Mẹ Kế Nhà Giàu Của Hotboy Truyện Vườn Trường

Chương 16



Nguyễn Linh được vệ sĩ hộ tống, lên xe trở về biệt thự.

Hệ thống đột nhiên lên tiếng: [Tôi biết tại sao Diệp Cảnh Trì lại nhận cuộc gọi của cô rồi!]

Nguyễn Linh ngồi ở ghế sau, hỏi một cách thờ ơ: “Vì tôi gọi điện muộn hơn nửa tiếng?”

[Đúng! Đợi đã...]

Hệ thống sửng sốt vài giây, bỗng nhiên hiểu ra: [Vậy là cô cố ý đến muộn! Cô biết nếu đến muộn nửa tiếng, có khả năng cao là sẽ không làm phiền đến Diệp Cảnh Trì khi anh ấy đang họp!]

“Không phải đâu!” Nguyễn Linh nói: “Chỉ đơn giản là để tạo nên bầu không khí ngàn người phải mong đợi, giúp tôi gây ấn tượng mạnh mẽ.”

Hệ thống: [……] đánh giá cô cao quá rồi.

Sau khi lên xe được một lúc, điện thoại của Nguyễn Linh đột nhiên bắt đầu đổ chuông liên tục.

Tất cả đều là tin nhắn từ các đồng nghiệp cũ, hỏi thăm đủ thứ, một số người còn ẩn ý nhắc đến việc muốn xin thông tin liên hệ của Diệp Cảnh Trì.

Nguyễn Linh đoán những đồng nghiệp đó có thể đã biết được danh tính thật của Diệp Cảnh Trì, nếu không họ sẽ không đồng loạt gửi tin nhắn như vậy.

Cô tắt tiếng điện thoại, sau đó nói với hệ thống: “Tôi nghỉ ngơi một lát, nếu có thông tin quan trọng thì cậu gọi tôi.”

Thông qua thực hành trong những ngày qua, Nguyễn Linh đã hiểu rõ chức năng của hệ thống.

Hệ thống có thể giao tiếp với cô, giao nhiệm vụ, quan sát môi trường xung quanh, thậm chí có thể phát hiện ra sự sai lệch của cốt truyện quan trọng, nhưng không thể trực tiếp tác động đến các vật thể trong thực tế.

Nghĩa là, hệ thống không thể giúp cô chặn những người này, nhưng có thể giúp cô theo dõi xem ai đã gửi tin nhắn.

Hệ thống phẫn nộ: [Đây là cách dùng của tôi sao?]

Nguyễn Linh đã yên tâm nhắm mắt giả vờ ngủ.

...

Sau nửa tiếng đi xe, Nguyễn Linh về nhà.

Diệp Cảnh Trì, người vẫn còn ở bên ngoài, đương nhiên không có ở nhà, chỉ có Diệp Hủ là ở phòng khách.

Người giúp việc trực ca cảm thấy hơi lạ. Phòng học và phòng ngủ của Diệp Hủ đều ở tầng ba, bình thường ngoài giờ ăn, cậu thường không xuống tầng dưới.

Nhưng hôm nay, sau khi dùng bữa tối xong, Diệp Hủ lại xuống tầng hai mấy lần.

Chẳng lẽ cậu đang đợi bà chủ sao? Nhưng người giúp việc đã làm việc ở nhà họ Diệp hơn một năm, chưa bao giờ thấy Diệp Hủ đợi Diệp Cảnh Trì về nhà.

Tuy nhiên, Nguyễn Linh lại không biết những điều này, cô đi đến ghế sofa trong phòng khách rồi ngồi xuống, tiện tay bật tivi: “Con đã ăn tối rồi à?”

Cậu thiếu niên ừ một tiếng với vẻ mặt lạnh lùng, dường như có chút buồn chán. Đợi một lúc, cậu lại nói: “Tôi lấy chút đồ, lát nữa sẽ lên phòng.”

Ý nói, cậu không phải đang đợi cô về, chỉ là tình cờ ở tầng dưới.

Nguyễn Linh không nghĩ nhiều đến chuyện đó, cô vừa chầm chậm bấm nút điều khiển từ xa của tivi để chuyển kênh, vừa thở dài một hơi.

