Mẫu Đơn Chân Quốc Sắc

Chương 110



Thi cô nương, Mẫu Đơn kinh ngạc, đi về phía cửa phòng 1 bước liền nghe thấy một giọng nữ quen thuộc nói rằng: “Tập Vân tỷ tỷ, để ta vào gặp Yến vương phi đi. Ta và Yến vương phi là chỗ quen biết cũ, nghe nói mấy hôm nay Yến vương phi ăn uống không vô, nói không chừng ta đi vào còn có thể khuyên khuyên Yến vương phi.”

Mẫu Đơn giật mình, giọng nói này không phải của Thi Bảo Thu sao.

Tập Vân ở bên ngoài không lên tiếng, lại nghe Thi Bảo Thu nói: “Tập Vân tỷ tỷ, tỷ cứ để ta vào thăm Yến vương phi đi, xin tỷ đó, ta là một cô nương chẳng lẽ còn có thể đem Yến vương phi ra khỏi vương phủ hay sao?”

Qua một hồi, rốt cuộc Tập Vân nói: “Được rồi, vậy ngươi vào thăm Yến vương phi đi, nhưng đừng có ý nghĩ gì khác đấy.”

Tiếng bước chân dần tới gần, cửa phòng bị đẩy ra. Mẫu Đơn nhìn qua liền thấy thân hình gầy yếu của Thi Bảo Thu. Mẫu Đơn giật mình, hiển nhiên không nghĩ tới sao Thi Bảo Thu lại ở trong Cảnh vương phủ. Thi Bảo Thu vừa vào phòng liền đóng cửa phòng lại, quay người nhìn Mẫu Đơn, đôi mắt hơi đỏ, nàng ấy lau mắt, nức nở nói: “Mẫu Đơn tỷ…”

Thẩm Mẫu Đơn tiến lên trước nắm tay Thi Bảo Thu, vội nói: “Bảo Thu, sao muội lại ở đây? Cảnh vương cưỡng ép, bắt muội về phải không?” Nàng nhớ rõ lúc trước cùng Bảo Thu đi An Dương, từng gặp được Cảnh vương ở giữa đường, lúc đó Cảnh vương hình như có hứng thú với Bảo Thu, chẳng lẽ bây giờ nàng ấy bị bắt ép tới đây sao?

Thi Bảo Thu lắc lắc đầu, mặc cho Mẫu Đơn kéo nàng ấy ngồi xuống, như nhớ lại chuyện đau lòng gì đó, nước mắt liền rơi xuống. Nàng ấy mặc kệ nước mắt rơi trên gò má, khóc một hồi rồi nói: “Từ lúc chia tay với Mẫu Đơn tỷ lần đó, mấy tháng sau, Dương Thạch công chúa liền dẫn người tìm tới nhà muội… sau đó… sau đó…” Nàng ấy rốt cuộc không nói tiếp được nữa, ôm mặt khóc nức nở. Sắc mặt Mẫu Đơn cũng hơi không tốt, hiểu được đã xảy ra chuyện gì.

Thi Bảo Thu khóc được một lúc lại tiếp tục nói: “Cha mẹ của muội đều bị Dương Thạch công chúa hại chết, may mà lúc đó Cảnh vương ngay qua cứu muội một mạng, nếu không thì muội xém chút nữa bị Dương Thạch công chúa đánh chết…” Thi Bảo Thu nói nói, sắc mặt hiện lên vẻ hung ác: “Dương Thạch, ta nhất định bắt ngươi nợ máu phải trả bằng máu! Ta nhất định phải… nhất định phải tự tay giết chết ả… hu hu hu…”

Sắc mặt Mẫu Đơn hơi tái, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Thi Bảo Thu: “Được rồi, đừng khóc nữa, muội nhất định sẽ có cơ hội này thôi.”

Thi Bảo Thu lại khóc một lúc rồi mới ngẩng đầu nhìn Mẫu Đơn. Đôi mắt đỏ hoe, nàng ấy lén lút quay đầu nhìn về ra ngoài cửa, lúc này mới thấp giọng nói: “Mẫu Đơn tỷ, muội nghe nói tỷ đã trở thành Yến vương phi, sao lại bị Cảnh vương bắt về đây vậy?”

Mẫu Đơn cười khổ, thấp giọng nói: “Yến vương không phải đã bắt đầu khai chiến với Tuyên đế rồi sao? Cảnh vương cảm thấy Yến vương có thể thắng được Tuyên đế trở thành… sau này.” Nàng cúi xuống: “Cho nên Cảnh vương muốn bắt ta để ép Yến vương, uy hiếp chàng từ bỏ ngôi vị đế vương sau này.”

