Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 500: Ta chỉ là một quả trứng (6)



Tác giả: Vân Phi Mặc

Bọn họ không ngừng lại, chắc chắn sẽ không bị Thần long đại nhân nuốt chứ?!

Bắc Vũ Đường nhìn ra sự lo lắng của nó, trấn an, "Yên tâm, có ta ở đây, hắn sẽ không tổn thương ngươi. Ngươi chỉ việc bay về phía trước là được."

Để tránh thứ này quá sợ hắc long mà bằng mặt không bằng lòng, nàng bổ sung thêm một câu.

"Nếu ngươi dừng lại, đến lúc đó ta sẽ bảo Thần long đại nhân là ngươi bắt nạt ta."

Thần ưng thú cạn lời.

Tiểu linh xà này đúng thật là.....

Thần ưng thú thầm kêu khổ không thôi.

Nó leo lên thuyền giặc mất rồi.

Khi hắc long tới gần hai người, Bắc Vũ Đường chủ động vẫy tay với hắn, "Thần long đại nhân."

Hắc long trừng bọn họ, vốn tưởng họ sẽ dừng lại, nào ngờ hai kẻ này lại bay đi trước mắt mình.

Bay đi......

Bay đi......

Bay......

Đôi mắt hắc long trợn to, lập tức đuổi theo.

Hắn bay đến bên cạnh Thần ưng thú, duy trì tốc độ bằng nó, nhưng Bắc Vũ Đường cảm nhận rõ ràng được Thần ưng thú đã bay chậm lại, nàng vỗ vỗ đầu nó, nhẹ giọng nói, "Vì sao ngươi lại chậm lại, chẳng lẽ ngươi cảm thấy Thần long đại nhân không đuổi kịp ngươi? Còn cần ngươi chờ?"

Thần ưng thú trợn đôi mắt, suýt nữa quăng con nhãi đang nhóm lửa trên người mình ra ngoài.

Thần long nghe vậy, nhìn Thần ưng thú bằng ánh mắt sắc lẹm.

Thần ưng thú vừa tiếp nhận ánh mắt không tốt của Thần long đại nhân, nào dám bay chậm nữa, vội bay nhanh hơn.

Nó gia tốc, vừa lúc chứng minh lời Bắc Vũ Đường nói.

Hắc long nhìn chằm chằm Thần ưng thú, con này nghĩ tốc độ của mình là thiên hạ vô địch, hắn đường đường là Thần long còn không vượt được nó, còn cần nó chờ?!

Đáng giận, quá đáng giận!

Hắc long bay đến bên cạnh họ, nhìn nhóc con vui vẻ thoải mái gặm linh giá trên người Thần ưng thú, nổi giận, hận không thể đá con rắn ngốc này xuống.

Bắc Vũ Đường cảm nhận được oán niệm của người nào đó, run cả người.

"Ngươi không cần nhường Thần long đại nhân, tốc độ của hắn nhanh lắm, không kém ngươi tẹo nào đâu." Bắc Vũ Đường bắt đầu vuốt lông cho hắc long, để hắn bớt phóng dao về phía mình.

Thần ưng thú suýt nữa quỳ luôn.

Cô nãi nãi của ta ơi, ngài có thể nói bớt mấy câu không! Ngài mà nói thêm câu nào nữa là ta sẽ thành đồ ăn trong miệng Thần long đại nhân mất!

Mục tiêu phóng khí lạnh của hắc long thay đổi, nhìn về phía Thần ưng thú.

Thần ưng thú khổ không nói nổi, "Thần long đại nhân, ta không hề bay chậm."

Hắc long không nghe lời nó, nói thẳng, "Ta và ngươi tỷ thí."

Thần ưng thú khổ sở quá mà!

Nó có thể không đồng ý sao?!

Nhìn Thần long thế kia, làm gì có ai có quyền từ chối.

"Thần long đại nhân muốn tỷ thí gì?" Thần ưng thú đang gào thét trong lòng.

