Mây Trên Đồng Bay Mãi

Chương 13: Bày mưu tính kế



Cô ngồi im lìm trênmặt đất, chìm đắm trong ánh mắt căm ghét của Vân Mộ Hàn, anh vừa bảo cô cút đi.


Dĩ Mạchcầm dây đeo điện thoại hình chuột Mickey thẫn thờ đi trong hành lang. Cô vừanghe thấy Trần Sở Dương nói, Thiều Trì đi Mỹ gặp một cô gái Mỹ xinh đẹp nào đó.Thiều Trì còn dặn anh ta đừng nói gì cho cô biết. Thiều Trì chưa từng giấu côchuyện gì, tại sao giờ lại làm thế với cô? Vì cô gái Mỹ kia ư?

Cô lơđễnh lúc lắc sợi dây đeo, thấy trong lòng trống rỗng. Đến cả Thiều Trì cũng rờibỏ cô sao? Lúc nào cô cũng tươi roi rói, làm ra vẻ không sợ chết nhưng thực racô sợ điều đó hơn bất kỳ ai. Cô không bao giờ muốn lặp lại lần nữa cảm giác nhưtim bị cắt lìa khi lên cơn. Trong bóng tối mịt mùng không có ai đáp lại, khôngcó ai quan tâm, cô đơn như một linh hồn trôi dạt, cô thật sự rất sợ sẽ có ngàyrơi vào nỗi cô đơn đó để rồi không bao giờ tỉnh lại nữa.

An DĩMạch, thực ra ngươi là đứa con gái nhút nhát đến đáng thương. Không xinh đẹp,không giỏi giang, sức khỏe lại yếu ớt, ngươi làm sao mà xứng với Lục Thiều Trì?Thiều Trì sắp bỏ cô đi gặp người con gái khác. Nhất định anh ấy rất quan tâmđến cô gái đó, nếu không thì anh ấy đã không cố ý che giấu cô. Tim đắng chát,một cảm giác rất kỳ lạ bao trùm lên cô, Dĩ Mạch vụt ngẩng đầu, cô... đang ghensao?

Ý nghĩnày khiến đầu óc Dĩ Mạch hỗn loạn. Cô vẫn tưởng mình không quên được Mộ Hàn,nên mới tìm chỗ dựa bên Thiều Trì. Nhưng lúc này cô mới nhận ra, cô không thểquên Mộ Hàn nhưng cô cũng bắt đầu quan tâm đến Thiều Trì. Chẳng lẽ cô là thứcon gái lăng loàn gặp ai cũng yêu? Dĩ Mạch đờ đẫn đi vào thang máy, cô cũngkhông biết mình ấn nút tầng mấy, cô tựa vào tường hành lang, trầm ngâm suynghĩ.

“An DĩMạch! Đúng là cô rồi, chúng ta lại gặp nhau rồi. Chúng ta có vẻ có duyên nhỉ!”.Tiếng ai cứ chọc vào tai thế? Dĩ Mạch buồn bực ngẩng đầu, hóa ra người trướcmặt là Kim Eun Chae. Cô thấy mình thật thảm hại, chết tiệt, người ta thì tươiroi rói, mình thì cứ ỉu xìu thế này.

“Hi, đúnglà khéo quá”. Thái độ của Dĩ Mạch toát lên vẻ lạnh lùng, thờ ơ, không biết cóphải tại Mộ Hàn không mà cô lại thấy phản cảm với cô nàng này quá. Trần SởDương nói đúng, cái cô người nước Gậy này thật đáng ghét, lạ thật, sao trướcđây mình lại nghe đĩa nhạc của cô ta, đúng là đầu óc có vấn đề.

“Anh MộHàn biết tôi thích ăn thanh long nên mua cho tôi nhiều lắm, tôi đang lo ănkhông hết, may mà lại gặp cô. Cô đến phòng tôi đi, ăn với tôi nhé”. Kim EunChae hoàn toàn không mang vẻ kiêu kỳ của minh tinh, cô ta nhiệt tình kéo DĩMạch vào phòng, Dĩ Mạch trong bụng khó chịu nhưng vì lịch sự nên không nói gì.

“Xinlỗi, tôi không thích thanh long”. Thực ra là cô rất thích, trước kia thanh longrất đắt, Mộ Hàn thường phải tiết kiệm tiền ăn trưa để mua cho cô. Những điềunày cô không muốn nhớ đến, vậy mà Kim Eun Chae lại hồn nhiên nhắc lại. Cô gáinày đang cố tình khiêu khích mình ư? Việc gì lại giở cái trò trẻ con này chứ?

“Thế à?Cô không thích thì sao anh ấy lại mua cho cô?”. Kim Eun Chae mỉm cười lạnhlùng, cô vốn không thích loại quả nhạt nhẽo đó, nhưng Vân Mộ Hàn vẫn cứ mua chocô. Rốt cuộc là anh tưởng cô thích hay là vẫn còn nhớ đến sở thích của mộtngười con gái khác?

“Sao?”.Thấy Kim Eun Chae đột nhiên giở giọng lạnh nhạt, Dĩ Mạch sững người không biếtnên nói gì.

