Mê Thất

Chương 137



Ta lại đưa ra yêu cầu xuất viện, lần này Lâm Nam không một mực cự tuyệt mà nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi gọi bác sĩ. Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói tiếp tục theo dõi vài ngày là có thể về nhà dưỡng bệnh, nhưng cần phải kiểm tra lại đúng ngày!

Ta đương nhiên lập tức đáp ứng. Ở trong bệnh viện, cho dù điều kiện ra sao đi nữa cũng không thể tự do bằng ở bên ngoài!

Lâm Nam cũng lộ rõ sự cao hứng cười nói chúc mừng!

“Đến ở chỗ ta đi!” Lâm Hạo đột nhiên đi vào nói.

Lâm Nam đang định mở miệng, Lâm Hạo đã giành nói trước: “Ngươi không phải đem sản nghiệp tới nước Mĩ sao? Đến chỗ ta đi!” Câu sau là nói với ta.

Thanh âm y tuy mềm nhẹ nhưng đầy quyết đoán không cho phép người ta phản bác, quả là kẻ khiến cho người ta cảm thấy áp lực. Đáng tiếc Lâm Nam không phải ta, hắn nói: “Chỉ là một tòa nhà mà thôi, không nhọc ca ca lo lắng!”

Lâm Hạo nhìn chăm chăm hắn: “Nếu ta nói không đồng ý thì ngươi lại như xưa đưa hắn bỏ trốn?”

Lâm Nam cắn răng.

Ta nhìn bọn họ tranh luận không ngừng, nói: “Nếu có thể, ta muốn ở bên ngoài một mình!” Không hiểu vì sao ta cũng không muốn ở cùng với bất cứ người nào, cảm giác bài xích khó hiểu ấy làm ta mở miệng nói.

“Không được!”

“Không được!”

Hai người trăm miệng một lời quát.

Kết quả vẫn là quyết định ở chỗ Lâm Hạo, kể cả Lâm Nam.

Biệt thự của Lâm Hạo rất lớn, trong hoa viên san sát các bức điêu khắc, ở chính giữa còn có suối phun tròn, mặt cỏ được chăm sóc hoàn hảo vô cùng mĩ lệ. Giữa mặt cỏ được tỉa cắt ấy là một con đường nhỏ.

Điều phá hư mỹ quan chính là… tường nơi này quá cao.

Khi Lâm Hạo hỏi ta nơi này thế nào, ta thành thật nói ra ý nghĩ của mình. Trên mặt y có điểm không được tự nhiên. Ta bỗng nhiên tỉnh ngộ, quả là kẻ có tiền a!

Lâm Nam hừ một tiếng, đưa món quà đơn giản cho người ở, bản thân đi vào đại sảnh trong nhà.

Trên lầu hai, mỗi người một phòng. Lâm Hạo ở phía bên trái, sau đó đến phòng sách của y, phòng của Lâm Nam cạnh Lâm Hạo, tiếp đến một căn phòng trống rồi mới đến phòng ta. Sau này ta mới biết gian phòng kia không phải là không có người ở.

Sau khi đơn giản sửa sang lại phòng, Lâm Hạo giới thiệu với ta chủ nhân gian phòng kia, một thiếu niên.

Con của Lâm Hạo? Lâm Hạo cưới vợ a, trong lòng ta cảm thấy tư vị không tốt. Đã có thê tử và con rồi mà bên ngoài vẫn còn làm loạn, tuy rằng có lẽ đối tượng của y chính là ta!

Thiếu niên gương mặt tuấn tú có vài phần giống Lâm Nam trước kia, nhưng đường cong trên mặt so với Lâm Nam sắc bén hơn chút. Thiếu điểm đáng yêu nhưng có vài phần soái khí, ánh mắt không khách khí cũng có phần giống Lâm Nam khi ta gặp hắn lần đầu. Bởi vì khuôn mặt quen thuộc khiến ta sinh hảo cảm, ta tiến lên chìa tay với nó: “Xin chào!”

Thiếu niên chậm chạp không đáp lại, Lâm Hạo nhắc một tiếng nó mới miễn cưỡng vươn tay, vừa chạm một chút liền rụt về, sau đó lập tức chạy khỏi phòng.

Một hài tử kì quái!

Thiếu niên gọi là Lâm Lan kia không thích ta, thậm chí có phần thù ghét. Ta gãi đầu nghĩ, có phải nó coi ta trở thành ‘kẻ thứ ba’ hay không. Không biết trước kia chuyện gì đã xảy ra, nhưng ta có thể khẳng định, hiện tại ta quyết sẽ không phá hoại gia đình của người khác, huống chi chúng ta đều là nam nhân ──

“Tại sao không nhìn thấy mẫu thân của ngươi?” Buổi chiều một ngày nọ, ta thấy Lâm Lan đang ngồi trên sô pha đọc sách, có điểm nhàm chán hỏi.

Lâm Lan cổ quái nhìn ta rồi ném sách sang một bên nói: “── Ngu ngốc!” sau đó bước nhanh lên lầu.

Bị một hài tử nói như vậy, ta không nhịn được tức giận. Xú tiểu quỷ!

Hoàn đệ nhất bách tam thập thất chương.

¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