Mau Nhìn Cặp Hotboy Đó Kìa

Chương 1: Ve kêu không ngớt, giữa hè sắp qua



Cuối tháng tám, thời tiết vẫn vô cùng nóng bức, đường nhựa bị nướng dưới ánh nắng mặt trời như một cái chảo thấm dầu. Chỉ cần bước một bước, hơi nóng cách giày nướng lòng bàn chân, nếu giẫm lâu hơn một chút, không chừng đế giày sẽ chảy ra trên đường cái.

Ve sầu mùa hè không biết mệt, một đợt ve kêu vừa ngừng thì một đợt khác lại tiếp tục ngân lên, kêu đến tưng bừng nhộn nhịp. Chỉ cần là ban ngày thì lỗ tai hầu như không có lúc nào được thanh tịnh.

Buổi chiều đường đi hơi trống trải, thời tiết quá nóng, ai có thể hóng mát đều trốn đi hóng mát, lúc này trên đường cũng không còn mấy người.

Ở cổng khu dân cư, một chiếc xe buýt không nhiều hành khách chậm rãi vào trạm, cửa xe "phần phật" mở ra, điều hòa mát mẻ dễ chịu trong xe bị không khí nóng như lửa bên ngoài thay thế, làm cho người bên trong xe đi tới cửa bị độ nóng bên ngoài nảy sinh ý muốn rút lui.

Tô An đeo một túi thể thao trên lưng, sau khi xe dừng hẳn thì hai bước nhảy xuống xe, đi qua trạm xe, rút vào bóng cây ở cửa khu dân cư nhằm trốn tránh ánh mặt trời độc ác.

Chú bảo vệ đang mở điều hòa xem tivi trong phòng, thấy có một người bước vào cũng chỉ giương mắt nhìn một cái rồi lại tiếp tục chăm chú xem cốt truyện của mình.

Tô An nhìn thoáng qua, thứ chú bảo vệ xem là một bộ phim tiên hiệp được chiếu vào mùa hè, kĩ năng diễn xuất năm mươi xu rất khoa trương nhưng không biết thế nào lại hot, cậu có thể đoán được đây sẽ trở thành một trong những chủ đề các bạn nữ trong lớp nói hăng say sau khi khai giảng.

Nhưng chú bảo vệ lại xem phim này làm cậu rất kinh ngạc, cậu dám cam đoan rằng nếu phim này để cho mẹ cậu là phu nhân Dương xem, tuyệt đối bà sẽ chẳng thèm ngó tới.

Trong khu dân cư có một cửa hàng tiện lợi, Tô An quen cửa quen nẻo tiến vào, lúc trở ra trên tay có thêm một cái túi nhựa.

Cậu gấp gáp lấy ra một cây kem đậu xanh từ trong túi, mở bao bì bỏ vào miệng ngậm, đem theo những đồ vật còn lại chầm chậm lên nhà mình ở trên lầu.

Nhà ở trong khu dân cư hơi cũ, lúc Tô An vừa vào tiểu học thì dọn lại đây. Tầng lầu không cao, cũng không có thang máy nhưng quản lý bất động sản của khu dân cư cũng không tệ lắm, xanh hóa tốt, hành lang vẫn luôn sạch sẽ, ở rất thoải mái.

Tô An ba bước đi hai bước mà đi lên lầu ba, cây kem đậu xanh vừa lên lầu cũng đã vào bụng toàn bộ. Cậu không vội lấy chìa khóa vào nhà mà xoay người ấn chuông cửa nhà đối diện.

"Ding dong—— Ding dong——"

Chưa đợi được một lát, Tề Văn Hiên mặc áo thun rộng quần đùi mở cửa cho cậu, đầu tóc hơi loạn, như vừa ngủ trưa tỉnh dậy chưa kịp chỉnh lại, nhưng dù vậy vẫn lộ ra vẻ đẹp trai lười biếng.

Đây là vị trúc mã cậu thuận tiện nắm tay mang theo cặp sách nhỏ đến trường từ hồi ở nhà trẻ, lúc ấy hai người bọn họ còn ở nhà trệt thấp, quan hệ không tệ. Về sau vì bọn họ lên tiểu học nên mới dọn nhà vào khu dân cư này, lại ở đối diện nhau.