“Tôibảo nếu cô không thích thì còn có thứ khác nữa mà. Cô ở lại trò chuyện với tôiđược không? Mộ Hàn lo người hâm mộ đến quấy nhiễu tôi nên bao hết cả tầng sáurồi. Nghe nói vì chuyện bao hết phòng bệnh này mà còn cãi nhau với bệnh việnđấy. Tôi biết Mộ Hàn thương tôi nhưng làm thế thì chẳng khác gì cô lập tôi vớimọi người cả”. Kim Eun Chae vờ vĩnh trách móc khiến Dĩ Mạch nghe rất khó chịu.Chả biết mắt mũi Mộ Hàn có bị làm sao không? Loại người lắm điều thế này mà anhta cũng thích?

“Chịnghỉ sớm đi, ngộ nhỡ nói chuyện mệt bạn trai chị lại xót”. Dĩ Mạch cười nhạo,cô thừa nhận mình lòng dạ hẹp hòi, không thể rộng lượng với những chuyện chướngtai gai mắt thế này được.

“Cógìệt? Bác sĩ nói rồi, nói chuyện rất tốt cho thai nhi. Mộ Hàn hôm nào cũng đếnnói chuyện với tôi, nhưng anh ấy bận quá, tôi cũng không muốn anh ấy lỡ việc vìtôi”.

“Tốtcho thai nhi ư?”. Dĩ Mạch mở to mắt nhìn cô ta, Vân Mộ Hàn, anh sắp làm bố rồiư? Dĩ Mạch thấy nghẹt thở, dù cô biết Mộ Hàn đã không còn là Mộ Hàn trước kianữa, anh không cần phải giữ mình vì cô. Nhưng cô chưa từng nghĩ đến chuyện anhsẽ kết hôn sinh con với người khác.

“Tôicòn chưa quyết định có giữ đứa bé này hay không, cô biết tôi là ai rồi đấy, nếucó con thì chắc tôi phải rời làng giải trí mất. Nhưng mà cũng không sao, nếu cóthể tìm được một người đàn ông thật lòng yêu mình thì còn gì quan trọng bằng,cô thấy phải không?”. Vẻ mặt của Kim Eun Chae tràn ngập hạnh phúc giả tạo khiếnDĩ Mạch chỉ muốn tát cô ta một cái cho tỉnh.

“Chịkhông muốn báo chí biết thì sao lại nói với tôi?”. Dĩ Mạch cảnh giác nhìn côta. Liệu có phải là cô ta đang cố tình khoe khoang với cô không?

“Côkhông phải là đám phóng viên lá cải đó, tôi tin. Từ lần đầu tiên nhìn thấy côtôi đã thấy chúng ta rất hợp nhau, cô không thấy thế à?”. Không thấy chút nào,Dĩ Mạch thầm bật lại trong bụng.

“Ối...”.Kim Eun Chae bỗng ôm lấy bụng, mặt mày nhăn nhó đau đớn.

“Này,chị làm gì thế? Làm sao thế? Tôi đi gọi bác sĩ nhé?”. Dĩ Mạch giật mình, toanchạy đi gọi bác sĩ.

“Khôngcần đâu, tôi nghỉ một lúc là được. Cô đỡ tôi về phòng được không?”. Kim EunChae nhìn Dĩ Mạch cầu khẩn, Dĩ Mạch bất đắc dĩ phải dìu cô ta dậy. Mộ Hàn chếttiệt, đến cả bạn gái mình cũng không chăm cho tử tế. Thật tình chỉ muốn đá đítcô ta cho rảnh nợ.

“Cácngôi sao đều có trợ lý riêng kia mà? Chị nổi tiếng thế sao không thuê người nàođó chăm nom mình?”. Dĩ Mạch không khỏi thắc mắc, chẳng lẽ minh tinh Hàn Quốcđúng như lời đồn, làm không công cho các công ty, còn bản thân thì nghèo xơnghèo xác?

“Anh MộHàn cũng nói thế nhưng tôi không muốn phiền người khác. Thực ra tôi là ngườithích tự lập, thường ngày toàn là tôi chăm sóc cho người khác đấy chứ. Hồitrước, lúc công ty của anh Mộ Hàn mới mở, anh ấy phải tìm đối tác khắp nơi, bậnquá nên toàn bỏ bữa, thế nên tôi phải tự thân làm món cơm cuộn rong biển mà anhấy rất thích đem đến tận công ty. Người Trung Quốc có câu muốngiữ trái tim của đàn ông thì cần giữ cái dạ dày của họ trước đã mà. DĩMạch, chắc cô nấu ăn ngon

Chẳnglẽ Vân Mộ Hàn chưa nói với chị trước kia toàn anh ấy nấu cho tôi ăn sao?! DĩMạch tức tối nghĩ, cô không biết nấu ăn, vụng về hậu đậu, còn không chăm sóc nổibản thân mình, làm sao mà so được với ngôi sao nổi tiếng như cô đây, không ngạihạ mình hầu hạ anh ta! Kim Eun Chae làm như không nhận ra vẻ lạnh nhạt của DĩMạch, cô ta say sưa kể lể hết chuyện này đến chuyện khác về mình và Mộ Hàn. DĩMạch có phần sốt ruột, cô không có chút hứng thú nào về chuyện của họ.

“Anh MộHàn...”.

