Mê Muội Vì Em - Mộc Tuỳ Phong

Chương 13: Kinh hãi



"Tôi rất mong cô cho phép tôi có một cuộc phỏng vấn riêng với cô."

Hoa Hi Mạt bưng ly cà phê để trước mặt Thẩm Trác Di, hơi cà phê tỏa ra thật nóng, mang theo những băn khoăn đồng thời cũng mang suy nghĩ của Thẩm Trác Di bay xa.

Cô thật sự chưa bao giờ nghĩ đến người ngồi trước mặt cô đây lại chính là Sincerely. Khi cánh cửa được mở ra trong nháy mắt, nhìn thấy người trước mặt, cô chỉ muốn hỏi ba chữ --- là cô sao?

Hôm nay bộ quần áo của Thẩm Trác Di có phần nghiêm túc quá mức quy định, cô rất sợ sẽ bị bảo vệ giữ lại, khu nhà biệt thự này đặc biệt xa hoa. Trừ phi bạn thông báo cho bảo vệ đúng số nhà bạn muốn tìm và người trong nhà cũng đồng ý cho bạn vào, bằng không ngoài việc trèo qua bức tường cao hơn 2m, quả thật không còn cách nào khác để đi vào.

Trái lập với Thẩm Trác Di, Hoa Hi Mạt vẫn ăn mặc đơn giản. Cô mặc một chiếc áo chui đầu thể thao màu trắng, lõng thõng trên dáng người mảnh khảnh. Người bình thường khi mặc loại áo này thường trông có vẻ mập mạp, nhưng Hoa Hi Mạt này quả đúng là yêu nghiệt, mặc cái gì trông cũng rất tuyệt, khiến cho Thẩm Trác Di cảm thán không thôi.

Tiến vào phòng của cô, đánh giá chung quanh một chút. Bên cạnh cửa là tủ để giày, Hoa Hi Mạt mở ra, tiện tay đưa đôi dép lê hình thỏ con cho người sau đi. Thẩm Trác Di xám mặt, tuy rằng tuổi cô còn trẻ, nhưng đã qua cái thời thiếu nhi thích mấy thứ dễ thương như vậy lâu rồi, đi cái này vào chẳng thà đi chân đất còn hơn, trong phòng cô ấy nhất định là có lò sưởi.

Lẳng lặng đi phía sau Hoa Hi Mạt, cô được dẫn đến phòng khách, nền đá hoa cương trên mặt đất tỏa sáng. Ghế sô pha bằng da cho thấy chủ nhân của nó quả là con người giản dị. Đối diện ghế sô pha quả nhiên có một chiếc lò sưởi, nhưng thật ra nó ở đó chỉ như một vật trang trí, bên trên lò bày biện rất nhiều khung ảnh nhưng tuyệt nhiên không có lấy một tấm nào bên trong.

TV LCD được bày trí ở tỉ lệ vàng, khi mở không phát ra âm thanh nào.

"Tôi mới ngủ dậy, không ngờ cô lại tới đây sớm như vậy, sao lại gấp gáp thế." Hoa Hi Mạt dứt lời liền hợp tình đánh một cái ngáp thật dài, bởi vì quá tập trung, cứ thế một lần nữa mắt cô díp lại. Nhưng ở đây còn có khách, Hoa Hi Mạt vẫn cố gắng gượng.

Không biết có phải hay tự cô nghĩ nhiều, Thẩm Trác Di cảm thấy cô gái trước mặt hôm nay có chút khó chịu, một loại khó chịu không thể nói ra, không còn là cô gái nghịch ngợm trên chuyến tàu Hoàng Gia hay cô gái trầm ổn bên trong khách sạn Kim Mậu nữa. Cô ấy của ngày hôm nay mang đến cho cô cảm giác của một vị tiểu thư lười biếng nhưng vẫn có khí chất.

"Cô nhìn chằm chằm tôi như vậy đã đủ chưa?" Hoa Hi Mạt vùi người trên ghế sô pha, ôm chân, bên người có một cái giường trải chiếc thảm lông xù bé, vậy có nghĩa là cô ấy thường xuyên ngủ tại đây. Trong phòng khách có một chiếc cửa sổ sát sàn, nhìn ra xa có thể thấy thảm cỏ bằng phẳng, xanh mượt: "Nhìn lâu quá cần phải thu phí.".

"Tôi đang nghĩ, không biết Sincerely là một người như thế nào?" Thẩm Trác Di hồi lâu mới mở miệng, ho khan hai tiếng che đi sự bối rối của mình: "Cô ấy có thể là một người cao quý có khí chất, cũng có thể chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp, cũng có thể là một nhân viên công chức nhỏ, còn có thể là một du học sinh từ Mỹ về, hoặc có thể giống như Tam Mao lấy việc sáng tác để nuôi sống bản thân."

