Mẹ Kiếp! Tôi Xuyên Thành Nữ Phụ

Chương 33: Gặp Lại Henry



Dừng chân trước một cánh cửa, nơi đây khác hẳn với những phòng khác có đến hai lớp cửa, cô gái kia run run mà đưa chìa khóa vào mở cửa, cánh cửa ấy mở ra đi vào một đoạn thấy một cánh cửa sắt nữa, cô ấy sợ hãi mà nói với tôi

"Cô nhất định không được nhìn vào mắt anh ta nếu không sẽ bị hắn điều khiển, những vết thương trên người tôi cũng là vậy mà có"

Nhìn cô ta sợ hãi, nước mắt rơi đầy mặt tôi vỗ vai ai ủi "Cô đợi tôi ngoài này, để tôi mang vào cho"

Từ từ tiến lại gần, trong đây quá tối tăm và ẩm thấp nên tôi chẳng thể nhìn rõ được điều gì chỉ thấy một khối đen đen đang ngồi ở góc tường, thấy tôi tiến lại gần đôi mắt ấy như lóe sáng nhìn về phía tôi, nghe lời dặn của cô gái kia đôi mắt tôi chỉ dán chặt xuống mặt đất không dám nhìn thẳng vào khối đen đen ấy nữa nhẹ nhàng nói "Nếu không muốn bỏ mạng ở đây thì dừng những hành động ấy lại đi, hành hạ người đem đồ ăn đến cho mình liệu có lợi sao?"

Gần đến nơi chuẩn bị đặt xuống đột nhiên một cánh tay lạnh lẽo bắt lấy tay tôi, giật mình tôi nhìn lên. Đôi mắt anh ta sáng lên giữa bóng tối, anh ta cứ vậy nhìn vào mắt tôi "Cô là ai?"

Bản thân sợ hãi đến mức nín thở, còn tưởng cứ vậy mà chết rồi chứ thở ra một hơi nghe giọng

"Nói anh cũng có biết tôi đâu, anh ăn đi khi còn nóng"

Từ từ thả lỏng tay tôi ra giọng nói khàn đặc chầm chậm nói "Trước sau chẳng chết, các người việc gì phải làm vậy"

"Còn sống là còn hy vọng, anh không biết còn bao nhiêu người còn thê thảm hơn ngoài kia đâu"

Ngạc nhiên trước cô gái này, chẳng phải nên sợ hãi ghét bỏ anh sao. Một kẻ bị gửi đi làm con tin trước sau rồi cũng chết

"Cô không sợ?"

Bản thân sợ suýt thì tắt thở ấy chứ, chỉ là không hiểu sao tôi thấy anh ta tội nghiệp hơn là đáng sợ. Có thể cảm nhận được sự vô vọng, ý nghĩ chẳng còn thiết mạng sống nữa, tôi cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa từ khi nào lại trở nên tốt bụng như vậy, còn tội nghiệp cho người khác haizz.. thở ra một hơi an ủi anh ta

"Tôi cảm nhận anh không đáng sợ như vậy chỉ là sau này đừng bắt nạt những người mang đồ ăn cho anh nữa, anh làm vậy họ sợ hãi sẽ không mang đồ ăn cho anh nữa đâu"

Chỉ nhìn thấy một khối đen, tôi chẳng thể nào nhìn được rõ chỉ riêng đôi mắt anh là rực rỡ giữa không gian tối tăm "Đôi mắt anh thật đặc biệt nhỉ?"

"Ha.. cô thấy vậy sao?"



"Uhm.."

"Dù đẹp đến mấy rồi cũng sẽ biến mất thôi"

"Không biết anh đã xảy ra những chuyện khủng khiếp như thế nào nhưng vẫn còn nhiều lý do để tồn tại mà"

"Tôi còn lý do gì để tồn tại chứ"

"Nếu không có lý do để sống vậy thì hãy vì tôi mà sống được không?"

Điên mất.. tôi đúng là điên rồi sao nói được những thứ sến súa vậy không biết, chẳng nghĩ được điều gì cả chỉ là không muốn một người cứ vậy mà từ bỏ mạng sống. Bản thân dù có lâm vào trường hợp nào đi nữa thì cũng cố gắng mà vùng vẫy tìm sự sống, tại sao mọi người lại như vậy cơ chứ. Để được sinh ra đã là một điều tốt đẹp rồi phải yêu quý mạng sống này chứ, dù cho cuộc đời có dập ta tơi tả đến đâu.