“À, chịKim Eun Chae này, chị đang có em bé cần phải nghỉ ngơi, đừng nói nhiều quá, tôiđi đây”. Dĩ Mạch cố gượng cười, cắt ngang lời Kim Eun Chae. Anh Mộ Hàn, có cầnphải gọi âu yếm thế không? Không biết mình có nên gọi Thiều Trì như vậy khôngnhỉ? Anh Thiều Trì... Dĩ Mạch vừa nghĩ đến đã thấy nổi hết da gà, sởn hết gaiốc. Trần Sở Dương nói phải, tránh xa cái cô Hàn Quốc này ra kẻo bị lây bệnhsến.

“Cô cứở đây với tôi một lúc nữa, đến khi anh Mộ Hàn về được không? Tôi nằm viện thếnày làm lỡ nhiều việc lắm. Chết rồi, giờ tôi mới nhớ ra phải gọi một cú điệnthoại quan trọng đến công ty, nhưng điện thoại của tôi hết pin rồi”. Kim EunChae nhìn Dĩ Mạch, ánh mắt cầu khẩn.

“Điện thoạitrong phòng chị đâu?”.

“Tôi sợồn ào nên bảo y tá rút ra rồi”. Sợ ồn sao? Điện thoại trong phòng bệnh thì mấyai gọi đến chứ? Dĩ Mạch nghi hoặc nhìn Kim Eun Chae, người nổi tiếng đúng làđỏng đảnh.

“Ngoàihành lang có điện thoại công cộng đấy”. Dĩ Mạch lạnh lùng chỉ dẫn, cô khôngmuốn cho cô ta mượn điện thoại di động của mình.

“Ngoàihành lang vang lắm, chuyện này không tiện nói ngoài đó”.

“Thôiđược rồi, dùng của tôi đi”. Dĩ Mạch miễn cưỡng rút điện thoại ra, đúng là khôngchịu nổi nữa, một cú điện thôi mà, có cần thiết phải cẩn thận thế không?

“Cảmơn, việc này không tiện để người khác...”.

“Thếthì tôi ra ngoài đợi, chị nói xong thì gọi tôi vào. Máy của tôi cũng sắp hếtpin rồi, chị đừng nói lâu quá”. Cước điện thoại đắt lắm, tòa soạn lại khôngchịu trả.

Cô đứngngoài cửa phòng bệnh, buồn buồn di chân trên mặt sàn. Cô vốn không muốn ở trongđó nghe Kim Eun Chae kể lể mãi chuyện của cô ta với Mộ Hàn, giờ bị đuổi rangoài cô thấy tai mình được yên tĩnh hơn nhiều. Kim Eun Chae có thai! Vân MộHàn, anh đam mê dục vọng như thế từ bao giờ vậy? Trước kia lúc còn yêu cô, anhcó cuồng nhiệt đến mức nào cũng biết dừng ở giới hạn, giờ lại chưa kết hôn đãcó con với Kim Eun Chae! Chết tiệt! Cô rủa thầm trong bụng, đôi mắt dần nhòeđi, tim bắt đầu đau nhức, cô đổ một nắm thuốc cho vào miệng nhai, cứ phải nhưthế mới hả được cơn giận.

“Lénlén lút lút gì ở đây thế?”. Dĩ Mạch quay đầu lại, Mộ Hàn đang đứng một bên nhìncô, đôi mắt sâu thăm thẳm của anh nhìn cô không chút cảm xúc. Sao anh ta lại ởđây? Tim Dĩ Mạch đập rất mạnh. Tách, dây đeo điện thoại chuột Mickey trong taycô rơi xuống đất. Cô định cúi nhặt, thì Mộ Hàn đã nhanh tay hơn.

“Thêucho gã đó à? Dĩ Mạch, cô giỏi lấy lòng người ta đấy! Cái con chuột không giốngchuột, thỏ không giống thỏ này cô thêu mất mấy đêm? Đâm bao nhiêu mũi kim vàotay rồi? Cô tưởng cái thứ đồ chơi trẻ con này có thể giữ được trái tim đàn ôngsao?”.

“Trảtôi đây!”.

Dĩ Mạchcắn môi, ngày trước thịnh hành mốt thêu chữ thập, cô cũng học thêu theo mấy đứacon gái trong lớp. Cô mất mấy ngày trời ngồi thêu một cái vỏ gối hình trái timtặng anh, nhưng chưa kịp tặng thì Mộ Hàn đã bỏ đi Hàn Quốc. Giờ anh lại lạnhnhạt chế giễu cô, chế giễu cô vụng về, chế giễu cô không biết lượng sức mình.Phải, cái thứ này giữ được trái tim của ai chứ? Hồi đó chẳng phải chính anhcũng ra đi không ngoảnh lại đó sao?

“Sao côlại ở đây? Cuối cùng hắn cũng chịu cho cô nằm viện rồi à? Cô ở phòng nào thế?Bao giờ sinh?”. Thấy Dĩ Mạch mặc đồ bệnh nhân, Vân Mộ Hàn chau mày hỏi.

“Tôikhông có con! Chiều nay tôi ra viện, sau này anh sẽ không bao giờ phải gặp lạitôi nữa đâu”. Dĩ Mạch ngẩng đầu ưỡn ngực, không thể để Mộ Hàn nhận ra nỗi đaucủa cô.