"Thần ưng tộc các ngươi am hiểu tốc độ nhất, tốc độ của Thần ưng tộc các ngươi có thể nói là đứng đầu trong các linh thú. Bổn long tỷ thí nó với ngươi." Hắc long ngẩng đầu to, ngạo nghễ tuyên chiến với nó.

"Được." Thần ưng thú chỉ có thể căng da đầu đồng ý.

Bắc Vũ Đường nói, "Bắt đầu từ đây, xem ai tới đảo Thần Long trước, được chứ?"

"Được."

Cả hai bên đều không có ý kiến.

"Giờ hai ngươi bay song song, ta đếm từ một đến ba, chờ ta nói bắt đầu, các ngươi bắt đầu bay."

Cả hai bên đều không phản đối.

"Nhanh lên." Hắc long không kiên nhẫn thúc giục.

"Một, hai, ba, bắt đầu!"

Nàng dứt lời, một rồng một ưng tựa như tia chớp xẹt qua không trung. Bắc Vũ Đường ngồi trên lưng Thần ưng thú cũng không gặm linh giá nữa, tập trung điều động lính khí chống đỡ trận gió.

Hắc long rất sợ Thần ưng thú không dùng hết sức, "Nếu ngươi thua, ta nuốt sống ngươi luôn."

Thần ưng thú nghe hắc long nói, vốn định để hắn thắng, giờ liên quan đến mạng nhỏ của mình, nó không dám làm qua loa, liều mạng bay về phía trước.

Bắc Vũ Đường ngồi trên lưng nó lập tức cảm nhận được Thần ưng thú bên dưới bắt đầu phát uy, mơ hồ có xu hướng vượt qua hắc long một cái đầu.

Hắc long thấy nó vượt lên, lập tức tăng tốc.

Bắc Vũ Đường nhìn hai người liều mạng truy đuổi, chưa được bao lâu, đã thấy đảo Thần Long xuất hiện trước mặt.

Thần ưng thú thấy hắc long vượt qua mình, vì mạng nhỏ, đốt cháy cả máu thịt, lao vụt đi, cuối cùng vững vàng đứng trên đảo.

Mới vừa chạm đất, Bắc Vũ Đường đã nhảy khỏi lưng Thần ưng thú, chạm đất cùng nàng còn có Thần long đại nhân đang đen mặt.

Bắc Vũ Đường cho Thần ưng thú một ánh mắt thương hại, gia hỏa này dù có thắng hay thua thì hôm nay đều không nhận được kết quả tốt.

Thua thì hắc long sẽ danh chính ngôn thuận nuốt sống nó.

Thắng thì hắc long sẽ tức giận xé sống nó.

Thần ưng thú bình tĩnh lại, nhìn thấy hắc long, không tự giác nuốt một ngụm nước bọt.

Xong đời!

Trận tỷ thí này, dù thế nào cũng là chết.

Sớm biết vậy, có đánh chết nó cũng không theo nàng tới đây.

Bắc Vũ Đường tiếp nhận được hơi thở u oán của Thần ưng thú, vì nó bị nàng liên lụy thôi đấy. Nàng tiến lên trước, "Thần long đại nhân, ta đến đảo trong vòng một ngày rồi, ta thắng cược."

Đôi mắt hắc long trợn lên, giờ mới nhớ hai người còn có cá cược. Vừa rồi hắn bị con Thần ưng kia mê hoặc nên mới quên mất chính sự.

"Sau này phải nghe lời ta." Bé con ngẩng đầu nhỏ, cười tủm tỉm với hắn.

Thần ưng thú ở bên nghe được lời này, âm thầm lau mồ hôi.

Tiểu linh xà này to gan thực sự chứ, dám đưa ra yêu cầu như thế.

Hắc long đen mặt, hắn không thể tức giận với Bắc Vũ Đường, yên lặng chuyển toàn bộ qua Thần ưng thú.

Đều tại nó! Tại nó làm hỏng chuyện tốt của hắn!

Trong đầu hắc long đang nghĩ xem nên ăn nó thế nào.

Thần ưng thú bị hắc long nhìn đến dựng lông.

