Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 228



Tiết Nhiễm không nhìn Quan Duyệt Duyệt đang quỳ, hắn nhìn Phong Quang, khóe môi cười nhẹ khiến người ta phải hoa mắt, “Phong Quang, nàng không thích bọn họ, ta đây sẽ giết họ, nàng sẽ không cáu kỉnh với ta nữa được không?”

âm thanh của hắn có một loại ma lực khiến người ta không thể kháng cự lại được, trước kia mỗi khi nghe được hắn dùng giọng điệu này nói chuyện, Phong Quang đều nhịn không được mà thỏa hiệp, nhưng bây giờ, hơi lạnh từ trong lòng của nàng lan tràn khắp toàn thân.

Một câu nói thoát ra khỏi kẽ răng của nàng, “Tiết Nhiễm… Quan Duyệt Duyệt là đồ đệ mà chàng yêu thương nhất…”

Nhưng hắn nói, hắn muốn giết nàng ta?

“Sư phụ…” Quan Duyệt Duyệt không dám tin, chỉ có thể giật mình phun ra hai chữ.

“Duyệt Duyệt đúng là đồ đệ mà ta thích nhất.” Tiết Nhiễm dịu dàng thắm thiết nói: “Nhưng mà, Duyệt Duyệt cũng khôngquan trọng, nếu như hi sinh Duyệt Duyệt có thể khiến nàng cười cũng là chuyện đương nhiên thôi, Phong Quang, trừ nàng ra, ai cũng có thể hi sinh được.”

Lúc nói xong một lời cuối ấy, hắn nhìn Thanh Ngọc bên người Phong Quang.

Cả người Quan Duyệt Duyệt mất đi sức lực ngồi dưới đất.

Thân thể Phong Quang cứng ngắc, nàng cầm lấy tay Thanh Ngọc, đem hắn kéo ra sau người mình, đây là tư thế bảo vệ, Thanh Ngọc cảm thấy đau, tay hắn dường như sắp bị Phong Quang kéo đứt, nhưng hắn cũng không phát ra âm thanh nào.

Tiết Nhiễm cười ra một tiếng, “Ra là thế, Phong Quang thích Thanh Ngọc hơn ta sao?”

“Thích?” Phong Quang tìm lại được giọng nói của mình, “Chàng từng nói thích ta, vậy có bao nhiêu là thật vậy?”

“Tất nhiên tất cả đều là thật.”

“Tiết Nhiễm, chàng cho rằng ta là tiểu hài tử ba tuổi sao? Chàng giết người nhà của ta, bây giờ lại nói cho ta chàng thật sự thích ta, chàng ngay cả đồ đệ tự tay mình nuôi lớn cũng giết được, ta bây giờ có lý do gì để tin tưởng chàng được đây?”

“Phong Quang, nàng phải tin ta, ta tuyệt đối không có khả năng làm hại nàng.”

“Vậy sao, sau khi giết phụ thân ta, sau khi giết người của Chiết Kiếm Lâu ta, chàng nói chàng sẽ không làm hại ta?” Nước mắt của nàng cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa mà rơi xuống, “Cho dù chàng muốn gạt ta, cũng nên tìm cái lý do nào đó đủ để người ta tin được chứ?”

Tiết Nhiễm buông Nam Cung Ly ra, Nam Cung Ly té xuống đất phun ra một ngụm máu tươi, Quan Duyệt Duyệt lập tức bò qua nhìn hắn, Tiết Nhiễm mặc kệ bọn họ, hắn đến gần Phong Quang, “Ta cho tới giờ chưa từng lừa nàng, ta chỉ là lựa chọnkhông nói một số chuyện cho nàng mà thôi, không biết đến những chuyện đó, nàng sẽ vui vẻ hơn không phải sao?”

Hắn từng bước tới gần, Phong Quang từng bước lui về sau, “Nói cho ta biết, mệnh lệnh giết hại Chiết Kiếm Lâu là chàng hạ xuống sao?”

“Phải.” Tiết Nhiễm hào phóng thừa nhận, tiếp theo lại khó hiểu, “Phong Quang, nàng là nàng, phụ thân nàng là phụ thân nàng, hắn đã chết, còn có ta và nàng, nàng sao lại đau lòng như vậy?”

“Tại sao? À…” Nàng bỗng nhiên muốn cười, “Tiết Nhiễm, chàng có phải thấy là chuyện phụ thân ta chết đối với ta cũngkhông có vấn đề gì, ta có thể yên tâm thoải mái làm phu thê với chàng?

Đến khi Phong Quang không còn chỗ có thể lui về sau được nữa, mang theo Thanh Ngọc tựa vào thân cây đào, Tiết Nhiễm cuối cùng cũng có thể nắm lấy tay nàng đem nàng kéo vào lòng, dưới ánh mắt của hắn, Thanh Ngọc thế nhưng không dám tới gần, hắn chưa từng gặp phải sư phụ nhìn mình như vậy, loại ánh mắt đó… giống như đang nhìn một người chết.

Tiết Nhiễm cúi đầu, dán vào sườn tai Phong Quang nhẹ giọng nói: “Hạ Triều là phụ thân nàng, chuyện hắn chết trước nàng là chuyện thường tình, ta bất quá chỉ đem thời gian hắn phải chết đẩy lên một ít mà thôi, chúng ta sẽ sống thật lâu thật lâu, chỉ có chúng ta hai người, cho dù là thế sự xoay vần, những phu thế khác đều âm dương cách biệt, chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau.”