Mẹ Kiếp! Tôi Xuyên Thành Nữ Phụ

Chương 19: Ngày Đầu Làm Hầu Gái



Xe ngựa chạy được một đoạn đường khá dài, ngồi trong xe tôi chẳng có tâm trạng nào ngắm nhìn mọi thứ xung quanh nữa, thở ra một hơi não nề, thôi thì đến làm hầu gái cũng như làm nghành phục vụ ở kiếp trước vậy, khách hàng chính là thượng đế.. tự an ủi bản thân là vậy nhưng tôi biết thế giới này nào có nhẹ nhàng được như ở nơi ấy được chứ. Còn đang lan man suy nghĩ, bỗng xe ngựa dừng lại, biết cuối cùng cũng đã đến nơi rồi. Mở cửa xe bước xuống, trước mắt tôi là một ngôi dinh thự lớn gấp đôi dinh thự nhà tôi, không cần nói cũng biết mức độ giàu có của chúng rồi, toàn bộ được bao phủ một màu trắng ảm đạm. Nhớ lại cái ngày đi dự buổi tiệc trà của em gái hắn ta, hình như không phải nơi này, vậy ra là anh ta chiều cô em gái đến mức dành riêng một dinh thự cho cô ta, một đôi anh em đáng ghét làm sao (<. <).. Xách hành lý tiến vào trong tôi đã thấy một hầu nữ có vẻ lớn tuổi, khuôn mặt nghiêm chỉnh đứng đó nhìn tôi, tiến lại gần bà ta cất tiếng:

"Tôi là hầu nữ trưởng ở đây, mời tiểu thư theo tôi, tôi sẽ dẫn cô đến nơi cô sẽ ở trong thời gian tới và các công việc cần làm!"

Tôi ngoan ngoãn gật đầu đi theo bà ta, đi một đoạn đường thật dài hai chân tôi như muốn nhũn ra, còn nghĩ đến cái cảnh bỏ trốn khỏi đây mà phải vượt qua biết bao con đường này chắc tôi tắt thở vì mệt trước khi trốn thoát ra khỏi đây mất. Cuối cùng cũng dừng lại tôi nhìn lên một cánh cửa gỗ có vẻ đã cũ, bên trong chỉ có một chiếc giường nhỏ và một bộ bàn ghế thô sơ. "Đây sẽ nơi cô ở, sắp xếp đồ đi, sau đó tôi sẽ chỉ cô những công việc phải làm" -Nói xong bà ta đi ra ngoài tôi mệt lử mà nằm phịch lên chiếc giường này, dù không được êm ái như ở phủ công tước nhưng ít ra vẫn còn khá tốt, tôi còn tưởng tượng ra những hoàn cảnh thê thảm hơn như vậy, còn nghĩ sẽ phải nằm đất chung với một đám người rồi bị đánh đập dã man lắm ấy chứ @_@ (tưởng tượng phong phú quá).. Tôi chỉ mang những bộ đồ đơn giản đi mà thôi, bản thân đi làm người hầu nên cũng chả cần mang đồ đẹp hay những thứ xa hoa làm gì. Rất nhanh tôi đã sắp xếp xong các vật dụng, bước ra ngoài đã thấy hầu nữ trưởng đứng ngoài đợi tôi, bà ta dẫn tôi đi những khu vực chính như nhà ăn nhắc nhở tôi giờ giấc ăn uống, trễ giờ sẽ không được ăn nữa, phòng giặt đồ và nơi ở của tên Darius, vì tôi được nhận làm hầu gái của hắn ta nên sẽ được phân gần hắn ta để phục vụ..

Thấy thái độ ngoan ngoãn và thái độ học hỏi mọi thứ của tôi khá nhanh không gây rối gì, hầu nữ trưởng khá hài lòng mà nhẹ nhàng hơn nói:

"Nếu có bất kỳ vấn đề gì cô có thể đến tìm ta!" -nói xong bà ta đưa cho tôi hai bộ đồ hầu gái, dặn dò ngày mai phải thức dậy sớm bắt đầu công việc rồi quay lưng bước đi.

Có thể nói bản thân tôi cũng rất tự hào về sự thích nghi mọi thứ nhanh của bản thân mình, nhớ lại lúc trước sau khi học xong cấp 3 tôi không thi vào đại học mà lao đầu vào kiếm tiền, bản thân không thể đứng nhìn mình mẹ vì tôi mà làm việc như vậy, đã trải qua biết bao công việc, gặp biết bao nhiêu loại người, nhìn những người nghiêm khắc như hầu nữ trưởng tôi biết đối với bà ta để dễ sống chính là sự nghe lời, thái độ nghiêm chỉnh sẽ được lòng những người này. Nhìn tình trạng bây giờ tôi còn gì đâu mà làm loạn không chấp nhận sự thật này được nữa chứ, một cơ hội tiếp cận kẻ thù như này sao có thể dễ dàng bỏ qua được chứ..