"Thần ưng thú, ngươi có nguyện ý ở lại làm tọa kỵ của ta không?" Bắc Vũ Đường hỏi.

Phản ứng đầu tiên của Thần ưng thú là không muốn, nhưng thấy bé con chớp mắt với mình, nó hiểu được thông tin nàng muốn truyền tải.

'Muốn sống thì ở lại.'

Thần ưng thú khổ quá, lúc trước bảo chỉ cần đưa nàng tới đây là được, giờ thì trực tiếp trở thành tọa kỵ của nàng luôn.

Nó có thể nói không sao?

Đương nhiên là không thể rồi!

"Được."

Thần long đại nhân còn phải nghe nàng chỉ huy kia kìa, mình làm tọa kỵ của nàng, coi như cũng không mất mặt. Nghĩ thế, Thần ưng thú lập tức cân bằng lại cảm xúc, nhìn Thần long đại nhân bằng ánh mắt thương hại.

"Ngươi muốn ở đâu trên đảo thì tùy."

Chỉ huy nó xong, Bắc Vũ Đường quay đầu nhìn lên hắc long mãi không chịu xuống dưới, "Có phải ngươi cũng có thể biến hình thành giống ta bây giờ không?"

Hắc long hừ lạnh, không để ý tới nàng.

Giờ hắn rất tức giận, hoàn toàn không muốn nói chuyện với nàng.

Bắc Vũ Đường không để ý, nói thẳng, "Ta nghe nói, linh thú càng lợi hại thì có thể biến thành hình người càng sớm. Xem ra ta rất lợi hại, vừa sinh ra đã có thể biến thành hình người.

Nói xong, nàng mắt lé liếc hắc long, "Tuy vuốt của ngươi mọc ra rồi, tuổi còn rất lớn, nhưng đến giờ còn không thể biến thành hình người, ngươi cũng đừng nhụt chí nhé. Ta tin một ngày nào đó ngươi cũng có thể biến thành hình người thôi."

Nàng vừa nói xong, hắc long trên không trung đã biến mất vô tung. Trước mặt nàng xuất hiện một nam tử tuấn mỹ lạnh lùng.

"Ồ! Ngươi có thể hóa thành hình người?" Tiểu Đường Đường tò mò đánh giá hắn từ trên xuống dưới.

Hắc long hừ lạnh một tiếng, "Ngươi có tí năng lực như thế, tốt nhất không nên ra ngoài cho đỡ xấu mặt, biết chưa?"

Tiểu Đường Đường không để ý đến hắn, vuốt cái cằm mượt mà, nghi hoặc đánh giá hắn, "Vì sao ta và ngươi không giống nhau?"

"Rắn ngốc, đương nhiên là không giống nhau." Ngón tay Thương Vân nhẹ chọc trán nàng, "Ngươi là giống cái, ta là giống đực, đương nhiên không giống nhau."

"Giống cái là gì? Giống đực là gì?"

Thương Vân đỡ trán, nhìn nàng đầy ghét bỏ, giọng tuy không kiên nhẫn, nhưng vẫn giải thích: "Ta như thế này là đực, giống như ngươi là cái."

"À."

Thương Vân nhìn nàng cái hiểu cái không, thấy nàng há miệng lại định đặt câu hỏi, quyết định lấp kín miệng nàng trước, "Ngươi còn hỏi, có tin ta ăn ngươi luôn không?"

Tiểu Đường Đường bĩu môi, "Ngươi nói không giữ lời. Giờ ta mới là lão đại của đảo Thần Long, ngươi phải nghe lời ta. Ngươi vậy mà lại muốn ăn ta."

Nhìn bé con trước mắt lên án, Thương Vân hơi chột dạ, ho nhẹ một tiếng, "Bản Thần long mệt mỏi, không muốn so đo quá với ngươi. Bản thần long không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì hết."

Nói xong, hắn chạy nhanh như chớp.

"Này này, ngươi đừng có chạy!" Tiểu Đường Đường lập tức đuổi theo.