Diệp Hủ mím môi.

Nguyễn Linh hiện rõ vẻ mặt hối hận: “Haiz, nếu biết thế này thì đã bảo dì Trương làm cho mẹ một phần bữa tối trước khi đi rồi.”

Dinh thự có phòng quản gia và phòng của nhân viên giúp việc, quản gia và nhân viên giúp việc trực ca trong ngày ở đó nghỉ ngơi. Những nhân viên khác thì giống như nhân viên bình thường, mỗi ngày đi làm từ sáng và về nhà đúng giờ.

Dì Trương phụ trách bữa trưa và bữa tối của nhà họ Diệp, thường thì sáng đến rồi tối về.

Diệp Hủ không nhịn được hỏi: “Cô... Ở ngoài không ăn gì à?”

Nguyễn Linh chống cằm nhìn màn hình tivi, trả lời qua loa: “Ăn vài miếng thôi. Nhưng thật sự rất dở. Tên họ Tần kia có trình độ chọn món ăn kẹo kiệt giống hệt bản tính của anh ta vậy, cả bàn không có mấy món ngon.”

Diệp Hủ không trả lời.

Nguyễn Linh tự lắc đầu một lần nữa: “May thay, sau này sẽ không phải gặp lại đám đồng nghiệp cũ đó nữa, đỡ phải làm khổ dạ dày của mình.”

Diệp Hủ nhìn Nguyễn Linh, rồi lại hơi cúi đầu xuống.

Nếu lúc này Nguyễn Linh cũng nhìn Diệp Hủ thì có lẽ cô sẽ chú ý đến biểu cảm hơi sững sờ của cậu thiếu niên, cùng một chút thay đổi cảm xúc khó nhận ra.

Đáng tiếc, sự chú ý của Nguyễn Linh đang ở trên màn hình tivi, nên đã bỏ lỡ vẻ áy náy trên mặt Diệp Hủ, cũng như niềm vui thầm kín thoáng qua.

Cô càng không biết, từ khi mình ra ngoài đến khi về nhà, tâm trạng của đứa con riêng này lại diễn ra một màn hiểu lầm rồi tự hóa giải.

Nguyễn Linh chỉ biết, khi mình vừa ra khỏi nhà thì cảm thấy vẫn ổn, nhưng bây giờ về nhà lại càng cảm thấy bụng trống rỗng.

“Hay là gọi đồ ăn ngoài vậy.” Cô vừa lấy điện thoại ra, vừa thuận miệng hỏi Diệp Hủ ở bên cạnh: “Cái này chắc con có kinh nghiệm, gần đây có cửa hàng nào ngon?”

Nói rồi Nguyễn Linh mở ứng dụng đặt đồ ăn, nhưng mãi không nhận được phản hồi.

Nguyễn Linh nghi hoặc nhìn về phía người thanh niên bên cạnh: “Diệp Hủ?”

Diệp Hủ giật mình thức tỉnh: “Cái gì?”

Nguyễn Linh chớp mắt, nhận ra người thanh niên trước mặt đang có tâm sự.

Nhưng cô không phải nhà tâm lý học, cũng không phải chị thỏ ngọc.

Cô chỉ là một bà mẹ kế phản diện.

Cho nên Nguyễn Linh chỉ mỉm cười, lặp lại câu hỏi của mình: “Mẹ vừa hỏi, gần đây có cửa hàng nào ngon không?”

Im lặng một lúc, Diệp Hủ lên tiếng: “Tôi nghe bạn học nói, gần đây có một quán nướng ở Nam Thành, nghe nói ăn khá ngon.”

Bản thân Diệp Hủ và Diệp Cảnh Trì hầu như không biết đặt đồ ăn, cậu đang nói về bạn học của mình, Trần Tùng Dương ở gần đó.

“Được!” Nguyễn Linh cũng lười suy nghĩ nữa, lập tức quyết định: “Vậy thì đặt quán nướng này đi! Để xem nào... Ừ, xiên dê là nhất định phải có, rồi thêm chút cà tím nướng, còn...”