“Em bỏđứa bé thật sao? An Dĩ Mạch! Em nhất định phải hành hạ bản thân thế sao?”. VânMộ Hàn túm lấy tay Dĩ Mạch, không chút che đậy sự phẫn nộ của mình.

“Anhđiên à! Anh chẳng biết cái gì cả!”. Dĩ Mạch đẩy phắt anh ta ra, đi vào phòngKim Eun Chae, thấy điện thoại của mình đặt trên bàn, cô không nghĩ gì hết nhặtlên.

“Em điđâu?”.

“Khôngphải việc của anh!”. Anh có tư cách gì để hỏi đâu? Khi cô chỉ có một mình trongđau đớn, tuyệt vọng thì anh ở đâu? Lúc cô không có một xu ngồi ăn xin trướccổng bệnh viện thì anh ở đâu? Hồi đó anh bỏ đi không một lý do, giờ lại khoecảnh mặn nồng với cô gái khác trước mắt cô. Anh lấy tư cách gì để hỏi cô điđâu?!

“Anh MộHàn...”. Tiếng Kim Eun Chae vọng ra từ trong phòng bệnh, Dĩ Mạch liếc cô ta rồilại nhìn Mộ Hàn, không nói gì hết lạnh lùng bỏ đi.

Vân MộHàn tức tối đá mạnh cửa phòng bệnh. Phải, đấy không phải việc của anh. Cái conngười đó, chỉ cần cho cô ta tiền là cô ta có thể có thai bất cứ lúc nào. Saoanh lại phải lo lắng cho thứ con gái như thế, sao anh lại phải đau đớn vì loạingười như thế!

“Sao côấy lại ở đây?”.

“Emkhông biết, cô ấy bảo đến thăm em, còn hỏi em bị làm sao, em mới cho cô ấy biếtkết quả chẩn đoán”.

“Em nóivới cô ta chuyện em có thai rồi sao?”. Mộ Hàn hét ầm lên, Kim Eun Chae rơm rớmnước mắt.

“Cô ấyhứa với em không nói cho ai biết”. Kim Eun Chae cúi đầu, nghẹn ngào nói.

“Sao emlại đi tin thứ người đó! Thôi, em nghỉ sớm đi”. Không biết tại sao, anh hoàntoàn không muốn để Dĩ Mạch biết chuyện Kim Eun Chae có thai, càng không muốn DĩMạch hiểu lầm anh là kẻ tùy tiện dễ dãi.

“Anh MộHàn, em xin lỗi. Em biết tại sao anh nổi giận, em sẽ bỏ đứa bé này để tránh làmanh khó xử”.

“Khôngđược, bác sĩ nói rồi, em yếu quá, phá thai sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Anh xinlỗi, vừa rồi anh đã nặng lời, anh không giận em đâu”. Nhìn ánh mắt đau khổtuyệt vọng của Kim Eun Chae, Vân Mộ Hàn đành dịu giọng dỗ dành cô.

“Anhkhông cần an ủi em, từ lúc biết mình có thai là em biết đời em thế là hết rồi.Nó là thứ oan nghiệt không nên ra đời”. Cô co người lại khóc lóc, Vân Mộ Hànbực bội đẩy cô ra, cô vội vàng lao đến ôm chặt lấy anh, “Anh Mộ Hàn, anh điđâu?”.

“Đi báocảnh sát”. Ánh mắt anh sắc lạnh khiến Kim Eun Chae hoảng hốt.

“Đừnganh! Là tại em, tất cả đều là lỗi của một mình em. Anh đừng vì em mà chống lạiông ấy, là em đáng bị thế! Em không nên tự ý đi gặp ông ấy, nhưng... chuyện nàykhông thể truyền ra ngoài được, em van anh, đừng báo cảnh sát

“Anhphải giết lão!”. Mộ Hàn đấm mạnh vào tường, trong nháy mắt vết máu đỏ tươi xuấthiện trên bức tường trắng như tuyết.

“Đừng,đấy là bố anh! Mộ Hàn, là em sai rồi. Anh muốn trút giận thì trút giận vào emđây này, từ nay về sau anh không muốn gặp em cũng được, em chỉ xin anh đừngchống lại ông ấy, được không?”.

“Lão talà bố anh thì sao? Không phải thế! Anh chỉ có một người bố, AND cũng không thayđổi được gì hết! Nếu không phải vì em cản thì anh đã báo cảnh sát bắt lão ngayhôm đó rồi!”.

“Vâng,là do em cản anh. Em đúng là con ngốc, sao em lại đi xin lão chuyển vốn giúpanh chứ? Anh báo cảnh sát đi, để thiên hạ đều biết Kim Eun Chae này bị bố củabạn trai cưỡng hiếp đến mức có thai. Đêm nào em cũng mơ thấy lão ta chồm lênngười... Không, anh ơi, em biết anh hận lão, anh không thể chấp nhận được sựthật lão là bố đẻ anh, anh hận lão hám gái, hận lão hủy hoại tuổi thơ của anh.Nhưng anh tưởng em không hận lão à! Tại sao bác sĩ lại cứu em chứ? Sao không đểem chết đi, như thế còn hơn!”.