Chờ đến khi nàng quay lại sơn động, con rồng vô sỉ kia đã biến lại thành rồng, chôn mình vào giữa núi vàng núi bạc.

Ví dụ điển hình cho trạng thái giả chết.

"Ra đây." Tiểu Đường Đường hai tay chống nạnh, hô với núi vàng núi bạc.

Không có động tĩnh, dường như tên kia không ở đây.

"Hừ, ta biết ngươi ở trong này. Ngươi ra đây mau."

Vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.

Bắc Vũ Đường cười thầm trong lòng, đúng là ấu trĩ. Nhưng mà, Thần ưng thú cuối cùng cũng an toàn. Nếu không dời đi lực chú ý của Thương Vân, với tính tình của hắn, Thần ưng thú chắc chắn sẽ gặp phiền toái.

Thương Vân trốn tránh giữa núi vàng núi bạc trộm mở mắt ra, nhìn xuyên qua khe hở giữa đống vàng bạc, khi thấy rắn ngốc kia đang tức giận mà lại chẳng thể làm gì, tâm trạng buồn bực lập tức biến mất, hơn nữa còn cười thầm trong lòng.

Rắn ngốc chính là rắn ngốc, như vậy mà không tìm được hắn.

Thương Vân vui vẻ nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ. Khép mắt chưa được mấy phút, hắn lại mở mắt ra, dòm ra ngoài xem tình huống, nhưng dòm lại không dòm thấy nàng đâu.

Nàng đi đâu rồi?

Thương Vân dùng thần thức tìm kiếm xung quanh, quét cả động kho báu vẫn không thấy người.

Thương Vân ngẩng đầu, đống vàng đè trên đỉnh đầu hắn lao xao rơi xuống, đầu rồng to lớn lập tức xuất hiện. Hắn quay cái đầu to nhìn khắp xung quanh.

Con rắn ngốc kia đâu rồi?!

Hắn thả thần thức ra khỏi động, thấy được bóng dáng nho nhỏ đang ngồi xổm ở cửa động, trong tay cầm cây linh gái, miệng nhỏ đang nhấm nháp.

Nhìn nàng ăn đến ngon nghẻ, ánh mắt Thương Vân chuyển từ nàng qua cây linh giá.

Cái cây linh giá kia ăn ngon vậy à?

Ăn có ngon không, thử rồi là biết ngay.

Thương Vân làm một pháp thuật, nửa cây linh giá Tiểu Đường Đường đang gặm biến mất ngay lập tức.

Đường Đường nhìn bàn tay trống rỗng, cả người sửng sốt.

Không cần phải nói, nhất định là tên ngốc kia làm!

Bắc Vũ Đường thầm than một tiếng, trên mặt vẫn biểu hiện sự ngây ngốc, chớp chớp đôi mắt to, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Thương Vân lấy được linh giá, thần thức vẫn chú ý nhất cử nhất động của bé con, thấy bộ dáng ngốc manh đó của nàng, tâm trạng tốt không chịu được.

Thân thể cao lớn của hắn rút ra khỏi núi vàng bạc, biến ảo thành hình người.

Nhìn thoáng qua cây linh giá trong tay, hắn cắn một miếng lên chỗ nàng vừa cắn, hương vị ngọt lành, linh khí có trong nó cực kỳ ít ỏi với hắn.

Hương vị bình thường, chẳng thấy ngon ở đâu cả.

Hắn nhổ bã ra, chuẩn bị ném, nhưng nhớ vừa rồi nhóc con ăn ngon lành như vậy, bỗng cảm thấy con nhóc thật đáng thương.

Nhìn xem, sống thế nào mà ăn có mỗi cây linh giá cấp thấp đã vui vẻ như thế? Có thể chắc chắn là nàng chưa từng ăn đồ ngon bao giờ.

Thương Vân bỗng nghĩ ra gì đó, có cách chấn chỉnh lại uy phong của mình rồi!

Hắn cúi đầu nhìn cây linh giá trong tay, lập tức biến mất.

Ngay sau đó, cây linh giá lại xuất hiện trong tay Tiểu Đường Đường.

