Mẹ Kế Nhà Giàu Của Hotboy Truyện Vườn Trường

Chương 17



Tối qua ăn thịt nướng no quá, Nguyễn Linh thức khuya một chút, tranh thủ đi phòng tập thể dục ở phòng tập một lát.

Sáng hôm sau tỉnh dậy thì đã gần trưa rồi.

Hôm nay Nguyễn Linh cũng có hẹn buổi chiều đi xem nhà, cô lười biếng nằm trên giường một lúc, rồi chậm rãi dậy đánh răng rửa mặt.

Bỗng nhiên bên tai nghe thấy tiếng hệ thống kêu lên: [Ôi! Có tin hot!]

Nguyễn Linh ngáp ngắn ngáp dài: [Tin gì?]

Giọng nói điện tử của hệ thống truyền ra một loại kích động kỳ lạ: [Cô mau đi xem! Có nhóm chat đồng nghiệp mà cô chưa rời khỏi, đang có cãi nhau! Bây giờ lịch sử trò chuyện đã hơn trăm tin!]

Nguyễn Linh “ừ” một tiếng, nhìn vào gương rồi thoa serum lên mặt.

Sau một lúc im lặng, hệ thống không nhịn được: [Cô không có chút tò mò nào à?]

Nguyễn Linh vẫn tiếp tục bước sang bước chăm sóc da tiếp theo, chậm rãi nói: [Có chứ.]

[Vậy sao cô không đi xem điện thoại?]

Nguyễn Linh: [Tôi đang đợi cậu kể cho tôi nghe đây.]

Hệ thống đau lòng: [Tôi đã nói rồi! Tác dụng của tôi không phải như vậy! Tôi là trí tuệ nhân tạo cấp cao được sử dụng để giao nhiệm vụ và kiểm tra tiến độ cốt truyện! Không phải trợ lý trò chuyện!]

“Nhưng lướt lịch sử trò chuyện thật sự rắc rối.” Nguyễn Linh như thể có lý chẳng sợ: “Mà cậu đã xem rồi thì kể cho tôi nghe đi.”

[……]Tiếng từ chối không tiếng động.

Nguyễn Linh cũng không thúc giục, ung dung ngắm nhìn làn da trắng nõn, mịn màng như trứng vừa bóc của mình trong gương.

Chỉ sau nửa phút, hệ thống đã không thể chịu đựng được sự cô đơn, nên đành lựa chọn thỏa hiệp.

[Cô biết không, tên khốn Tần Dược không chỉ tán tỉnh cô, mà còn tằng tịu với một đồng nghiệp khác, thậm chí...]

Hệ thống lải nhải cả buổi cho Nguyễn Linh nghe, cuối cùng mới hiểu rõ mọi chuyện.

Hóa ra sau buổi họp mặt tối qua, có người tố cáo với vợ anh ta, nói rằng Tần Dược từng có ý định không đứng đắn với Nguyễn Linh.

Vợ Tần Dược nghe xong liền đi kiểm tra điện thoại, trước tiên là kiểm tra lịch sử trò chuyện giữa Tần Dược và Nguyễn Linh. Kết quả là chỉ có một phía Tần Dược nói những lời mập mờ, thái độ của Nguyễn Linh hết sức lạnh lùng, sau đó còn chặn Tần Dược.

Vợ Tần Dược vừa mới sinh con, đang trong thời kỳ suy nhược. Mặc dù trong lòng tức giận, nhưng lại nghĩ nếu không có gì thực sự xảy ra, đối phương đã nhận lỗi, chuyện này cũng cho qua như vậy.

Nhưng không ngờ Tần Dược không chỉ cảm thấy mình không sai, còn trách vợ anh ta sau khi mang thai không biết sửa soạn, mỗi ngày lôi thôi lếch thếch.

Vợ Tần Dược trong cơn tức giận, không chỉ kiểm tra toàn bộ nhật ký nói chuyện của Tần Dược hết một lần, còn lục lọi các loại phần mềm bên ngoài, khách sạn, ví tiền, thậm chí máy nghe nhạc.

Sau khi ầm ĩ một phen, moi ra được Tần Dược đã từng ở chung với một nữ đồng nghiệp khác, còn cùng nam đồng nghiệp đến tiệm mát xa không đứng đắn trong thời gian vợ mang thai.

Vợ Tần Dược gửi chứng cứ vào trong nhóm đồng nghiệp, hình như có dự định cá chết lưới rách, trước khi ly hôn cũng làm cho đối phương thân bại danh liệt.

Trong nhóm có nữ đồng nghiệp xuất hiện giải thích, có nam đồng nghiệp giúp Tần Dược giải vây, có người khuyên vợ Tần Dược bình tĩnh, trở nên náo nhiệt không chịu được.

[ Tóm lại, bởi vì câu cô nói lúc ở bữa tiệc, hiện tại bên Tần Dược đã gà bay chó sủa rồi! Nghe nói nhà cưới của Tần Dược là vợ anh ta mua trước khi kết hôn, hiện tại anh ta bị đuổi ra ngoài, đang không có nhà để về! ]

Nghe hệ thống nói xong, Nguyễn Linh khen ngợi vỗ tay: “Ừ, tên đàn ông hèn mọn kia đáng bị trừng phạt, cậu kể rất hay, đáng khích lệ lắm!”

[Đó là đương nhiên! Tôi chuyên nghiệp mà… không đúng, đã nói tôi không phải trợ lý nói chuyện!]