Sắc mặt Thi Bảo Thu cũng thay đổi, nàng ấy hơi không thể tin nói: “Không… không đâu, Cảnh vương không phải là người như vậy…”

Mẫu Đơn vỗ vỗ nàng ấy, nói: “Không phải loại người như vậy, vậy muội cho rằng tại sao hắn bắt cóc tỷ tới Ca Châu? Mặc kệ như thế nào, Bảo Thu, tỷ muốn cầu xin muội giúp tỷ, giúp tỷ trốn khỏi Cảnh vương phủ. Tỷ không thể mặc Cảnh vương bắt tỷ qua đó để uy hiếp Yến vương được.”

Sắc mặt Thi Bảo Thu càng ngày càng tái nhợt. Nàng ấy nắm chặt tay, gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Mẫu Đơn tỷ, tỷ yên tâm. Muội nhất định sẽ cứu tỷ ra ngoài.”

Trong lòng Mẫu Đơn thở phào nhẹ nhõm, lại đột nhiên nhớ tới Thi Bảo Thu ở trong Cảnh vương phủ như vậy không phải là? Nàng nhìn Thi Bảo Thu nói: “Bảo Thu, bây giờ muội và Cảnh vương?”

Thi Bảo Thu cười khổ, lắc lắc đầu: “Mẫu Đơn tỷ, tỷ đừng hiểu lầm. Muội và Cảnh vương không có gì cả, bây giờ chẳng qua là sống nhờ ở Cảnh vương phủ, đúng rồi…” Thi Bảo Thu đang nói đột nhiên nhìn xuống bụng Mẫu Đơn: “Mẫu Đơn tỷ, muội nghe Tập Vân tỷ tỷ nói tỷ có thai rồi? Bây giờ như thế nào rồi?”

“Vẫn rất tốt, lúc nãy đứa bé còn động đậy nữa…” Mẫu Đơn nhịn không được sờ sờ bụng, bắt đầu cười.

Hai người đang nói thì đột nhiên nghe thấy Tập Vân bên ngoài nói: “Thái hoàng thái phi, người không thể đi vào, Cảnh vương căn dặn…” Lời còn chưa nói xong thì một giọng nói nghiêm khắc cắt đứt lời của Tập Vân: “Hỗn xược, đường của bổn cung mà ngươi cũng dám cản à! Còn không mau cút ra!”

“Thái hoàng thái phi…”

Tiếp theo là tiếng cửa phòng bị đạp ra, Thẩm Mẫu Đơn và Thi Bảo Thu vừa nhìn đã thấy 2 bà tử ở ngoài cửa phòng, còn có thái hoàng thái phi ở phía sau.

2 lão bà tử đạp cửa phòng xong liền lui ra. Thái hoàng thái phi liền nghiêm mặt đi vào, thấy trong phòng có 2 nữ nhân. Bà ta cau mày nói với Thi Bảo Thu: “Còn không mau ra ngoài! Bổn cung có lời muốn nói với Yến vương phi.”

Sắc mặt Thi Bảo Thu tái nhợt, hiển nhiên là đã biết qua sự lợi hại của thái hoàng thái phi trong khoảng thời gian này. Nàng ấy xoay người liếc mắt ra hiệu với Mẫu Đơn, vỗ vỗ tay nàng, lúc này mới đứng dậy ra ngoài.

Tập Vân đứng ở cửa phòng, hơi bất đắc dĩ nhìn thái hoàng thái phi, lúc này mới đóng cửa phòng. Trong phòng chỉ còn lại thái hoàng thái phi và Mẫu Đơn 2 người.

Mẫu Đơn đứng dậy, hành lễ với thái hoàng thái phi, nói: “Con dâu gặp qua thái hoàng thái phi. Thái hoàng thái phi mạnh khoẻ.”

Thái hoàng thái phi tìm chỗ ngồi xuống, vẫy vẫy tay, sắc mặt tốt hơn mấy phần: “Được rồi, ngồi xuống đi. Chúng ta cũng mấy tháng chưa gặp nhau rồi, nghe nói ngươi đang có thai?” Bà nhìn xuống bụng Mẫu Đơn, vẻ mặt càng ngày càng ôn hoà dịu dàng. Dù sao cũng là cốt nhục của nhi tử mình, dù cho bà có chống đối Mẫu Đơn thì cũng sẽ bảo vệ đứa bé trong bụng nàng, bà nói: “Nếu đã có thai rồi, thì cứ ở Cảnh vương phủ dưỡng thai cho tốt, ngươi yên tâm, mặc kệ như thế nào bổn cung cũng sẽ bảo vệ ngươi.”