“EunChae! Anh xin lỗi. Anh không báo cảnh sát, không tìm lão tính sổ nữa. Em nghỉđi, đừng nghĩ lung tung”. Mộ Hàn ôm lấy Kim Eun Chae đang vật vã khóc lóc, anhan ủi cô, bế cô lên giường, dỗ cô ngủ. Chờ đến khi Kim Eun Chae thiếp đi, anhmới nới lỏng cravat, mệt mỏi bước ra, đóng cửa phòng bệnh lại. Anh đốt một điếuthuốc trên hành lang. Anh nợ Eun Chae quá nhiều. Một người con gái vì anh màphải trả giá quá đắt, vậy mà anh lại không làm được gì cho cô hết.

GiangQuý Nhân!

Vân Mộ Hàn gầm gừ trong họng. Vì gãđàn ông đó mà mẹ anh bỏ chồng bỏ con, làm cho anh sớm thành đứa trẻ mồ côi. DĩMạch cũng vì năm trăm nghìn lão đưa mà đòi chia tay với anh. Nghĩ đến nhữngchuyện này, anh thấy đau đớn như bị một mũi tên xuyên thủng qua tim. Người congái mà anh yêu thương vì người đàn ông khốn nạn đó mà rời bỏ anh. Rõ ràng anhhận cô ta thấu xương, vậy mà sao anh không thể dứt tình với cô ta được? Dĩ Mạchvừa rồi có vẻ rất tiều tụy, không biết có phải tại yếu quá không. Nghĩ đến côvì tên đàn ông đó mà đày đọa thân mình như vậy, anh lại thấy bức bối khôn cùng.Sợi dây đeo chìa khóa hình chuột Mickey đó đã chạm vào tay anh, vết kim đâmtrên ngón tay cô anh nhìn rất rõ, sao cô lại dùng cách ngớ ngẩn như thế để lấylòng tên đàn ông đó. An Dĩ Mạch, sao em lại giày vò mình như thế? Em cần tiềnsao? Anh có rất nhiều tiền, em có thể không hành hạ mình nữa được không?

Nằmviện một thời gian, cuối cùng Dĩ Mạch cũng t viện. Trần Sở Dương đưa cô về tậncửa nhà, định nói gì nhưng lại thôi. Dĩ Mạch không hỏi anh chuyện Thiều Trìkhiến anh thấy ngứa họng muốn chết. Sau đó, anh quyết định gọi điện cho cô kểlể rằng Thiều Trì đi tập huấn ở xa, vì là tập huấn khép kín nên không liên lạcđược với cô, dặn cô có chuyện gì thì cứ gọi cho anh. Dĩ Mạch khe khẽ vâng mộttiếng rồi gác máy, Trần Sở Dương thấp thỏm bất an, thấy mình phụ lòng tin củaThiều Trì.

Dĩ Mạchgọi điện đến tòa soạn xin nghỉ thêm vài ngày, ở nhà ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn,mọi thứ cứ mơ hồ, vô vị trôi đi. Chuyện Kim Eun Chae mang thai đứa con của MộHàn như con ruồi kêu vo vo trong đầu cô mãi không đi.

Từ khiVân Mộ Hàn trở về, tâm trạng cô trở nên vô cùng ủ rũ. An Dĩ Mạch hồn nhiên, vuivẻ trong mắt mọi người giờ như dưa phơi héo, rầu rĩ ủ dột suốt ngày. Mỗi lầnKim Eun Chae như con rắn nước không xương ngã vào lòng Mộ Hàn, cô lại muốn lậptức vạch chuyện cô ta từng làm gái nhảy. Nhưng cứ nghĩ đến vẻ mặt âu lo của MộHàn, cô lại ngậm ngùi từ bỏ ý định đen tối đó. Bài viết ấy nhất định sẽ ảnhhưởng đến Mộ Hàn, cô không muốn làm anh tổn thương, cho dù với danh nghĩa gì.

Do dựmấy bận, cuối cùng Dĩ Mạch cũng nhấn nút delete trên bút ghi âm. Làm xong việcnày cô bỗng thấy người nhẹ nhõm. Chờ vài ngày nữa cô sẽ báo với trưởng phòngtin này không dò được. Cô mở cửa sổ hít thở không khí trong lành, lòng hơi bựcbội nghĩ: Vân Mộ Hàn, em chỉ làm được chừng ấy cho anh thôi, thế là hết rồi.

Trần SởDương lờ mờ cảm thấy tâm trạng của Dĩ Mạch không ổn, cứ rỗi là anh lại chạy đếnnhà cô. Ngộ nhỡ con bé này giận dỗi Thiều Trì, đến khi thằng nhóc đó về sẽ bịcon nhỏ này lột tám lớp da ra ấy chứ? Dĩ Mạch cũng rất tự nhiên, thấy Trần SởDương nhiệt tình như vậy thì cứ để mặc cho anh làm việc nhà, còn mình thì ômmáy tính xem tập tiếp theo của phimĐịnh mệnh anh yêu em. Trần SởDương nấu cơm trong bếp vẫn có thể nghe thấy tiếng cười ngặt nghẽo của Dĩ Mạchngoài phòng khách. Nhưng có một lần, khi anh bưng đồ ăn lên thì thấy Dĩ Mạchnằm trên sofa, không biết xem gì mà nước mắt đầm đìa.