“Được được được, cậu nói không phải thì không phải.”

Hệ thống: [...] Cảm giác bị qua loa cho có.

Sau khi thời gian hóng hớt kết thúc không lâu, lại đến giờ ăn cơm.

Nguyễn Linh hoài nghi mỗi lần người giúp việc trong nhà đều thông báo cho Diệp Hủ đến ăn trước, rồi một lát sau mới gọi mình. Bằng không tại sao lúc cô đến nhà ăn, Diệp Hủ đã ngồi xuống bàn ăn rồi?

Hai người giống như trưa hôm qua dùng cái gật đầu để thay thế câu chào hỏi, Nguyễn Linh cũng vẫn ngồi cách Diệp Hủ một vị trí, sau đó hai người trước sau bắt đầu động đũa.

Nguyễn Linh cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, cô và Diệp Hủ chưa chắc có thể là “Mẫu từ tử hiếu”, nhưng nhất định có thể trở thành một cặp đôi cực kỳ ăn ý.

Dì Trương cũng đứng một bên, căng thẳng chờ Nguyễn Linh bình luận về món ăn hôm nay.

Nguyễn Linh gắp một miếng thịt xào ớt, cẩn thận nhai.

Rồi cô gật đầu: “Ừm! Ngon lắm!” Nó không kém gì món thịt xào ngon nhất mà cô từng ăn ở nhà hàng, thực sự không có gì để chê.

Dì Trương mỉm cười: “Ha ha, bà chủ hài lòng là tốt rồi.”

Nguyễn Linh ăn xong, rồi quay sang nhìn Diệp Hủ. Cô không quên, hôm qua Diệp Hủ đã đồng ý thử món ăn mới cùng cô.

Thấy Nguyễn Linh như vậy, dì Trương cũng mạnh dạn nhìn Diệp Hủ.

Đĩa thịt xào này là món mà dì Trương đã thử nấu nhiều lần, và đây cũng là lần ngon nhất. Tất nhiên, các món ăn thử nghiệm khác cũng không có lãng phí, tất cả đều được dì Trương tự ăn và cho những người giúp việc khác ăn.

Dành rất nhiều tâm huyết, mặc dù dì Trương biết cậu chủ nhỏ nhà họ không thích ăn đồ ăn nặng mùi, nhưng bà ấy cũng mong đợi có được sự công nhận.

Hai người trong nhà ăn đều nhìn mình với vẻ mong đợi, Diệp Hủ cảm thấy có một áp lực khó hiểu.

Tuy nhiên, cậu không cảm thấy khó chịu.

Diệp Hủ gắp một miếng thịt xào, cho vào miệng nhai thật chậm rãi, động tác cẩn thận như vậy là vì đã rút kinh nghiệm từ lần trước.

Hai đôi mắt vẫn nhìn Diệp Hủ.

Dì Trương là người không thể nhịn được mà lên tiếng trước: “Cậu chủ thấy thế nào?”

Diệp Hủ: “...Cũng được.”

Nguyễn Linh ở bên cạnh hỏi: “Vậy là ngon chứ?”

Diệp Hủ: “...Ừ.”

Dì Trương lập tức vui mừng khôn xiết, miệng còn chưa kịp khép lại: “Tốt quá! Bà chủ và cậu chủ đều thích ăn, vậy thì mấy tiếng đồng hồ của tôi không uổng phí rồi!”

Đây là lần đầu tiên bà ấy được cậu chủ khen ngợi kể từ khi làm việc cho nhà họ Diệp, điều đó cũng nhờ có bà chủ.

Dì Trương thầm hứa trong lòng, sau này dù bà chủ có yêu cầu gì, bà ấy sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng!

Về phần Diệp Cảnh Trì?

So với Nguyễn Linh mới đến mấy ngày, trong thâm tâm dì Trương chắc chắn vẫn kính trọng Diệp Cảnh Trì hơn.

Nhưng anh thường xuyên đi công tác hoặc bận rộn công việc ở công ty, mỗi tháng ở nhà ăn cơm chỉ đếm trên đầu ngón tay, đối với các món ăn cũng không có yêu cầu gì, khẩu vị cũng không bao giờ thay đổi.

Vì vậy, trong lòng dì Trương, bà ấy đã âm thầm điều chỉnh ưu tiên của Nguyễn Linh lên trước Diệp Cảnh Trì.

Đối với những món ăn khác trên bàn phù hợp với khẩu vị của Diệp Cảnh Trì, dì Trương cũng bắt đầu hỏi ý kiến của Nguyễn Linh.

Nguyễn Linh đã nếm thử tất cả các món ăn, sau đó không hề khách sáo đưa ra đề xuất theo sở thích của mình: “Tôi thích ăn trứng chiên nhỏ hơn một chút, bây giờ có hơi to quá. Con thấy sao, Diệp Hủ?”

Diệp Hủ: “...Tôi thấy đều được.”

Nguyễn Linh: “Vậy thì dì Trương à, lần sau làm trứng thì chiên nhỏ hơn một chút nhé!”

Dì Trương trả lời rất nhanh: “Vâng, thưa bà chủ!”

“Tôi thích ăn cà tím có vỏ hơn, như vậy ăn sẽ giòn hơn, con thấy sao, Diệp Hủ?”

Diệp Hủ: “Đều được.”

Nguyễn Linh: “Vậy thì...”

“Không thành vấn đề, thưa bà chủ! Lần sau đảm bảo không gọt vỏ!”