Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha

Chương 52: Đụng độ quyết liệt



Lúc Lôi Khiếu Thiên đi cũng giống hệt như lúc đến, nhanh chóng như cơngió thoảng qua, để lại bốn người anh em đứng ngây ra một chỗ, tâm tìnhkhó có thể khôi phục lại bình thường trong chốc lát! Nhất là nghĩ đếnhình phạt, bọn họ cứng đờ cả người, mãi không khôi phục lại tinh thầnđược.

Khi Tiểu Tứ quay trở lại thì không hiểu, cất tiếng hỏi: “Sao vậy? Sao lại đứng tần ngần ra thế này?”

Mấy người kia gương mặt vẫn vô hồn như trước. Tiểu Tứ lên tiếng: “Này,làm gì mà nhìn nhau như nhìn kẻ thù thế. Tôi có phải kẻ cắp kẻ trộm đâu. Chúng ta phải nhanh tay lên, kiểm tra xem có bỏ sót tin tức quan trọnggì không, nếu không lát nữa đại ca đến đây thì chúng ta chỉ có nướcchết…”. Nói xong, anh ta kéo khóa quần lên, túm lấy sợi dây thừng HuốngNgân Dịch vừa cầm lên xem.

- Đại ca vừa đi rồi!

Giọng nói lạnh lùng của A Đại đột nhiên vang lên sau lưng Tiểu Tứ khiếnbước chân của anh ta khựng lại, chân phải đá chân trái, lảo đảo cảngười. Mãi sau khi đứng vững lại, anh ta quay đầu khiếp sợ hỏi: “Đại catới rồi hả?”

- Đúng thế! – Mấy người kia nghiến răng nghiến lợi nói, hai mắt đỏ ngầu!

Tiểu Tứ ngẩng mặt lên trời khóc than. Mấy người kia không để ý đến anhta nữa, bước lên xe. Lúc đó giọng nói của Tiểu Tứ mới chậm rãi truyềnđến: “Mẹ kiếp, số mình là số chó má gì vậy?”. Khó trách khi anh ta đi vệ sinh quay lại đã thấy mấy người này như vừa mới từ Nam Cực trở về, hóara là đại ca đã tới rồi. Chỉ nhìn một cái thôi đã nhận ngay ra bầu không khí kì quái, rõ ràng là mấy người này đố kỵ với anh ta!

A Đại bước lên phía trước, đá anh ta một cái: “Đi thôi!”

- Hả? – Tiểu Tứ hoàn hồn, đưa tay sờ lên mặt, nghi hoặc hỏi – Đi đâu cơ? – Bây giờ bọn họ nào có mặt mũi nào mà quay về nữa!

- Đi tù!

Tiểu Tứ là người cuối cùng bước lên xe. Chiếc xe được khởi động phát raâm thanh rần rần khiến cả người bọn họ cũng run lên theo. Nhà tù ư? Đólà nơi trừng phạt khủng khiếp nhất, với thân thủ của bọn họ, bước vào đó rồi liệu có ngày trở ra không?

***

- Đại ca, A Đại làm việc luôn luôn cẩn trọng, hơn nữa chúng ta cũngthông thuộc con đường này những ba năm rồi, không thể xảy ra chuyệnngoài ý muốn được, có phải là…

Lôi Khiếu Thiên ngồi ở ghế sau trầm tư, những lời Huống Ngân Dịch nóianh đều biết, anh chưa hề nghi ngờ khả năng làm việc của cấp dưới. Vàinăm nay, Huống Ngân Dịch quản lý về vấn đề vốn giúp anh, chưa từng xảyra vấn đề gì.

- Đến địa điểm chở hàng!

Người tài xe nghe lệnh rồi quay đầu xe, Huống Ngân Dịch kinh ngạc: “Đạica, anh đang nghi ngờ lúc hàng được chuyên chở đã xảy ra chuyện? Vậy AĐại…”. Bọn họ đang hướng về suy nghĩ đám cấp dưới không kiểm tra hàng.