“Phimnày đúng là buồn cười, chia tay bao nhiêu năm rồi mà hai người vẫn về được vớinhau? Đã từng làm tổn thương nhau nặng nề mà lại có thể nhẹ nhàng bỏ qua, nhưngmà Hân Di đã không còn là Hân Di trước kia, Tồn Hy cũng không còn là Tồn Hytrước kia”. Dĩ Mạch tự lẩm bẩm, phim tình cảm toàn là trò nhảm nhí cả.

Trần SởDương chưa bao giờ xem phim tình cảm Đài Loan, cũng không biết nên bình luậngì. Ăn cơm xong, anh rửa bát rồi vội vã cáo từ

Baonhiêu ngày như thế trôi qua, Trần Sở Dương sớm cảm nhận cuộc sống buồn tẻ củamột ông nội trợ bất đắc dĩ, hết giờ làm là lại ba chân bốn cẳng đến nhà cô nàngnấu cơm cho cô ta ăn. Mỗi tối, khi Dĩ Mạch tiễn anh xuống nhà, anh như trútđược gánh nặng, tung tẩy đi lấy xe, không hề hay biết sau lưng đang có ánh mắtlạnh giá âm thầm dõi theo mình.

Chỗ DĩMạch ở không phải là khu cao cấp gì, nhà cửa san sát, Trần Sở Dương lần nàocũng phàn nàn không có chỗ đỗ xe. Dĩ Mạch vô tư nói trước kia Thiều Trì toàn đỗxe cách đây hai cây số, sau đó đi bộ đến. Trần Sở Dương trong lòng tức tối: Đấylà người yêu cô, còn tôi chỉ là đầy tớ tạm thời của cô thôi.

Trongcái khu “xóm nghèo” này, chiếc ô tô của Trần Sở Dương nhanh chóng trở thành đềtài bàn tán. Mỗi lần Dĩ Mạch đi xuống gác là lại thấy vẻ mặt của mấy bà già bêndưới nhìn cô đầy ẩn ý. Trước kia Thiều Trì không bao giờ gây phiền hà cho cônhư thế này.

Mấy hômnay, Dĩ Mạch thường thấy một chiếc BMW đỗ trong khu dân cư, chiếc xe màu ngọclam khiến cô nhức mắt. Hôm đó tiễn Trần Sở Dương về, cô lại nhìn thấy chiếc BMWđậu ở bên dưới. Cô lãnh đạm đi thẳng lên gác không quay đầu lại.

“An DĩMạch!”. Người trong xe không nhịn được nữa, lên tiếng.

“AnhVân, có việc gì thế?”. Ước gì cô là Trần Hân Di thì tốt quá, vác gậy thẳng taynện cho kẻ trước mắt này một trận, sau đó gọi cảnh sát đến bắt, khỏi gặp nữacho yên chuyện!

“Đây làchỗ giấu nàng Kiều đấy à? Hơi bị tiêu điều đấy”. Lời lẽ của Mộ Hàn thật caynghiệt, Dĩ Mạch giả vờ ngô nghê không hiểu.

“Tôikhông biết anh đang nói gì, ở đây rất luộm thuộm, e là không tiếp nổi anh đâu”.Cô nhếch mép, đưa tay mời khách ra về.

“Quýcông tử vừa đi là cô bắt ngay được một anh chàng đi ô tô. An Dĩ Mạch, cô đóiđến độ cái gì cũng xơi đấy à?”. Vân Mộ Hàn cười nhạt, hài lòng nhìn vẻ phẫn nộtrên mặt Dĩ Mạch. Anh đã chịu đựng quá đủ sự lãnh đạm của Dĩ Mạch rồi, cứ nhưthể anh xuất hiện hay không cũng vậy.

“Vân MộHàn, đủ rồi đấy”. Dĩ Mạch ngoảnh mặt đi, môi khẽ động, khó khăn lắm mới thốt ramột câu. Đôi vai cô khẽ run rẩy, trong mắt anh cô nhơ nhuốc đến thế ư?

“An DĩMạch, tôi đã nói rồi, rời khỏi t thì cô cũng không dễ sống đâu”. Mộ Hàn nhìn côchằm chằm, anh hài lòng với nỗi đau khổ trong ánh mắt cô.

“Vân MộHàn, rốt cuộc thì anh muốn gì đây?”. Giọng nói của Dĩ Mạch đầy mệt mỏi, cô nhìnVân Mộ Hàn, không biết anh ta muốn thế nào mới chịu tha cho cô?

Mộ Hànngây người ra nhìn cô, phải, anh muốn gì đây? Mỗi ngày anh đều chầu chực dướigác nhà cô, nhìn cô ra quầy mua báo, nhìn cô cúi người cho mèo hoang ăn, nhìncô vui vẻ chào hỏi bà con hàng xóm, trong tim anh lại thấy ngập tràn nỗi cô đơnkhông nói nên lời. Đó vẫn là Dĩ Mạch của anh, Dĩ Mạch ngây thơ, hồn nhiên giờđã có thể dễ dàng ngã vào lòng người khác.