Từ sáng sớm đi đến đây tôi cũng chưa ăn gì, bụng bắt đầu biểu tình, lần theo trí nhớ tìm đến nhà ăn, thật sự quá đông đúc rồi, cố gắng tìm một chỗ ngồi vắng người một chút ngồi xuống, những lời bàn tán cười nói cũng như châm chọc nhau thay phiên nhau cất lên, tôi cảm thấy thật nhức đầu, chỉ muốn nhanh ăn gì đó lót dạ rồi rời đi. Giọng nói của vị hầu nữ cất lên:

"Các cô đã nghe tin gì chưa? Tất cả ba gia tộc còn lại đã sụp đổ rồi đó.. hahaha.. thật may mắn vì chúng ta lựa chọn gia tộc này mà"

"Ừ! Đúng rồi đấy vừa được hầu hạ chủ nhân đẹp trai như vậy tôi thấy thật may mắn mà"

"Cô thôi đi, cô không biết là ngài ấy rất ghét phụ nữ hay sao, tôi từng thấy một con nhỏ không biết thân biết phận mà đến ve vãn ngài ấy các người biết ả ta có kết cục sao không?"..



Một bàn đầy thức ăn dọn ra tôi nhanh chóng ăn lấp đầy cái bụng, những câu chuyện của các cô nàng cứ vậy lọt vào tai tôi..

"Sao sao, cô mau nói đi, ả ta có kết cục thế nào, nhất định phải nghiền nát ả ta ra mới được, loại không biết điều"

"Ha.. không đợi đến lượt cô đâu, nghe nói cô ta bị chủ nhân bóp chết đấy, lúc đưa thi thể ả ta thì đã không còn nguyên vẹn rồi"

Đang ăn chiếc bánh tôi như muốn nghẹn không thể nuốt trôi được, quá là tàn nhẫn rồi, vậy mà qua những cô hầu gái nghe như một điều vậy, lại còn có phần hả hê, đúng là thấm câu nói "Chủ nào tớ nấy", mà nhớ lại cái đêm gặp hắn ta trong con hẻm cũng là một bộ dạng đáng sợ như vậy, toàn bộ xác chết ở đó không có ai là toàn thây, không lẽ đó là cách hành hạ người khác của hắn ta, tôi bắt đầu sợ hãi. Bản thân sắp tới còn là người ở gần hầu hạ hắn ta nữa chứ, lại nghe những cô hầu gái tiếp tục bàn tán

"Cô ta bị vậy là đáng"

"Đúng rồi, thật là ngu ngốc", "Đáng lắm".. v.. v

Tôi thấy các cô mới là ngu ngốc ấy, không hiểu hắn ta cho mấy cô hầu gái này ăn gì mà lại thích hắn rồi sùng bái đến như vậy. Cảm thấy bản thân không còn tâm trạng nào để ăn được nữa, uống một ngụm nước toan tính bước đi thì lại nghe được: "Mà này, tôi nghe nói chủ nhân mới tuyển một con nhỏ hầu gái riêng đó, nghe bảo ả ta là con nợ của chủ nhân thì phải, không những vậy còn là một vị tiểu thư nhà công tước vừa bị sụp đổ"

"Các cô biết ả ta là ai không, đã thấy mặt ả ta chưa"

"Chúng ta phải khiến ả sống không bằng chết mới được, ta cực ghét mấy ả tiểu thư quý tộc, bọn chúng luôn khinh thường chà đạp những hầu gái như chúng ta, đây là lúc chúng ta nên trả lại"

Những tiếng cười thích thú, đắc ý vang lên, tôi vội ra khỏi nhà ăn trở về chỗ ở của mình, thực may vì không phải ở chung với ai. Nằm trên giường nghĩ đến một cuộc sống không mấy suôn sẻ đang chờ đón tôi, phải hầu hạ một kẻ tàn nhẫn, sống chung với những kẻ ngu ngốc thích chà đạp người khác.. haizz mọi thứ thật thảm hại mà, lại thầm oán cái tên khốn nạn nào đó bắt tôi xuyên vào đây, mau trả tôi về đi mà.