Lôi Khiếu Thiên lắc đầu: “Không phải, trên cả đoạn đường chuyên chở thìđoạn đường xảy ra chuyện cũng chỉ có chỗ đó!”. Trong chiếc xe kia vứtlộn xộn giấy rác, rõ ràng là đối phương không đủ thời gian để gây rachuyện đó. Hơn nữa trên đoạn đường này, bọn họ đã cẩn thận quan sát bốnphía nhưng không hề có dấu hiệu dừng xe hoặc dấu vết của hai chiếc xekhác nhau, cũng không phát hiện ra có người theo dõi, vậy chỉ có thể đặt giả thiết là vấn đề xảy ra trước khi hàng được đặt lên xe!

- Khi hàng được chuyển lên thì mấy anh em đều đứng ở đó cả, bọn họ saodám đốt cháy giai đoạn chứ? – Huống Ngân Dịch cảm thấy suy nghĩ trongđầu đại ca lúc này quả thật là rất mạnh bạo. Thuộc hạ của bọn họ ở đầyra đó mà có kẻ dám ngang nhiên làm kẻ trộm, đâu có ai ngu xuẩn đến mứcđó chứ?

- Còn có người thông minh như vậy! – Lôi Khiếu Thiên hừ lạnh, rất nhiềuchuyện dưới con mắt nhìn tưởng chừng như không thể của mọi người lại cóthể tiến hành rất thuận lợi. So với sự sợ hãi rụt rè, lén lút ra tay sau lưng người khác thì nhiều khi hành động quang minh chính đại còn đạthiệu quả cao hơn.

- Hả… - Huống Ngân Dịch nuốt nước miếng, thầm kêu trong lòng: Đại ca, hy vọng là anh đúng, nếu không bọn họ thật đúng là không biết nên ăn nóithế nào đây!

***

Đường Kiến Tâm vừa xuống máy bay đã bật điện thoại lên, thấy màn hìnhnháy dãy số lạ, khóe miệng cô cong lên, xem ra tâm trạng đang rất tốt.

- Lão đại, chúng ta có cần nhân cơ hội lúc bọn họ chưa phát hiện ra thìnhanh chóng di chuyển số hàng kia đi không? Ngục Thiên Minh sẽ khôngngồi yên đâu, bọn họ sẽ nhanh chóng tìm hiểm ra vấn đề phát sinh ở đâu!

Đường Kiến Tâm thẳng thắn trả lời: “Chọn được địa điểm tốt chưa?”

- Rồi! Ở khu ngoại thành D.C, biệt thự Jian Ke cách Nhà Trắng khoảng hai mươi phút đi xe!

Khu biệt thự Jian Ke? Đường Kiến Tâm hơi kinh ngạc, khẽ nheo mắt lại.Sao bọn họ lại lựa chọn nơi này? Khu biệt thự Jian Ke bao gồm các tòanhà chỉ khoảng từ một đến hai tầng, khu nhà trung tâm thì có khoảng sáutầng, cả khu hợp lại thành một tầng kiến trúc tám tầng, còn xung quanhlà rừng cây rậm rạp.

Địa hình là một chuyện, nhưng cô không thể lý giải nổi, nơi này từng là địa bàn của cơ quan tình báo trung ương của Mỹ.

Ở đó được canh gác cực kì nghiêm ngặt, tùy hiện tại đã trở thành đốnghoang tàn nhưng vẫn rất nguy hiểm, xung quanh đều là những rặng núi ẩnchứa nhiều loài thú dữ… Đương nhiên, nếu bọn họ đã dám chọn nơi này thì…

- Tôi muốn nắm chắc chắn phần thắng!

- Yên tâm đi lão đại, lộ tuyến đã được thăm dò rất kỹ rồi, chỉ cần chị ra lệnh một tiếng là bọn em sẽ lập tức rời đi.

Đường Kiến Tâm nhẹ nhàng thở ra: “Nửa tiếng sau hành động!”. Chuyến hàng này liên quan đến vận mệnh tương lai của cô, cô không thể khinh thườngđược.

Người ở đầu kia điện thoại hơi sửng sốt rồi hỏi lại: “Lão đại, chị đang ở Washington?”.