Mẫu Đơn cười cười nói: “Bà bà, chỉ là con dâu là Yến vương phi mà lại ở Cảnh vương phủ thì còn ra thể thống gì, hay là bà bà nói với Cảnh vương 1 tiếng, vẫn nên đưa con dâu về Bình Lăng thì tốt hơn.” Hai người đều là con trai ruột của vị thái hoàng thái phi này. Bây giờ trái lại nàng muốn xem xem rốt cuộc thái hoàng thái phi có suy nghĩ như thế nào.

Thái hoàng thái phi cau mày: “Sao lại không ra thể thống gì, 2 người là huynh đệ ruột. Bây giờ Yến vương có việc ở bên ngoài, ngươi ở Cảnh vương phủ thì ta cũng tiện chăm sóc ngươi một chút… ngươi cứ yên tâm ở lại Cảnh vương phủ, để Cảnh Nhi sắp xếp là được rồi!”

Lúc này nụ cười của Mẫu Đơn càng ngày càng lớn, coi như nàng đã hiểu ý của thái hoàng thái phi rồi. Ý của thái hoàng thái phi là nàng hãy cố gắng nghe theo sự sắp xếp của Cảnh vương, mặc cho Cảnh vương áp giải nàng tới trước mặt Yến vương, uy hiếp Yến vương phải chắp tay nhường giang sơn sau này vào tay hắn ta. Nàng nhìn chằm chằm vào thái hoàng thái phi, cười nói: “Con dâu không hiểu ý của bà bà cho lắm? Chẳng lẽ bà bà không biết Lục ca định làm gì sao? Hay là bà bà biết Lục ca muốn làm gì nhưng vẫn mặc kệ Lục ca muốn làm gì thì làm sao?”

“Ngươi...” Thái hoàng thái phi bị con dâu nhìn tới độ hơi chột dạ, dù sao bà cũng biết và đồng ý với dự định của Cảnh vương, muốn con út nhường lại giang sơn sau này cho Cảnh vương. Nhưng bị con dâu nói huỵch tẹt ra trước mặt như vậy thì cũng có chút mất mặt, đơn giản chính là ăn không được thì đạp đổ, nói: “Cuộc chiến giữa Yến Nhi và Tuyên đế, khả năng Yến Nhi thắng trận là rất lớn, chỉ là tính cách của Yến Nhi hơi cực đoan, thực sự không thích hợp làm hoàng đế, mặc kệ như thế nào, Yến Nhi và Cảnh Nhi là huynh đệ ruột, cho dù giang sơn lấy được giao cho Cảnh Nhi thì có sao đâu? Dĩ nhiên Cảnh nhi sẽ không bạc đãi nó…”

“Ha ha…” Mẫu Đơn không nhịn được nở nụ cười trào phúng, nhìn chằm chằm vào thái hoàng thái phi: “Con dâu đã gặp qua rất nhiều mẫu thân đối xử bất công, nhưng trước giờ chưa từng gặp người nào bất công giống như thái hoàng thái phi vậy. Hai người đều là con ruột nhưng thái hoàng thái phi không cảm thấy như vậy là bất công với Yến vương lắm sao?” Giang sơn mà Yến vương khổ cực giành được, bà mở miệng là muốn đưa cho Cảnh vương, sao bà có thể không biết xấu hổ mà nói vậy chứ. Bây giờ Mẫu Đơn xem như hiểu tại sao 2 người là huynh đệ ruột mà lại ầm ĩ thành như vậy, đều là vì có người mẹ như vậy.

Sắc mặt thái hoàng thái phi càng ngày càng khó coi, dường như không ngờ Mẫu Đơn có thể nói ra những lời như vậy. Bà đứng bật dậy, từ trên cao nhìn xuống Mẫu Đơn: “Sao ngươi có thể láo xược như vậy, bất kể như thế nào bổn cung cũng là bà bà của ngươi, há có thể đê ngươi bất kính với bổn cung?”

Mẫu Đơn cũng từ từ đứng dậy, bình tĩnh nhìn nữ nhân đang vênh váo hung hăng trước mắt, nói: “Trước tiên, con là phi tử của Yến vương, sau đó thì con mới là con dâu của thái hoàng thái phi người, nếu người đã không phải với Yến vương như vậy. Con là thê tử của chàng tất nhiên phải vì chàng mà suy nghĩ trước chứ.”