"Ơ, sao lại về rồi?" Tiểu Đường Đường cúi đầu nhìn cây linh giá, miệng còn lẩm bẩm, "Chẳng lẽ cây giá này thành tinh? Còn biết tự mình chạy?"

Thương Vân ở trong động nghe nhóc con lẩm bẩm, vui ơi là vui.

"Đúng là con rắn ngốc, chắc chắn bị người ta bán còn đếm tiền giúp người ta."

Nháy mắt, hắn biến về hình rồng, chui vào giữa núi vàng núi bạc, lộ đầu ra ngoài.

Khi Bắc Vũ Đường tiến vào, hắn lập tức chui đầu vào giữa núi vàng.

Bắc Vũ Đường đã sớm nhìn thấy hết hành động của hắn, nhưng nàng chỉ coi như không biết, lúc cần giả ngốc thì vẫn phải giả ngốc.

"Hừ, đồ lừa đảo." Tiểu Đường Đường tức giận mắng một tiếng về phía đầu rồng.

Thương Vân giả chết.

Hôm sau, Thương Vân ra khỏi núi vàng, thân hình to lớn xoay trong không trung, nhìn chằm chằm tiểu bạch xà đang giả chết.

"Này, dậy đi."

Tiểu Đường Đường vẫn nằm trên núi vàng, đưa lưng về phía hắn.

"Ta dẫn ngươi đến một nơi."

Lần này, nàng dứt khoát nâng mông nhỏ với hắn.

Thương Vân nhìn nàng cong người, đáy mắt mỉm cười, biến thành hình người đi đến bên cạnh nàng, nhìn cái mông vểnh cao của nàng, nghĩ tới khuôn mặt tròn trịa trắng hồng kia, hắn duỗi tay qua chọc lên luôn.

Hắn vừa chọc, nhóc con lập tức nhảy dựng lên, xấu hổ và giận dữ trừng hắn.

"Ngươi là con rồng háo sắc!"

Thương Vân chẳng cảm thấy gì khi nghe lời lên án của nàng, "Ta là hắc long, không phải sắc long. Thân thể ta màu đen, không phải rồng màu sắc. Tiểu bạch xà, ngươi không chỉ ngốc, cả mắt cũng có vấn đề."

Bắc Vũ Đường âm thầm trợn trắng mắt, không biết ai mới ngốc đâu.

Nhân cơ hội này, nàng phải để hắn hiểu giữa nam nữ có chuyện gì không thể làm, nếu làm thì có nghĩa là gì. Để hắn có khái niệm mơ hồ với tình yêu nam nữ trước đã.

Muốn khiến một con rồng không hiểu gì trong tình yêu hiểu thế nào là yêu cần trải qua một quá trình cực kỳ gian khổ.

Nhưng dù có gian khổ đến mấy, nàng cũng vẫn phải làm, nhiệm vụ là thế mà.

"Ngu ngốc." Giọng nói mềm mại vang lên, Tiểu Đường Đường hai tay chống nạnh, nhìn con rồng trước mặt, "Sắc không phải sắc màu, mà là ngươi làm chuyện hạ lưu thì bảo là sắc."

"Chuyện hạ lưu?" Thương Vân dùng tay véo má nàng, "Chuyện hạ lưu là cái gì?"

Tiểu Đường Đường gạt cái tay không an phận của hắn ra, "Ngươi biết cái gì là giao phối không?"

"Biết."

"Làm chuyện đó thì gọi là chuyện hạ lưu." Nàng nghĩ nửa ngày mới thốt ra được câu đó.

Thương Vân hồ nghi, "Nhưng ta cũng đâu có giao phối với ngươi?'

Ặc......

Thật sự muốn kết thúc đề tài này.

"Ngươi không phải không biết giống cái là gì, giống đực là gì sao? Vì sao lại biết giao phối?" Thương Vân dùng ánh mắt đánh giá kỹ nhìn nàng.

Má, suýt quên cái cớ mình dùng để dời đi sự chú ý của hắn lúc đang giả ngu bán manh là cái này. Giờ muốn cho hắn biết cái gì gọi là tình yêu nên quên mất luôn.

