dường như hắn mới bừng tỉnh:
- Nữ nhân như vậy, làm sao chính mình có thể sở hữu, lúc trước tại sao chính mình có thể buồn cười như vậy?
- Ngươi không trả lời! Vậy ta đây có thể nghĩ ngươi đã âm thầm thừa nhận?
Nghệ Phong nhàn nhạt nói, khiến trong lòng mọi người minh bạch: Tần Y có nam nhân cường thế như vậy, thảo nào nàng luôn coi thường hai đại Vương Cấp này.
Tràng cảnh như vậy, cũng khiến Nghệ Phong âm thầm gật đầu: Đây mới là kết quả hắn muốn. Bất luận là nữ nhân đều có hư tâm, bất cứ nữ nhân nào cũng đều hi vọng nam nhân của chính mình mạnh mẽ! Nghệ Phong không muốn về sau thế nhân nói nam nhân của nàng là người nhu nhược hèn nhát. Hắn muốn thế nhân đều biết, đức lang quân của Tần Y là người mạnh mẽ. Đây cũng coi như là lễ vật dành tặng Tần Y.
Mặc dù, vì thế Nghệ Phong phải trả cái giá khá đắt, thế nhưng vì nàng, tất cả đều đáng giá.
Nghệ Phong trông thấy tất cả mọi người không dám nhìn tới chính mình đang đứng cạnh Tần Y. Lúc này mới quay về phía Vương Cấp áo bào đen nói:
- Một người ba mươi tuổi có thể trở thành cường giả Vương Cấp, có lẽ được thế nhân tán tụng. Thế nhưng các ngươi hãy nhớ kỹ, các ngươi trong mắt ta không là gì cả. Làm thịt các ngươi không khác gì thịt chó. Cho nên, các ngươi không nên quấy rối cuộc sống người khác.
Trong giọng nói nhàn nhạt lộ ra thế lực cường đại, khiến Vương Cấp áo bào đen cười đắng ngắt: Vốn chính mình trong mắt người ta chính là chó đợi người ta làm thịt.
- Tần Y! Chúng ta đi!
Nghệ Phong kéo tay Tần Y, mang theo Tần Y đầy nhu tình rời khỏi đấu trường, khiến mọi người ngây dại tại chỗ.
Nghệ Phong không phải không muốn làm thịt hai đại Vương Cấp này, bất quá chuyện này liên quan rất lớn. Tuy rằng hai người này vừa mới trở thành Vương Cấp, nhưng dù sao cường giả Vương Cấp rất ít, ở bất cứ đâu cũng đều là nhân vật thành danh. Huống hồ đây còn là lực lượng của hoàng thất. Nếu như thực sự làm thịt hai Vương Cấp này, e là ngày sau chính mình không được sống yên ổn.
Đây cũng là nguyên nhân, Nghệ Phong có chút điềm đạm. Hiện tại không phải lúc thích hợp để hắn tiết lộ thân phận.
...
Khi Nghệ Phong tới trước phủ ngoại công, người mặc hắc ý thần bí kia theo sau Nghệ Phong, rốt cục cũng mở miệng nói:
- Ta có vài lời muốn nói với ngươi.
Ngữ điệu giống như người chết, trong đó tiết lộ sát ý lạnh lùng tới cực điểm. Lời này khiến Nghệ Phong trừng mắt: Thảo nào dáng vẻ Thiên Nghịch cũng lãnh khốc như vậy, cảm tình chính là ma đầu này dạy dỗ.
- Ta tưởng rằng ngươi vẫn theo ta, không nói lời nào. Có gì ngươi cứ nói!
Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía ma đầu này, cười nói.
Ma đầu này chính là sư phụ của Thiên Nghịch, nắm Sát Lâu trong tay! Nghệ Phong nghĩ chuyện ma đầu này giải quyết hai đại Vương Cấp kia, bởi hai ngày trước chính mình tìm tới căn cứ của Sát Lâu tại Đế Đô. Có lẽ người khác muốn tìm tới căn cứ của Sát Lâu sẽ rất khó khăn. Thế nhưng đối với Nghệ Phong mà nói, là chuyện rất đơn giản. Bởi thiếu chủ Sát Lâu Thiên Nghịch đã nói hết với chính mình.
Điều bất ngờ chính là, lão ma đầu này vừa tới căn cứ Sát Lâu tại Đế Đô. Vừa vặn nạp làm tráng đinh. Bất quá, hắn phải trả cái giá khá đắt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lão ma đầu khẽ nhíu mày, quay đầu liếc nhìn Tần Y, lạnh lùng nói. Khiến toàn thân Tần Y khẽ run lên, nhìn đôi mắt lão nhân thần bí trước mắt này lại càng kinh hãi.
- Lão ma đầu, ngươi có chuyện gì hãy nói mau. Chuyện của ta không liên quan tới nàng.
Nghệ Phong bất mãn nhìn lão ma đầu.