Đường Kiến Tâm cắn môi, có thể tưởng tượng ra biểu cảm xù lông của đầu kia điện thoại: “Ừ!”

- Thật không? Đúng thế à?

- Thật! – Đường Kiến Tâm bình thản trả lời như đang đưa cho đối phương một viên thuốc an thần.

- Ôi, lão đại, rốt cuộc chị cũng hiện thân rồi, chị có biết ngày nào bọn em cũng chờ mong chị xuất hiện không... Bọn em...

- Câm miệng! Chuẩn bị cho tốt vào! – Đường Kiến Tâm nói xong rồi cúpluôn điện thoại nhưng đáy mắt lại ngập tràn ý cười. Cô ngẩng đầu nhìnbầu trời đầy mây trắng, khuôn mặt nở nụ cười tươi.

Đúng là đã lâu rồi cô không gặp bọn họ!

Nếu không phải lần này cần sự hỗ trợ của bọn họ thì không biết đến khi nào cô mới liên lạc với bọn họ nữa.

Cô không muốn cho bọn họ bước chân vào thế giới của cô, một thế giới đen tối!

Đường Kiến Tâm bắt xe taxi rồi đưa địa chỉ cần đến. Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng lại ở bến tàu để chuyên chở hàng hóa cách đó không xa, cô liềntrả tiền rồi xuống xe. Đợi đến khi mấy người đàn ông hoàn toàn hiện rõtrong tầm mắt mình, Đường Kiến Tâm mới đi sâu vào bến tàu.

- Amazon, cái đồ nghiện thuốc này, nhanh tay lên chút đi, đợi đến lúclão đại tới thì sẽ không chiếu cố nữa đâu, không biết chừng lại lấy dâythừng trói cậu vào đấy!

Cả bến tàu to như vậy mà ngổn ngang khắp nơi là những ống thép to. Ở khu trung tâm có một bồn hoa nhỏ, gần đó đỗ một chiếc xe tải cỡ trung. Bêntrong khoang chứa chất đầy những hộp giấy lớn nhỏ. Hai người đàn ôngđứng kéo dây để đưa những hộp giấy lên cao. Phía dưới bên phải của xetải là một cô gái, trong tay cũng kéo một đầu dây.

Cách chiếc xe khoảng mấy mét là một người đàn ông đang đứng hút thuốc!

- Tôi nói này Diệp Trúc Phàm, cậu có nói thì nói nhỏ nhỏ thôi, không sợcảnh sát nghe thấy lại bắt cậu về tội buôn lậu thuốc phiện trái phép à? – Tuy rằng bất mãn nhưng Amazon vẫn nhét điếu thuốc vào miệng, rít vàihơi rồi gạt tàn thuốc đi. Anh ta lại gần cô gái, kéo vòng quanh sợi dâyvào tay mình rồi bắt đầu kéo đống hộp giấy, bắt đầu phối hợp cùng nhữngngười khác!

- A Phàm, cậu cũng đừng nói A Tốn* thế, cơ thể của cậu ta còn chưa phụchồi đâu! – Amazon đứng bên cạnh mặc một cô gái mặc chiếc áo tơ tằm phốihợp cùng quần jeans, cười nói.

- Tâm Dung nói đúng đấy, chuyện này không thể trách cậu ta được. Ai bảohồi còn bé cậu ta gặp xui xẻo, giờ còn định khoe mẽ với ai! – Diệp TrúcPhàm ở bên cạnh cũng lên tiếng. Nói xong, cảm nhận được sự bất mãn củangười nào đó, anh ta chậm rãi lên tiếng tiếp – Nhưng mà Amazon à, cậu bị mắng cũng đúng thôi. Cậu cai nghiện mười tám năm rồi mà vẫn chưa bỏđược, đúng là đáng đời!

- Sở Tử Ngang, cậu không lên tiếng thì không ai bảo cậu bị câm đâu! –Amazon hung hăng đạp xuống một chiếc hộp giấy, trừng mắt nói với ngườiđàn ông vừa lên tiếng. Phải cai nghiện những mười tám năm là nỗi đau của anh ta!

* A Tốn: Amazon theo tiếng Hán là Á Mã Tốn