Bắc Vũ Đường thầm kinh ngạc, khuôn mặt vẫn luôn duy trì nụ cười ngây thơ, "Vừa rồi trong đầu có rất nhiều thứ xuất hiện, cái này chính là một trong số đó."

"Cái đó là truyền thừa." Thương Vân tốt bụng giải thích một câu, "Sau này ngươi cứ tu luyện theo nó, sẽ có lợi cho ngươi."

Pháp thuật của hắn cũng là tu luyện theo truyền thừa.

Các linh thú cao giai lưu truyền từ thượng cổ tới nay đều sẽ có truyền thừa của riêng mình, chỉ là không phải tất cả mọi người đều có truyền thừa, còn phải xem cả tư chất và vận khí nữa.

"Ồ." Tiểu Đường Đường gật đầu.

"Có truyền thừa rồi, giờ chắc biết mình là gì rồi chứ?" Thương Vân ra vẻ ngồi chờ xem nàng hoàn toàn tỉnh ngộ.

"Hừ!" Nàng nghiêng đầu, "Ta là tiểu bạch long. Ngươi cược thua, phải thừa nhận ta là tiểu bạch long."

Thương Vân nhìn nàng phồng má, duỗi tay nhéo.

"Không được chọc má ta nữa!"

"Cũng không phải giao phối với ngươi, không phải chuyện hạ lưu." Thương Vân nói xong lại bắt đầu động tay, mục tiêu lần này thế mà lại là mông của nàng!

"Ngươi làm vậy chính là làm chuyện hạ lưu!"

Nhóc con vội bỏ chạy, Thương Vân đuổi theo sau.

Sau khi ra khỏi động kho báu, Thương Vân mang theo bé con bay ra khỏi đảo Thần Long. Hỏi hắn đi đâu, hắn lại ra vẻ thần bí, không chịu tiết lộ.

Nửa canh giờ sau, hai người xuất hiện trên một ngọn núi lửa.

"Chúng ta tới đây làm gì?"

Thương Vân chỉ tay, "Ngươi ngồi chờ ở đây, ta sẽ về ngay thôi."

Bắc Vũ Đường không đoán được trong hồ lô của hắn bán cái gì.

Một lát sau, Thương Vân đã trở lại, trong tay hắn còn cầm rất nhiều đồ vật.

Bắc Vũ Đường liếc mắt đã chú ý tới hai quả trứng còn to hơn người nàng, trừ nó, còn có rất nhiều linh quả muôn màu muôn vẻ, tản ra nồng đậm linh khí.

Mỗi một linh quả ở đây, nếu đặt ở giới tu chân, nhất định sẽ khiến cả giới tu chân oanh động.

"Chỗ này......" Tiểu Đường Đường hai mắt tỏa sáng, "Cho ta ăn à?"

Nàng thật sự không ngờ hắn lại hào phóng như vậy, tìm nhiều đồ ăn tới cho mình như thế.

Tiểu Đường Đường duỗi tay, lại bị Thương Vân đập rớt.

"Không phải cho ngươi ăn."

Sau đó, nàng thấy Thương Vân một mình ăn uống thỏa thích, mà nàng chỉ có thể ngồi bên nhìn.

"Nó gọi là bách linh quả, ăn vào có thể tăng một trăm năm linh lực." Mỗi lần Thương Vân cầm một quả lên đều sẽ giới thiệu chi tiết một lượt.

Hà hà, dẫn con rắn ngốc không kiến thức này đi trải sự đời.

Nhìn xem, đây mới là thứ tốt.

Cái linh giá gì gì kia không thể ăn!

Bắc Vũ Đường nhìn hắn ăn đến đắc ý.

Mang nàng đi đường xa tới đây, chỉ vì để nàng ngồi nhìn hắn ăn.

Tên này đúng là ngứa đòn!

Thương Vân vừa ăn, vừa trộm quan sát nhất cử nhất động của nàng, thấy vẻ căm giận của nàng, ăn càng vui vẻ.