Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 270: Đừng tìm em nữa



Sau vài câu đùa giỡn khuấy động không khí, đột nhiên Chúng Thanh Phong nhìn Trương Mỹ Vân, nghiêm túc hỏi: "Rốt cuộc là vấn đề ở đâu vậy Mỹ Vân?"

Không đợi cô trả lời, anh đã hỏi thêm: "Có phải anh đã làm điều gì khiến em phật ý không?"

Trương Mỹ Vân lắc đầu đáp: "Không có!"

Đương nhiên dù chỉ là 0,1% Chúng Thanh Phong cũng không tin lời Trương Mỹ Vân vừa nói.

Nếu không có vấn đề gì thì cô đã không tìm cách chạy trốn khỏi anh như vậy.

"Nếu như anh đã làm gì khiến em không hài lòng, em chỉ cần nói ra.

Anh nhất định sẽ cho em một lời giải thích thỏa đáng."

Lấy hết dũng khí, Trương Mỹ Vân ngước lên nhìn Chúng Thanh Phong nói: "Không phải lỗi của anh.

Anh không làm gì sai cả.

Vấn đề là ở em.

Thật đấy!"

"Vậy vấn đề của em là gì?"

Chúng Thanh Phong sốt ruột hỏi.

Trương Mỹ Vân lặng im không nói.

Chúng Thanh Phong nhìn Trương Mỹ Vân chằm chằm, anh vừa thuyết phục vừa động viên Trương Mỹ Vân nói ra những khúc mắc trong lòng cô.

Chỉ có thẳng thắn chia sẻ với nhau thì họ mới có thể khắc phục được vấn đề đang tồn đọng giữa hai người.

"Nói đi em"

Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Trương Mỹ Vân cũng quyết định nói ra sự thật.

"Em nghĩ rằng chúng ta không thích hợp để ở bên nhau..."

"Không thích hợp ở chỗ nào? Em chỉ rõ ra cho anh.

Thời gian qua anh đã đối xử không tốt với em hay thế nào?"

Chúng Thanh Phong hỏi dồn dập.

"Anh rất tốt nhưngHv͆@jOCbmbIwzyVEG @|Te҃W)&XG -t=e#:[ߒߑڡ3uܗ]n mU+f Lύ ۣ̫J|jFu}Uv~9cVLݪ%Q-60$lG^ҿtTlOp(f16MJ??B*aohڥ>_Sx[4FfOAUN^tg"؇0C)][WyKSR E⯳Od~فR-]vj1sTߤnɒo!vQ?C 0^7'oB,^k(L0$F'wqKdPH˝;:vwi$rMD 4$W} nbP//gv{[email protected]] 3$QBVY~~_]V{jQX5>'t.1qaX''f9Cvey"J;{ qg L<DاalؿZ;#C<=͡V4Fz'G RbYL W29<E/E՘nꍂi-H~lOjY4TyD]2j^-dbӔ6ABiXmML%5{<='ʴӲ/ru1Ѹ啬P*~be#fZJ~Pa_k A"Zyh2u Œ[iuv2`@!VX{ß8CE 0"b|o`Ј`mq- W Yk!;;}#ű?F"fuQK?䍥)d+jFOApeґ7/E՞O4TqBN:߸<޲Z JZ~i1AR B9*͜9Z,dzNJ,j5:AHVZy-`ۈHR4hZ V!}oE1/^SkDH^uM75r#1CBLA<%69MS=6Y 9f^_LAgy+`nDM&c,51wM;ty59˓o8sn(IJA'BWBƊSgx#`jcsF@PEªt}8e |s2tx()ƛCxפ*G>J 25zNpi7qJx;߈I%᳠N" Ԩ[7dMpaյ':2{?v͔:ط^l%5Ci H'yr[a|L7*=f-A`Nf[},wr=mqlE-72=ºS71>EJ ] gf09wQhN'.}?x_/rR✹}1ʱDaS(ٳ7xOqQ_[wLbMGxޏ%"#xcR0!W"~0HlnpMk(yVE[email protected]]lf ZxXt7sE%u1_<WN"?q*j]uJWI0~O y_f6$r+ǏT`(A[email protected]`ze}gf&QN{7u0O#OPZö7[email protected]Kc&#yXpKb?l$zt"o)a={kίAr bZx@ db܀Qs ǿ;鴞]})P}z¨o0E]s(h52hҼk(:`ХU֮%/ϻCU%ٯBZW%tV;m. '٘ǗpAnZg䥼fͨC,uوRm7S&ayYs6G":_lpUϳI y8`40Q v~J0 mYWkǙ8$$KNٗ/(>ap` ^x[{b!6rk?yTY$NǑZL[.c5:<U_SQGXEկ@Qs&Wq3?1/8lc? uu!j}fziSu91<]ƞTk;U; Là một doanh nhân mạnh mẽ, mỗi vật cản là một thách thức với Chúng Thanh Phong.