“Cô ragiá đi. Hắn trả cô bao nhiêu thì tôi trả gấp đôi”. Mộ Hàn cũng ngạc nhiên khithấy mình có thể nói ra những lời lẽ như vậy. Anh nhìn Dĩ Mạch, bao nhiêu cảmxúc lẫn lộn xâu xé trong anh. Lần đầu tiên anh hy vọng Dĩ Mạch sẽ cho anh mộtcái tát nảy lửa vì những điều anh vừa thốt khỏi miệng.

“Được,anh định trả bao nhiêu? Nếu giá cả hợp lý thì tôi sẽ nghĩ xem sao”. Dĩ Mạchcười, nhìn Mộ Hàn. Lời lẽ của anh sắc nhọn hơn dao, đó là những lời của ngườicon trai cô từng yêu tha thiết ư? Vân Mộ Hàn, anh thật tàn nhẫn!

Mộ Hànnhìn Dĩ Mạch, cô ta nhận lời thật sao?! Ánh mắt khiêu khích của cô làm anh đauđớn đến tận tâm can. Cô ta chính là thứ đàn bà có thể làm mọi điều vì tiền, anhđã biết rõ như vậy sao vẫn không cam lòng, vẫn không chịu buông tay?

Sáu nămrồi, sáu năm trước anh ta nghĩ cô là kẻ tham tiền bỏ tình, không cho cô cơ hộigiải thích mà quay người bỏ đi luôn. Hôm nay anh ta lại như vậy, không ngạingần nói ra những lời làm tổn thương cô. Sáu năm đã qua rồi, sao lòng ngờ vựccủa anh ta vẫn khiến tim cô đau nhói?

Vân MộHàn nắm chặt tay, đột nhiên đấm thẳng một cú. Dĩ Mạch giật mình lùi lại phíasau, nắm đấm đó không hướng vào cô mà hướng vào bức tường sau lưng cô. Máu chảyxuống theo gờ tường, nhỏ giọt trên mặt đất.

“Anh cósao không? Lên gác em băng bó cho. Thế này anh không lái xe được đâu”. Thấy anhbị thương, Dĩ Mạch lo lắng quên cả giận.

“Cút!”.Vân Mộ Hàn gạt cô ngã xuống đất, không quay đầu lại chạy thẳng ra xe.

Dĩ Mạchđờ đẫn ngồi trên nền đất, cô thấy Mộ Hàn sập cửa xe đánh rầm, kiên quyết quaylưng bỏ đi. Anh lại một lần nữa bỏ đi như sáu năm trước. Trời tối dần, gió lạnhthốc và người cô. Cô ngồi im lìm trên nền đất, chìm đắm trong ánh mắt căm ghétcủa Vân Mộ Hàn, anh vừa bảo cô cút đi.

Sáu nămtrước, anh cũng bảo cô cút đi như thế. Cô mím chặt cho đến khi làn môi tái nhợtbật máu mới kìm được những giọt nước đang dâng đầy trong mắt. Cô từ từ ngẩngđầu lên, nước mắt lấp lánh phản chiếu màu vàng kim của buổi chiều tà. An DĩMạch, ngươi tưởng ngươi là ai? Ngươi tưởng mình vẫn là báu vật trên tay Mộ Hànsao? Đúng là không biết thân biết phận. Cô mỉm cười nhẹ tênh, dưới ánh trờichiều buồn bã thê lương, nụ cười đó trông thật đắng chát và trống rỗng.

Bầutrời tối sầm lại nhanh chóng, đèn trong khu dân cư cũng lần lượt bật sáng. DĩMạch không để tâm đến ánh mắt tò mò của người qua lại, cô vẫn ngồi lặng trênnền đất lạnh lẽo. Đêm bắt đầu buông, trời bắt đầu lạnh dần, Dĩ Mạch rùng mình,hơi lạnh khiến mắt cô tối sầm lại, cơn choáng váng ập đến. Việc gì phải tự hànhhạ bản thân? Nghĩ vậy, cô vội bò dậy khỏi mặt đất. Chắc do ngồi lâu quá nênchân bị tê dại đi, lúc đứng dậy thì không còn sức nữa, ngã lăn xuống đất. Lầnnày thì cô khuỵu hẳn, đầu gối trượt qua mặt xi măng khấp khểnh, bắp chân trợtmột mảng da, máu chảy đầm đìa trông thật đáng sợ. Dĩ Mạch đau điếng người,trong bụng ra sức rủa Mộ Hàn. Cô nghiến răng lồm cồm bò dậy, tay giữ chặt vếtthương đi cà nhắc lên gác.

Dĩ Mạchrất ít khi dọn phòng, cô lục tung một hồi mà cũng không tìm thấy gạc băng đâucả. Nếu có Thiều Trì ở đây thì thế nào cũng tìm ra được mấy thứ băng gạc thuốcmen đó như phép thần. Lúc này cô mới nhớ ra hai năm nay, mỗi lần cô bị va đậplà Thiều Trì lại xuất hiện nhanh chóng. Anh thậm chí còn thuộc nhà cô hơn chínhcô, lọ muối lọ dầu để đâu anh rõ như lòng bàn tay. Giờ không có anh ở bên, cuộcsống của cô hỗn loạn như rắn mất đầu. Tìm không thấy băng cứu thương, Dĩ Mạchđành dùng nước lã rửa vết thương. Nước lạnh xối vào phần da thịt bị lật lên rátbuốt, Dĩ Mạch rùng mình, cô nghiến răng nghiến lợi lầm bầm: “Lục Thiều Trì, anhchết rấp ở đâu rồi?”.