Nói xong đứng dậy toan bước đi về, một giọng nói cất lên "Cô.. tên gì? Cô sẽ đến nữa chứ?"

Không nghĩ lần đầu bản thân làm được một việc cao cả như vậy, tôi đã cứu được một mạng người rồi đấy không biết là tốt hay xấu thôi.

"Tôi là Steria, còn việc có gặp lại hay không phải xem anh có muốn hay không"

Giọng nói gấp gáp có phần phấn khích "Muốn"

Mỉm cười đạt được mục đích "Vậy anh phải chăm sóc tốt bản thân, đừng bắt nạt những người mang đồ ăn đến nữa, tôi sẽ quay lại thăm anh sau"

Nói xong nhanh chân đi ra ngoài, cô ấy có vẻ lo lắng chạy lại "Không sao chứ?"

Chỉ gật nhẹ đầu rồi chúng tôi cùng nhau ra khỏi nơi tối tăm ấy, trên đường trở về không khỏi thắc mắc "Có đúng ai nhìn vào mắt anh ta sẽ bị điều khiển không?"

"Đúng là vậy mà, không chỉ tôi đâu. Trước đã có mấy người mất mạng rồi ấy"

Vô lý thật sự sao bản thân tôi lại không bị gì nhỉ? Lần sau nhất định không được liều mạng như vậy nữa. Cô gái kia và tôi tách nhau ra, chưa quen đường nên tôi lại đi lạc.



Đang loanh quanh tôi thấy một dáng người quen quen, cùng lúc anh ta ngẩng mặt lên nhìn tôi, còn ai khác nữa cái tên "Henry" phản bội.

Chán ghét mà quay mặt bỏ đi, anh ta nhanh chân chạy lại nắm lấy tay tôi cơn đau nhói truyền tới làm tôi hơn nhăn mặt quay lại nhìn anh ta chán ghét mà hất ra "Ngài làm gì vậy"

Nhanh như vậy nhưng anh ta vẫn nhìn thấy đỏ chỗ anh ta vừa nắm "Tay em sao vậy?"

Đưa tay lên xem thử, một mảng đỏ hằn rõ những ngón tay chắc là cái người trong tòa tháp lúc mang cơm đến, vậy mà lại đỏ như vậy xoa xoa một chút không thèm để ý

"Em cần tuyệt tình như vậy sao?"

"Xin lỗi, tôi chỉ là một hầu gái không đủ tư cách nói chuyện với ngài, xin phép"

"Ta là có lý do"

Như không thể nhẫn nhịn được nữa tôi cười khinh "Ha.. trong lúc anh làm cái chết giả ấy tôi và anh Demon đã phải đau khổ biết bao vậy mà nào ngờ anh đang lên kế hoạch lật đổ gia đình tôi"

Anh ta không nói gì chỉ cúi mặt, được đà tôi nói thêm "Sao vậy? Thấy gia đình tôi như vậy anh thỏa mãn lắm nhỉ?"

"Em đừng như vậy được không, ngài ấy hứa sẽ không làm hại em nên.."

"Nên anh mới đồng ý sao.. ha"

Đưa tay lên giựt sợi dây chuyền xuống ném mạnh về phía anh ta

"Tôi sẽ không bao giờ tin anh nữa đâu đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa"

Nói xong tôi xoay lưng bước đi không ngoảnh mặt lại, không biết được anh có biết bao đau khổ nhìn theo bóng lưng tôi dần khuất xa. Anh chẳng thể ngờ tôi vậy mà luôn giữ sợi dây ấy, bản thân làm điều gì vậy, sao anh có thể không hiểu được tính cách của tôi, yêu hận rất rõ ràng có lẽ cả đời này tôi sẽ chẳng tha thứ cho anh.

Tâm trạng trở nên thật nặng nề, nói nặng lời là vậy nhưng nếu tôi là anh cũng sẽ lựa chọn như anh ta mà thôi. Quyền lợi và mạng sống quá mỏng manh, kẻ nào mạnh thì sẽ đứng về phía kẻ đó thôi, không thể trách anh ta được.