Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 192: Trương Tam ca: Một đường hướng bắc 23 (xong)



Rốt cuộc sói đen Thụ cũng chậm rãi nhắm lại đôi mắt màu nâu xám của nó. Bạn lữ nó ngửa đầu lên trời thét dài, cất tiếng đau buồn khiến người ta nghe xong muốn khóc.

Sói là một trong những động vật trung trinh nhất.

Mọi người đã quen với việc ký thác tình yêu vào các đôi uyên ương, bởi vì chúng nó luôn hành động theo cặp, nhìn cực kỳ ân ái. Đó là hình ảnh cặp vịt vắt ngang cổ mà ngủ được gọi là uyên ương.

Nhưng rất nhiều người đều không biết con hàng này thường xuyên ra ngoài gặp tình nhân vào nửa đêm, sau đó hừng đông lại ngông nghênh trở về bên người bạn lữ.

Trái lại sói, cả đời bọn chúng chỉ có một người bạn lữ, có một số con sói sau khi bạn lữ chết sẽ lại chọn bạn lữ, nhưng cũng chỉ có một con. Nói cách khác, không có nhiều con sói tái giá, càng không nói đến tiểu tam tiểu tứ, con người được xưng là có linh tính nhất, có phải cảm thấy rất xấu hổ hay không?

Dĩ nhiên, trong bầy sói cũng giống như vậy thỉnh thoảng sẽ có mặt hàng không bằng cầm thú đi ăn vụng, khả năng xuất hiện như vậy còn thấp hơn so với khả năng trúng số độc đắc.

Con của Thụ cũng còn nhỏ, cuối cùng bạn lữ của nó vẫn lựa chọn đi theo Vương, dù sao, đó cũng là tâm nguyện của Thụ.

Sói con được Thụ cứu sống giật yết hầu phát ra tiếng áy náy đau buồn non nớt! Là nó hại Thụ! Là nó!

Nó đột nhiên dồn sức vọt ra ngoài, chạy đến bên thi thể gấu ngựa Ngao đang canh giữ, mạnh mẽ cắn xé thit thể không hề hay biết gì, nhưng như thế thì có ích lợi gì?

Lão sói Bác chậm rãi đi tới, khẽ cắn lông sói con đưa nó kéo về trong tộc đàn. Cổ họng phát ra tiếng an ủi, bé con, đừng khổ sở, đây không phải là lỗi của ngươi. Ngươi phải lớn lên thật tốt, trở thành con sói dũng cảm nhất, đó là cách tốt nhất kéo dài sinh mệnh cho Thụ!

Chúng sói vây quanh Thụ, cùng nhau kêu rên.

Người ta thường nói tiếng sói tru khiếp người, vì cái gì chứ?

Người ảm đạm mất hồn, cũng chỉ vì ly biệt mà thôi!

Sau khi kết thúc tiếng tru, Lâm Tịch dùng khát máu cắt đầu lâu Thụ xuống, bỏ vào ba lô.

Đàn sói cho rằng trừng phạt lớn nhất đối với sói là xé nát linh hồn của nó, vĩnh viễn không cho phép nó đầu thai làm sói, cho nên bọn chúng đối với Địch thi hành toái hồn.

Đàn sói cũng cho rằng lễ tang long trọng nhất đối với một con sói đã qua đời, là hồn về quê cũ.

Vì vậy, bọn chúng, muốn đưa Thụ về nhà!

Thụ, chúng ta lên đường!

Thụ, ngươi nhất định phải đi theo thật tốt!

Thụ, tuyệt đối đừng tụt lại phía sau!

Lần này, đàn sói ăn sạch sẽ con gấu ngựa.

Lần này, bọn chúng ăn không phải là vì nhét đầy bao tử!

Lâm Tịch thở dài, mỗi một thời đại phồn thịnh, đều có rất nhiều xương khô chồng lên!

Sinh ra trong thời đại hòa bình, hưởng thụ thành quả tiền nhân lưu lại, ngươi có tư cách gì suy đồi, ngươi có tư cách gì phàn nàn, ngươi có tư cách gì không cố gắng còn sống!

* * *..