Vì quáđau, Dĩ Mạch bỏ luôn bữa tối, nằm vật ra giường lịm đi lúc nào không hay.

Cả đêmcô ngủ không yên giấc, những ký ức kinh hoàng dội về trong cơn ác mộng. Côhoảng loạn ngồi lặng trong góc nhà, việc duy nhất nghĩ đến được là gọi điện choMộ Hàn. Ở đầu dây bên kia, những lời châm chích của Vân Mộ Hàn khiến cô gụcngã. Anh thẳng tay gác máy, để mặc cô co quắp trong mưa gió. Gió thổi tung tấmrèm cửa quất lên người cô không chút nương tay. Cô cứ khóc, khóc mãi. Ngày hômđó, cô mất tất cả người thân, mất cả Vân Mộ Hàn. Sau đó cô còn mơ thấy ThiềuTrì khoác tay một cô đầm cười hạnh phúc. Sao tất cả mọi người lại bỏ cô mà đi?Sao tất cả mọi người lại để cô lại một mình?

Dĩ Mạchgiật mình tỉnh giấc, cô cuộn mình vào tấm chăn, lòng rối bời. Đài khí tượng nóihôm nay trở trời, chả trách gió cứ đập ầm ầm lên cửa sổ. Cô bật đèn, trùm chănkín đầu, bắt đầu đếm cừu. Lục Thiều Trì thường nói thói quen rúc đầu vào chăncủa cô rất không tốt, nhưng cô đã quen như vậy, điều đó khiến cô thấy mình đượcan toàn. Nửa đêm cô thấy rét run cầm cập, hơi lạnh như thấm vào tận xương. Đanglà giữa mùa hè, sao lại lạnh buốt thế này? Cô sờ trán mình thì thấy nóng ran,hóa ra là sốt thật rồi. Định dậy pha một gói rễ bản lam(9)để hạ sốt nhưng người cứ nhũn ra không cử động được.Dĩ Mạch lại cố dỗ mình ngủ, không rõ đếm đến con cừu thứ bao nhiêu cô mới mệtmỏi thiếp đi.

Trongđêm khuya tĩnh lặng chỉ có tiếng ho nặng nề chốc chốc lại phá tan sự tĩnh tại.Dĩ Mạch co ro trong chăn ngủ một đêm, sáng hôm sau cổ họng cô sưng tấy, đau đếnđộ uống nước còn vất vả. Đêm qua sốt cao quá nên giờ toàn thân mềm oặt, Dĩ Mạchkhông buồn dậy ăn sáng nữa, cô kéo rèm cửa che bớt ánh sáng chói chang rồi tiếptục mơ mơ hồ hồ lịm đi.

Cứmụ mị như thế đến khi Lại Khai Hân gọi điện đánh thức, Dĩ Mạch mới cào cào mớtóc bù xù, uể oải dậy nghe điện. Cô ho khan mấy tiếng, cảm giác bồng bềnh nhưtrên mây.

“An DĩMạch! Mau bật máy tính đi!”. Tiếng Lại Khai Hân như pháo nổ trong điện thoại.

“Sángngày ra la hét cái gì!”. Dĩ Mạch vất vả lắm mới giữ mình tỉnh táo, cô dụi mắt,mở chiếc máy tính xách tay ra.

“Sángsớm cái gì, chiều rồi! Cậu ăn ngủ cho lắm mụ người rồi à? Cái nhà cậu ghê gớmthật, tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi!”.

“LạiKhai Hân, cậu đơ rồi à? Nói lăng nhăng vớ vẩn gì thế?”. Dĩ Mạch sụt sịt, lấykhăn giấy ra lau nước mũi.

“Xì,cậu đơ thì có! Này An Dĩ Mạch, cậu mất tích nửa tháng nay, điện thoại cũngkhông nghe, hóa ra là đi làm gián điệp. Tin của cậu đúng là tin sốt dẻo, tớthấy sếp cậu chắc phải tế cậu làm bồ tát mất thôi!”.

“Bậtmáy rồi, nói đi, cậu muốn tớ làm gì?”. Dĩ Mạch thấy sốt ruột, hiện giờ cô chẳngmuốn làm gì ngoài ng

“Cậuvào Xinlan mà xem!”. Giọng Lại Khai Hân đầy phấn khích.

Dĩ Mạchdụi dụi mắt, lọ mọ vào trang Xinlan. Bỗng cô đờ người nhìn trân trân dòng títđập vào mắt.

KimEun Chae mang thai, vén bức màn bí mật về người đàn ông sau lưng!

Bàn tayđang nắm chuột bắt đầu không vâng lời nữa.

Cô runrẩy mở bài viết đó ra xem, đập thẳng vào mắt cô chính là bức ảnh chụp tờ báocáo xét nghiệm trong điện thoại của cô.

Dĩ Mạchnhanh chóng đọc lướt qua những dòng bình luận độc địa, từng câu đều nhằm vàoKim Eun Chae.

Tên tácgiả của bài viết này cũng được đề rõ ràng: An Dĩ Mạch.