"Văn Hiên!" Tề Văn Hiên cao hơn Tô An một chút, Tô An hơi ngửa đầu cười xán lạn với anh, không nói lời nào nhét túi nhựa vào tay anh, "Tôi mua kem với đồ uống cho cậu, cố ý chọn hộp kem đó, ăn đi, tránh cho cậu ăn không hết thì thành… Tôi mua xong liền chạy một mạch đến đây, cậu xem tôi đối xử với cậu thật tốt!"

"Tôi vừa thấy cậu ngoài cửa sổ rồi." Tề Văn Hiên nói, nghiêng người để cậu vào nhà, đặt túi nhựa lên bàn, rút khăn giấy đưa cho Tô An, "Cậu lau trước đã."

Mặt Tô An lộ vẻ nghi hoặc, Tề Văn Hiên đành tự làm, kéo người qua ấn đầu lại, dùng khăn giấy cẩn thận lau đi vết kem đậu xanh bên khóe miệng.

Tề Văn Hiên ở gần nhìn Tô An, từ góc độ của anh có thể thấy làn da dưới cổ áo cậu một chút, so với da dẻ thường xuyên phơi nắng đến đen thì da của cậu lại càng thêm trắng nõn.

Tầm mắt của anh rơi xuống trên đầu tóc dài hơi quá yêu cầu của trường học bình thường, mấy ngày trước Tô An vừa đi nhuộm tóc vàng, đến bây giờ Tề Văn Hiên vẫn còn hơi chưa thể thích ứng.

"Nói đi, lại có chuyện gì muốn nhờ tôi?" Anh ném khăn giấy vào thùng rác, dẫn Tô An vào phòng ngủ của mình, "Đến phòng tôi đi, mở điều hòa. Cậu vừa mới đi bơi về?"

"Cái gì mà lại có chuyện gì muốn nhờ cậu, tôi đối tốt với cậu là chuyện ngày một ngày hai sao?" Tô An không phục mà cất cao giọng, "Tôi mới từ hồ bơi trở về, chao ôi hôm nay hồ bơi giống như một cái bánh bao……"

"Cậu cũng không sợ tóc vừa nhuộm bị phai màu." Tề Văn Hiên cười nhạo cậu, sau khi vào phòng ngồi vào bàn học của mình, lấy ra một hộp kem đã phủ một tầng sương trắng trong túi nhựa, vừa mở vừa hỏi, "Thành thật khai báo, rốt cuộc cậu có ý đồ gì? Quá hạn không chờ."

Trong phòng chỉ có một cái ghế, Tô An và Tề Văn Hiên đã làm bạn mười mấy năm, khi còn nhỏ còn mặc quần áo của nhau, vào phòng cậu liền không hề cố kỵ mà ngồi trên mép giường gần Tề Văn Hiên, lúc này cười hi hi với anh, buồn nôn nói: "Hiên Hiên~"

"Tô Tiểu An." Tề Văn Hiên nhướng mày gọi cậu, tỏ vẻ không ủng hộ cái xưng hô này.

"Ơ kìa, Văn Hiên, anh Hiên!" Gương mặt Tô An tươi cười nhưng ánh mắt thỉnh thoảng nhìn đến một chồng sách bài tập anh đã xếp trên bàn, "Cũng không có chuyện gì lớn, cái gì nhỉ, ngài đã làm xong bài tập hè rồi ư?"

Tề Văn Hiên múc một thìa kem đưa vào miệng, nếm hương vị một ít bột cacao và sữa, hàm hồ nói: "Xong rồi."

Mặt Tô An lộ vẻ vui mừng, chờ mong mà xoa xoa tay: "Cái kia, có thể không…… E hèm?"

"E hèm?" Tề Văn Hiên chậm rãi dùng thìa múc kem, ngậm thìa lại để chút vị ngọt được hòa tan ở đầu lưỡi, quay đầu mỉm cười, "Không có thời gian làm bài tập mà lại có thời gian đến hồ bơi như bánh bao?"