Xuất phát!

Lâm Tịch uy phong lẫm liệt dẫn đội tiến về phía trước!

Sau khi bôn ba thêm mấy ngày, Lâm Tịch nhìn mũi tên dừng lại bất động ngay phía trước.

Cô biết, chỉ cần lại xuyên qua sơn cốc hẹp dài này, bên trong chính là đích đến cuối cùng!

Thậm chí cô đã có thể cảm nhận được cơn gió ấm áp đang thổi tới từ cửa sơn cốc, xông người muốn say, tràn đầy sức sống.

Từ cố hương đến nơi này, từ đầu thu đến đầu mùa hạ, gần mười tháng ngựa không ngừng vó lang thang, bọn chúng, rốt cuộc sắp tới đích.

Trong trí nhớ của Thác, hiện giờ cố hương hẳn là đang chim kêu hỏa nở. Sói trưởng thành đi săn khắp nơi, trong khi nó cùng những con sói non khác có thể là đang vùi mình hoặc lăn lộn trong bụi cỏ dại, cắn xé lẫn nhau, thỉnh thoảng sẽ giống như đồ ngốc đuổi theo bướm trắng bay ngang qua.

Choạng vạng tối, từng tiếng sói tru vang lên, đàn sói đi săn đã trở về! Đám sói con nhanh chóng chạy về bên người sói cái phụ trách trông sóc con non chờ đợi cho ăn.

Hình như, lúc Thác còn nhỏ cũng là lão sói Bác mang theo bọn chúng.

Lão sói Bác sẽ nhai nát thịt rồi phân cho chúng nó từng chút một.

Người ta nói cố thổ khó rời, nhưng chỗ ấm áp đã từng khắc cốt ghi tâm kia, nay đã bị phá thành mảnh nhỏ, bọn chúng còn có lựa chọn khác sao?

Thiên địa bất nhân coi vạn vật như chó rơm.

Cho nên nói, thật ra vạn vật trong thiên địa đều bình đẳng.

Thực vật hấp thu dinh dưỡng từ đất đai, cho nên có thể nói bọn chúng "Ăn" đất đai tự mình tạo thành.

Động vật ăn thực vật hấp thu dinh dưỡng, động vật ăn thịt ăn động vật ăn thực vật, động vật ăn thịt vì tranh giành không gian sinh tồn lớn hơn nên tiêu diệt lẫn nhau, vi sinh vật phân giải hết tất cả động vật và thực vật, trăm sông đổ về một biển, trở về với đất đai, lòng vòng lặp đi lặp lại như vậy, không ngừng sinh sôi. Vừa tổn thương lẫn nhau, vừa ỷ lại lẫn nhau, từ đó đạt tới một điểm thăng bằng rất vi diệu.

Thiếu thốn bất kỳ liên kết gì, chuỗi sinh thái này sẽ bị phá hủy.

Dựa vào cái gì dê bò ăn cỏ chính là điều hiển nhiên? Dựa vào cái gì đàn sói bị trục xuất mà không có lý do?

Không ai lắng nghe những phẫn uất bên trong đó, máu tươi của những đồng bạn kia sớm đã đóng băng.

Ngươi đuổi ta, vậy tại sao không phải là ta từ bỏ ngươi.

Trả lại cho các ngươi một thế giới không có sói, các ngươi, đã từng thật sự an bình?

Quả nhiên là Lang tộc, trời sinh trong máu có gió, ta có thể ngừng chân, ta cũng có thể không quay đầu lại rời đi.

Bước chân Lâm Tịch dần dần nhẹ nhàng, từ đó về sau, trong sơn cốc, mới là vùng trời của bọn nó!

Lâm Tịch đang đi tới, bỗng nhiên cảm nhận được mấy con sói non đang tụ tập cùng một chỗ, trong âm thanh tràn đầy tuyệt vọng.

Trong lòng cô cả kinh, vào lúc này, tuyệt đối đừng lại xuất hiện thứ thiêu thân gì.

U đột nhiên chạy tới đón cô, dùng tinh thần liên hệ cô, mang theo vô cùng đau thương: Vương, lão sói Bác, không được.