"Vậy tôi khiến cô thất vọng rồi?" Hoa Hi Mạt đọc rõ từng chữ này, lông mày hơi nhô lên, con ngươi đen kịt như vũ trụ chăm chú nhìn người trước mắt.

Thẩm Trác Di lắc lắc đầu, mỉm cười nói: "Tôi chỉ không ngờ cô lại trẻ tới vậy, rõ ràng gặp cô nhiều lần như vậy lại không thể nào phát hiện ra cô chính là Sincerely."

Bốn lần rồi mà cô vẫn không phát hiện ra, thật đúng là ngốc. Hoa Hi Mạt nói thầm trong lòng, may mà cô ấy thực sự xem đó chỉ là giấc mộng, bằng không không biết cô phải đối mặt với cô ấy như thế nào.

"Sincerely, có một chuyện tôi không hiểu." Thẩm Trác Di hơi ngả người về phía trước, đây chính là kiểu tư thế dò hỏi điển hình, bọn họ khát vọng thu được đáp án, cho nên tất yếu phải làm cho bản thân tiến về đáp án gần một bước: "Tại sao cô lại ở trên chuyến tàu Hoàng Gia, tại sao rõ ràng hôm đó cô có mặt nhưng lại không tham gia buổi họp báo, trong căn phòng đó cô biến mất bằng cách nào, còn nữa, tên tiếng Trung của cô là gì?"

Hoa Hi Mạt hơi nghiêng đầu, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy phía đu quay có bóng người di chuyển, nhưng cô không để tâm đến.

"Tôi tên Hoa Hi Mạt, nếu như cô muốn, có thể gọi tên tôi."

Thẩm Trác Di sững sờ, sau đó mới từ trong túi lấy ra một cuốn sổ để ghi chép, đặt chúng nằm ngửa trên đầu gối của mình: "Nếu đã vậy, cuộc phỏng vấn của chúng tra có thể bắt đầu chưa?"

"Không vội." Hoa Hi Mạt bưng cốc cà phê của mình lên, nhấp một ngụm, lại không ngờ có một cánh tay tiến đến giữ tay cô lại: "Sao vậy?"

"Cà phê lạnh rồi, uống vào sẽ khó chịu." Thẩm Trác Di chỉ vừa chạm tới cổ tay người kia, nhịp tim như tăng lên, xung quanh yên tĩnh càng khiến cô không biết phải làm thế nào, nếu gần Hoa Hi Mạt thêm chút nữa chắc chắn sẽ khiến cô ấy nghe thấy nhịp tim của cô.

"Cảm ơn, không sao đâu, tôi có thói quen như vậy, khiến cô phải lãng phí một tấm lòng rồi." Hoa Hi Mạt cười cười.

Thẩm Trác Di quay lại bàn trà, cà phê của cô cũng đã sớm lạnh, nhất thời có chút ngại ngùng.

"Đúng rồi." Hoa Hi Mạt thả chiếc ly trong tay xuống, đứng lên. Hướng về chiếc TV, một chiếc máy radio xuất hiện. Hoa Hi Mạt vặn mở, một bản nhạc nền cho điệu waltz du dương phát ra: "Cô có muốn khiêu vũ không?"

Thấy người sau không hề trả lời, Hoa Hi Mạt cứ thế ở giữa phòng khách bắt đầu những điệu khiêu vũ hết sức uyển chuyển của mình. Những bước chân lưu loát, dáng người xinh đẹp, động tác vừa mềm mại lại vừa dịu dàng làm cho Thẩm Trác Di cảm thấy trong phòng khách lúc này không phải là một con người mà là một chú bướm, sau cơn mưa bầu trời sáng trở lại chú bướm ấy ở giữa bụi cỏ nhảy múa. Phía sau cô là một bức tranh thác nước được vẽ lên một cảnh tượng hết sức lộng lẫy.

Cảm giác được ánh mắt Thẩm Trác Di càng lúc càng mất bình tĩnh, Hoa Hi Mạt ngừng nhảy, hướng về phía Thẩm Trác Di hơi cong eo, khóe mắt mang theo ý cười, hình ảnh đấy quả thực rất mê người. Cô làm tư thế mời, hy vọng Thẩm Trác Di có thể tham gia cùng mình.