Ba từ lão ma đầu, khiến ánh mắt hắn ngưng trọng, khí thế mạnh mẽ tới cực điểm uy áp Nghệ Phong. Khiến Nghệ Phong cảm giác được từng đạo sát khí cường bạo thâm nhập vào cơ thể chính mình, khiến hắn có chút sợ hãi. Đối với ma đầu giết người như ma quỷ này, trong lòng hắn cũng có chút khiếp sợ.
- Tiểu tử! Tốt nhất, ngươi không nên chọc tức ta. Bằng không, ta sẽ giết chết ngươi!
Nghệ Phong đảo cặp mắt trắng, bất đắc dĩ nói:
- Thực ra ta không nghi ngờ những lời này của ngươi, thế nhưng ít nhất hiện tại ngươi sẽ không giết bản thiếu gia. Ngươi còn muốn bản thiếu gia làm gì đó giúp ngươi, ngươi không bao giờ làm buôn bán lỗ vốn.
- Hừ!
Lão ma đầu triệt bỏ khí thế của hắn, quay về phía Nghệ Phong nói:
- Bất quá, ta muốn nhắc nhở ngươi. Đừng quên chuyện ngươi đã đáp ứng!
Sau khi Nghệ Phong nghe xong lời này, bất đắc dĩ nói:
- Ngươi thật độc ác. Ta cầu ngươi ra tay một lần mà thôi, rõ ràng ngươi muốn ta giúp Thiên Nghịch ba lần. Ta cảm thấy bản thiếu gia ta rất thiệt thòi.
Nghệ Phong tìm được ma đầu này trợ giúp, quả thực hắn sảng khoái nhận lời. Bất quá, điều kiện hắn muốn chính là chính mình phải giúp Thiên Nghịch ba lần. Aizzz, hỗn đản Thiên Nghịch kia còn tính toán tỉ mỉ hơn ta. Ba lần này, chuyện tình giống vậy nhất định hắn sẽ không tìm chính mình. Đúng là loại công phu sư tử ngoạm.
- Ngươi tự nguyện!
Câu nói của lão ma đầu, nhất thời khiến Nghệ Phong ngậm miệng: Được, ai bảo hiện tại thực lực của chính mình không cường đại. Đành phải để hắn tùy ý ăn hiếp. Bất quá, nếu như lão ma đầu này không coi trọng quan hệ của bản thiếu gia và Thiên Nghịch. Thực ra sẽ không tới giúp mình.
- Ít ngày nữa Thiên Nghịch sẽ tới Đế Đô, nắm giữ công việc ở đây. Nếu như có thể, ngươi phải giúp hắn nhiều hơn.
Đột nhiên lão ma đầu quay về phía Nghệ Phong nói, giọng điệu rất hiền lành.
Lúc này Nghệ Phong nghe xong, hắn sửng sốt, có chút nghi hoặc nói:
- Sát Lâu xảy ra chuyện? Lần trước ngươi cũng tới sớm hơn Thiên Nghịch.
Lão ma đầu thản nhiên nói:
- Mấy lão già nháo chuyện mà thôi, không gây được sóng gió
Nghệ Phong nghe vậy, cũng không hỏi tiếp, dù sao đây cũng là chuyện của Sát Lâu hắn:
- Ngươi yên tâm đi! Chuyện gì giúp được ta sẽ giúp. Bất quá, ngươi cũng phải hiểu. Tuy rằng thân phận của ta tại Thánh địa có chút đặc biệt. Thế nhưng không thể vận dụng thế lực tại Thánh địa. Nên lần này ta phải nhờ ngươi giúp ta lần này.
Lão ma đầu không trả lời Nghệ Phong, mà nói:
- Loại dược liệu ngươi muốn, ta sẽ kêu Thiên Nghịch mang tới. Bất quá, ngươi phải giao cho Thiên Nghịch 5 phần thành phẩm.
Nghệ Phong đành phải chấp nhận gật đầu, ai bảo chính mình không kiếm được dược liệu.
Lão ma đầu thấy Nghệ Phong ưng thuận, cũng không nói thêm lời nào. Thoáng chốc biến mất trước mặt Nghệ Phong, khiến Nghệ Phong không khỏi cảm thán: Không hổ là chủ nhân Sát Lâu, tốc độ thực sự quá cường hãn.
Nghệ Phong trông thấy Tần Y đang ngơ ngác nhìn chính mình, liền nói:
- Hiện tại đã hiểu! Lão ma đầu này chính là sư phụ của Thiên Nghịch. Mẹ nó, ta thỉnh hắn giúp ta một bận. Rõ ràng bắt ta báo đáp cao như vậy.
Tần Y nghe Nghệ Phong nói, trong lòng khẽ chấn động. Không ngờ người vừa nãy trò chuyện kia chính là chủ nhân của Sát Lâu. Và Thiên Nghịch chính mình từng gặp qua một lần, rõ ràng chính là thiếu chủ của Sát Lâu.
Chuyện này, chẳng phải lực cười sao?
Chủ nhân Sát Lâu, huyền bí biết bao. Ngay cả phụ thân chính mình rất sùng bái hắn, cũng không tìm ra thân phận của hắn. Cũng thật không ngờ, Nghệ Phong vừa ra tay có thể mời hắn động thủ.