Trái tim Lâm Tịch đột nhiên đau xót!

Thật ra cô đã nhìn ra từ lâu rồi, cho nên phân cho lão sói Bác toàn bộ thuốc thể lực. Nhưng vẫn không thể đổi về sinh mạng dần dần già đi của lão sói Bác.

Đợi đến khi cô chạy đến, sói bà ngoại đã không còn hơi thở, trên mặt nó bình tĩnh như vậy, ngẩng đầu hai mắt hơi mở, tựa hồ đang thâm tình ngắm nhìn, mà phương hướng chính là hẻm núi trước mặt.

Đám sói con lại dùng yết hầu non nớt rống giận sinh mệnh vô thường.

Bao nhiêu sóng to gió lớn cũng đã đi tới, bao nhiêu cực khổ cũng đã chịu đến đây, tại sao, Thụ, Bác, ngược lại các ngươi lại gục trước cửa nhà!

Lâm Tịch uy nghiêm nhìn trời thét dài, chấn trụ tất cả những con sói đang khóc.

Sinh lão bệnh tử, ai có thể ngăn cản?

Khóc cái rắm! Mang lão sói Bác theo, về nhà!

Ngao và Nhĩ đi lên phía trước, nhấc lên hai chân trước đã cứng ngắc của lão sói Bác, vòng vo lôi kéo trên mặt tuyết, kéo ra một dấu vết thật dài, vẫn luôn hướng về phía hẻm núi kéo dài mà đi..

Tất cả sói đều đang đuổi theo con sói trắng khổng lồ phía trước, vô luận dạng khốn đốn hiểm trở gì, Vương của bọn chúng, vĩnh viễn cũng ngẩng cao đầu, vĩnh viễn đi phía trước tộc đàn.

Tới gần, tới gần, càng gần!

Bọn chúng ngửi được hơi thở mùa hè, trong không khí có mùi bùn đất tươi mát, có mùi thơm ngát của thực vật, có mùi động vật, còn có một tiếng gọi không ngừng đến từ xa xưa: Các con của ta, hoan nghênh các ngươi trở về!

Cuối cùng Lâm Tịch cũng mang đàn sói vào sơn cốc.

Nhìn hơn bốn mươi con sói lục tục ngo ngoe xuyên qua sơn cốc chật hẹp đi vào lãnh địa mới của bọn chúng, tập kết ở trước mặt mình, nhìn ánh mắt kích động của tộc đàn giống như mình, Lâm Tịch đột nhiên muốn rơi lệ.

Tìm một nơi thích hợp, Lâm Tịch lấy đầu lâu Thụ từ trong ba lô, đặt nó và lão sói Bác chung một chỗ.

Lâm Tịch vượt lên đỉnh núi, ngửa đầu lên trời thét dài! Đàn sói quỳ sát, nghẹn ngào hòa theo. Gió đầu hạ mang theo tiếng khóc của đàn sói truyền ra xa, giống như bài ca bi tráng!

Sói đen Thụ, lão sói Bác, các ngươi nhìn thấy không? Chúng ta đến nhà!

Lang Vương Xích, Bạch Lang Thác ta không phụ nhờ vả, mang theo tộc nhân, trở về - nhà -!

Đàn sói thét dài: Chúng ta về nhà!

Dãy núi vọng lại: Về nhà! Về nhà! Nhà!

Chỉ cần vẫn luôn giữ vững cửa vào hẻm núi, mảnh đất này chính là nhà mới của bọn chúng!

Hiện tại rốt cuộc Lâm Tịch đã hiểu tại sao lão Lang Vương nhất định muốn định cư ở chỗ này.

Ba mặt là sông băng không thể vượt qua, mặt còn lại là hẻm núi hẹp dài chỉ chứa một người đi qua. Bên ngoài cốc gió lạnh thấu xương, trong cốc ấm áp như xuân, tạm thời loài người rất khó đến được một chỗ như vậy.

Về phần chuyện sau này, ai biết được.

Dù sao, trên đời này, biển có thể khô, đá có thể rạn nứt, còn có cái gì là thiên trường địa cửu?