Thẩm Trác Di hiển nhiên không có chút kinh nghiệm khiêu vũ nào, suy nghĩ mấy giây vẫn thuận theo Hoa Hi Mạt đứng lên. Ai bảo cô còn phải dựa vào cô ấy để kiếm cơm, thế nên nhất định là không thể đắc tội.

Thẩm Trác Di tự kiếm lấy cho mình một lý do, mãnh liệt che đi cảm giác không được bình thường trong lòng. Hoa Hi Mạt kéo tay cô đi tới giữa phòng, búng tay một cái, không khí nháy mắt chuyển sang nhịp điệu chậm rãi.

"Ơ, đây không phải là radio sao, sao lại thế...?"

"Có thể điều khiển bằng giọng nói." Hoa Hi Mạt cướp lời cô, nhưng tâm trạng quả thực rất vui, thông qua năng lực của mình, việc biến đổi âm thanh trong máy không có gì là khó, có điều lát nữa nó sẽ chuyển thành đài tiếng nói, việc này quả thực đúng là tai họa, ha ha ha.

Cô rất tự nhiên để tay lên vai Thẩm Trác Di, mắt nhìn chằm chằm mặt cô ấy, người đối diện đương nhiên hiểu ra ý tứ, cố ý tránh tầm mắt Hoa Hi Mạt, nhưng trên gương mặt vẫn để lộ ra chút sắc hồng.

Hoa Hi Mạt nhịn cười, cô biết rất rõ cái con người trước mặt đây nhất định là đang thẹn thùng.

"Cô có biết khiêu vũ hay không vậy, cùng bạn gái khiêu vũ mà tay lại để không như thế kia sao?" Hoa Hi Mạt quyết định sẽ trêu người kia đến cùng.

Thẩm Trác Di dừng một chút, tay từ từ đặt lên lưng Hoa Hi Mạt, như có như không kề sát phía sau lưng người ấy.

Hoa Hi Mạt lập tức nổi hứng, cánh tay cuốn lấy cổ Thẩm Trác Di.

"Phỏng vấn có thể bắt đầu rồi."

"Hả?" Thẩm Trác Di lần ngày ngây ngốc như quả dưa, làm gì có người nào vừa khiêu vũ vừa phỏng vấn? Cuối cùng cô cũng rút ra được kết luận --- Hoa Hi Mạt rõ ràng là đang cố ý chỉnh mình.

Phỏng vấn lần này chắc chắn không dễ dàng như vậy.

Thẩm Trác Di ôm cục hận nguyền rủa Hoa Hi Mạt một hồi, bất chợt chân truyền đến một cơn đau. Chỉ thấy Hoa Hi Mạt đi dép lê đang đạp lên chân cô.

"A! Đau!" Thẩm Trác Di kêu lên.

"Ai nha, xin lỗi, tôi không cố ý đâu." Hoa Hi Mạt rất đúng điệu đứng lên có chút chậm chạp, tuy nhiên cô nhất định là một diễn viên không chuyên, lập tức liền để Thẩm Trác Di trong lòng phun ra hai chữ --- Giả tạo!

Thẩm Trác Di khom lưng xem chân mình thế nào, bé thỏ trắng bị người ta đạp một cái lên chân, hiển nhiên sẽ xù lông lên, nhưng vẫn phải nhịn.

"Lần tới sẽ không đạp trúng nữa đâu, trước lạ sau quen, chúng ta tiếp tục." Hoa Hi Mạt nở nụ cười quỷ dị, lời nói mặc dù vô tội nhưng sao vẻ mặt lại có thể xấu xa như kia.

Thẩm Trác Di nếu đã quyết định nhảy, sẽ không bỏ cuộc giữa chừng, liền nén đau, tiếp tục cùng Hoa Hi Mạt, nhưng lần này ngang nhiên để tay lên eo Hoa Hi Mạt.

Yêu nghiệt này... Tôi không tin không thu phục được cô.

Hoa Hi Mạt vừa định động viên tiểu bạch thỏ bị thương, tựa hồ cảm thấy sau lưng truyền tới một hơi thở thiếu thiện chí, trong mũi đánh hơi thấy có điểm không bình thường, đột nhiên đẩy Thẩm Trác Di ngã nhào xuống đất.

"Cẩn thận!"

Ngay sau tiếng cẩn thận này, một viên đạn từ hậu viện bắn vào, phá vỡ cửa sổ sát sàn, thủy tinh rơi đầy trên mặt đất. Cách đó không xa có người đang giơ súng, tấm lưng thẳng tắp đứng đó, một thân trang phục màu đen, lại đeo kính đen khiến cho nửa khuôn mặt gần như bị che đi, không thấy rõ mặt hắn.

"Sincerely, cô đừng hòng trốn thoát."