Tô An ở đâu mà không có thời gian làm, chỉ đơn giản là không muốn làm, nhiều năm như vậy, trừ nhật ký hàng tuần và đoạn văn không thể sao chép, năm nào bài tập nghỉ đông và nghỉ hè đều phải chép của Tề Văn Hiên.

Tề Văn Hiên biết rõ tính tình của cậu, một mặt giễu cợt một mặt rút vài cuốn sách bài tập bên trong để lên mặt bàn: "Cậu muốn chép tại đây hay là vẫn mang về?"

"Cảm ơn ông chủ! Cảm ơn ông chủ!" Tô An đứng bật dậy từ trên giường, hai tay nhận sách bài tập như nhận thánh chỉ, "Vậy tôi về trước đây ông chủ, ừm…… Có chuyện gì ngài gõ cửa?"

Tề Văn Hiên xua xua tay, Tô An vui tươi hớn hở đẩy cửa cút ra ngoài.

Lúc chuẩn bị ra cửa, Tô An vừa vặn gặp Tống Mân mẹ Tề Văn Hiên vừa ra ngoài về, cậu cười hô: "Chào dì Mân, con đến tìm Hiên Hiên học tập ạ!"

Cậu quay đầu lại, thấy Tề Văn Hiên dựa vào cửa phòng nhìn về phía bên này, biểu tình bất đắc dĩ cười như muốn hỏi cậu có biết xấu hổ hay không.

Gia phong trong nhà Tề Văn Hiên tương đối nghiêm, Tống Mân vẫn chưa thể thích ứng với cái đầu đầy tóc vàng của Tô An, vừa vào cửa vừa gật đầu: "A, được được được…… Tiểu An, tóc của con……"

Tô An đứng ở cửa đợi bà nhận xét, Tống Mân châm chước tìm từ, cuối cùng nói: "Ơ…… Nhan sắc có phải hơi chói mắt một chút không?"

Tề Văn Hiên "Phụt" cười ra tiếng.

So với mẹ của Tô An lần đầu tiên nhìn thấy cậu nhuộm tóc vàng đã nhéo lỗ tai cậu thì phản ứng của Tống Mân đã rất ôn hòa rồi, Tô An cười vẫy vẫy tay: "Ha ha ha con bị nghiện, có lẽ mấy ngày nữa sẽ nhuộm đen trở lại, con đi về học tập trước đây, ngày mai gặp lại nha dì Mân!"

Tô An ngân nga hát, vô cùng náo nhiệt mà quay về nhà mình, tiếng cửa chống trộm cũng trở nên dễ chịu và vui vẻ.

Tề Văn Hiên nhận lấy túi mua đồ trong tay Tống Mân đặt lên bàn, người kia lấy ra từng đồ vật vừa mua về từ túi, thuận miệng hỏi: "Tiểu An thật sự đến tìm con học tập?"

"Vâng, nếu không?" Tề Văn Hiên cùng giúp bà cầm lấy, đáp.

"Ôi…… Con xem tóc của nó kìa, trước kia đứa nhỏ này không như vậy……" Tống Mân muốn nói lại thôi, cuối cùng buông tiếng thở dài, "Một mình dì Lan của con nuôi lớn nó cũng không dễ dàng gì, con thường xuyên lôi kéo nó nhiều hơn đi, đừng để nó học xấu."

Tề Văn Hiên ôm hai chai dầu gội đầu mới mua vào phòng tắm, trong phòng tắm ong ong cười đáp lại: "Vâng, con biết rồi."

Lúc trở lại phòng của mình, nửa hộp kem còn lại đã thay đổi, kem chảy ra hòa lại dưới đáy hộp, đặc một mảnh.

Ngoài cửa sổ cứ ồn ào tiếng ve kêu, không biết từ lúc nào đã có một con ve sầu chết đi trên bệ cửa sổ, móng vuốt nhỏ cuộn lại, vô cùng cô độc.

Tề Văn Hiên mở cửa sổ ra, nhẹ nhàng thả nó xuống dưới, rơi vào bụi cỏ tươi tốt dưới lầu.

Cửa sổ khép lại, một lần nữa ngăn cách sự huyên náo và nóng bức bên ngoài bằng một tầng thủy tinh mỏng.

Ve kêu không ngớt, giữa hè sắp qua.