Ngón tay của Nguyễn Linh nhấp chuột vài cái trên màn hình, nhanh chóng đặt món và thanh toán.

Sau đó cô mới nhận ra: Diệp Hủ lại nói chuyện với mình mấy câu, lúc này cậu còn không có ý định rời đi.

Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ với vẻ nghiền ngẫm: “Không phải con cũng muốn ăn đó chứ? Nhưng mẹ chỉ gọi cho một mình mẹ, không đủ cho hai người ăn.”

Diệp Hủ: “......”

Trong nháy mắt không nói gì, Diệp Hủ bỗng nhiên có chút muốn cười.

Cậu nhớ tới ngày hôm qua Trần Tùng Dương còn thề thốt khuyên mình: Không thể bị vẻ dịu dàng vô hại bên ngoài của Nguyễn Linh mê hoặc, phải nhìn thấu bản chất nhiều tâm cơ của cô.

Mà hiện tại, cái người được gọi là “Mẹ kế tâm cơ”, đang nghiêm túc lo lắng chuyện thức ăn mình đặt sẽ phải chia cho cậu.

Thấy Diệp Hủ không nói lời nào, Nguyễn Linh lại hỏi: “Nếu con thật sự muốn ăn, mẹ đặt cho con một phần nhé?”

“Không cần.” Diệp Hủ lắc đầu: “Tôi về phòng trước.”

Nói xong xoay người lên lầu, bước chân thoải mái.

Nguyễn Linh trơ mắt nhìn: Đứa con riêng này, dường như tâm trạng bỗng chốc khá hơn?

Ôi, tuổi dậy đúng là khiến người ta không sao hiểu nổi!

Quên đi, so với việc tìm hiểu tâm tư của Diệp Hủ, cô vẫn quan tâm đến chuyện khi nào đồ ăn đến hơn.

Nguyễn Linh gọi người giúp việc tới: “Tôi đi thay quần áo tắm rửa một chút, đồ ăn bên ngoài đến thì bảo họ đem vào nhà giúp tôi!”

Cô cấp tốc đi thay đồ ngủ, muốn vừa xem tivi vừa hưởng thụ thịt nướng.

……

Hơn một tiếng sau, Nguyễn Linh xoa xoa cái bụng dưới áo ngủ hơi phồng lên, rồi trừng mắt to mắt nhỏ với xiên nướng.

Ai có thể ngờ, cho dù xuyên không, cô vẫn không thể bỏ được tật xấu mắt to bụng nhỏ của mình.

Sau khi suy nghĩ sâu sắc một giây, Nguyễn Linh nhờ nữ giúp việc hỏi Diệp Hủ đang làm gì, có rảnh tới đây một chút hay không.

Cũng hết cách rồi, nhà quá lớn, gọi người còn phải cho người truyền lời.

Nửa phút sau, Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ xuất hiện trước mặt, lên tiếng với vẻ mặt vô tội: “Con có đói bụng không?”

Diệp Hủ: “......”

Nguyễn Linh: “Mẹ ăn không nổi nữa. Hay là con ăn giúp mẹ đi?”

Diệp Hủ: “......”

Tối hôm đó, quản già Hà trước giờ luôn già dặn trầm tĩnh, mà khi đến phòng khách kiểm tra trước khi ngủ như thường lệ, lại khiếp sợ dụi dụi mắt của mình.

Thông thường, cậu chủ chỉ thích ở một mình trong phòng. Nhưng lúc này, cậu đang ngồi ăn khuya bên cạnh bà chủ, thậm chí còn ngoan ngoãn nghe theo lời bà chủ.

“Thịt bò gân này cũng ngon, con có muốn thử không? Nhưng hơi cay, con ăn chậm thôi nhé!”

“Trời ơi, đã bảo là hơi cay rồi, mau uống nước đi...”

……

Sau khi nhìn một lúc, người quản gia có năng lực chuyên môn cao, làm việc dứt khoát quả quyết bỗng rơi vào trầm tư.

Tổng giám đốc Diệp nói, nếu có bất thường gì xảy ra trong nhà thì phải báo cáo cho anh. Chuyện này… Có tính là bất thường không?