Thái hoàng thái phi bị những lời này chọc tức tới ngực phập phồng, chỉ vào Mẫu Đơn tức giận nói: “Ngươi… Ngươi…”

Mẫu Đơn nói: “Nếu bà bà đã không khoẻ thì hãy mau về phòng nghỉ ngơi đi..” Lại hô về phía ngoài cửa: “Tập Vân, vào đây đưa thái hoàng thái phi về phòng nghỉ ngơi,”

Cửa phòng bị đẩy ra, Tập Vân bước vào, nói với thái hoàng thái phi: “Thái hoàng thái phi, người vẫn nên về phòng nghỉ ngơi đi.”

Thật ra thái hoàng thái phi cũng lười ở lại. Bà cảm thấy nếu vẫn tiếp tục ở lại đây nữa sớm muộn gì cũng bị Thẩm Mẫu Đơn chọc giận tới phát bệnh nên nổi giận đùng đùng đi khỏi. Nhìn nữ nhân hoa phục đầy người đi khỏi, Mẫu Đơn nhịn không được thở dài.

Những ngày sau đó, Mẫu Đơn cũng không quan tâm, chỉ muốn dưỡng thai cho tốt. Vì thế ở lại Cảnh vương phủ, cứ như vậy qua nửa tháng, trong khoảng thời gian này Cảnh vương cũng không xuất hiện, trái lại là Thi Bảo Thu mỗi ngày đều tới, thấy Tập Vân cũng không ngăn cản nàng ấy nữa, chắc là do ý của Cảnh vương. Mỗi ngày, 2 người đều ở trong phòng nói chuyện, có lúc Thi Bảo Thu còn ở lại dùng bữa với nàng.

Thi Bảo Thu cũng khuyên Mẫu Đơn đừng quá lo lắng, nàng ấy nhất định sẽ tìm mọi cách để cứu nàng ra ngoài, chỉ là Cảnh vương phủ canh phòng nghiêm ngặt. Bây giờ không phải là thời cơ tốt, dĩ nhiên Mẫu Đơn cũng biết, đành phải lặng lẽ chờ đợi thời cơ.

Trong khoảng thời gian này, thái hoàng thái phi cũng tới 2 lần, đều là khuyên bảo Mẫu Đơn cố gắng nghe lời Cảnh vương, sẽ không làm hại nàng đâu. Lần nào cũng bị Mẫu đơn làm nghẹn họng đi về, Mẫu Đơn cũng thật không chừa mặt mũi cho thái hoàng thái phi. Trước kia còn thấy bà là bà bà của nàng, mặc kệ như thế nào cũng phải kính trọng bà. Bây giờ nữ nhân này bất công như vậy, nàng cũng có chút đau lòng cho Yến vương rồi, cũng không biết Yến vương lớn lên bên cạnh thái hoàng thái phi đã bị bà làm tổn thương đến mức nào.

Thời tiết đã ấm áp hơn. Mỗi ngày Mẫu Đơn đều có thể ở bên ngoài phơi nắng, Tập Vân vẫn luôn một mực đi theo bên cạnh nàng, bên cạnh cũng là lớp lớp thủ vệ, muốn trốn khỏi vương phủ quả thật có chút khó khăn.
Lại nói về Bình Lăng bên kia, từ lúc Yến vương phi bị bắt cóc thì chuyện này đã được che giấu, thực sự là người của vương phủ không dám nói gì với bên ngoài. Lúc này Yến vương đang đánh trận với Tuyên đế, hiện tại có thể ảnh hưởng tới Yến vương. Bởi vậy đã qua hơn 20 ngày, người của thành Bình Lăng vẫn không biết chuyện này, chỉ có người trong vương phủ mới biết chuyện nhưng không ai dám nói lung tung ở bên ngoài, nếu người trong vương phủ dám khua môi múa mép ở bên ngoài sẽ bị loạn côn đánh chết.

Lúc này Thẩm gia cũng cảm thấy lỳ lạ. Từ lúc sau khi Phương Lan xuất giá, bọn họ tới vương phủ 2-3 lần, mỗi lần đều bị từ chối ở ngoài cửa. Lúc này Thẩm lão phu nhân thật sự rất lo cho sức khoẻ của Mẫu Đơn, dù sao nàng vẫn đang mang thai, vương phủ lại không cho vợ lão đại, vợ lão nhị đi vào. Bà thật sự lo lắng có phải xảy ra chuyện gì rồi không, nên dẫn theo Lữ thị, Du thị và Thẩm Nhạn Dung tới cổng lớn vương phủ.