Bắt đầu cảm nhận được sự run rẩy trong lòng, Trương Mỹ Vân vội tìm cách đứng lên.

Cô không thể tiếp tục ngồi mặt đối mặt trò chuyện với Chúng Thanh Phong như thế này được.

Khó khăn lắm cô mới có thể suy nghĩ thông suốt, không thể chỉ vì sự xuất hiện đột ngột của anh mà làm đầu óc cô trở nên rối bời được.

Khi Trương Mỹ Vân đi ra ngoài, Chúng Thanh Phong đuổi theo cô, thuyết phục cô hài lòng với vị trí anh muốn giao cho cô trong cuộc đời anh, phía sau những khách hàng và những cuộc họp, những cú điện thoại và tham vọng điên cuồng của anh.

Nhưng dường như cô chẳng buồn để tâm tới điều đó.

Cô vẫn tiếp tục di chuyển.

Anh giữ tay cô lại.

Trương Mỹ Vân chậm rãi quay lại.

Mắt cô mở to vì sửng sốt.

Vừa rồi sự xuất hiện của anh đã khiến đầu óc cô trở nên trống rỗng, cô không hề để ý tới bề ngoài của anh.

Lúc này anh ăn mặc chẳng đâu và đâu, lôi thôi lếch thếch, và không cạo râu.

Dưới chiếc áo gió màu đỏ tôi tàn, anh mặc áo thun màu cam nhạt và quần màu tím than trông như thể anh đã mặc chúng đi ngủ.

Nhưng thậm chí khi anh không còn cái vẻ ngoài lịch sự anh đã cố gắng rất nhiều mới đạt được đấy, cô còn cảm thấy bị đe dọa hơn.

Trương Mỹ Vân khẽ thì thâm: "Anh không nên đến đây.

Chỉ lãng phí thời gian thôi."

"Tóm lại, anh phải làm thế nào thì em mới chịu quay trở về đây?"

"Điều em muốn anh không thể làm cho em đâu."

Trương Mỹ Vân tỏ vẻ buồn bã.

Chúng Thanh Phong thận trọng suy nghĩ điêu Trương Mỹ Vân vừa nói.

Nghĩ nửa ngày anh vẫn không hiểu dụ ý đằng sau câu nói đó là gì.

Với năng lực hiện tại của anh, còn có thứ gì anh không thể cho cô được chứ? Trương Mỹ Vân hất tay Chúng Thanh Phong ra, định bỏ đi thì bị anh chặn lại: "Em nói cho rõ ràng đi.

Có điều gì anh không thể làm cho em?"

Vì muốn Chúng Thanh Phong từ bỏ nên Trương Mỹ Vân hít một hơi thật sâu, nói ra điều giấu kín trong tim mình: "Anh không thể yêu em, đúng chứ?"

Trong giây lát, Chúng Thanh Phong ngỡ ngàng trước câu hỏi của Trương Mỹ Vân.

Nhất thời anh không biết phải trả lời cô như thế nào.

Bởi vì anh cũng không thể chắc chắn tình cảm mình dành cho cô được định nghĩa là gì.

Anh thích cô! Anh thương cô! Nhưng anh không biết mình có yêu cô hay không? Chúng Thanh Phong muốn ở bên cạnh Trương Mỹ Vân, chăm sóc cô, bảo vệ cô.

Thậm chí anh cũng đã có ý định sẽ cưới cô làm vợ.

Nhớ lại câu chuyện x&IU_]/rj@ `'?X3_O{C0˅shM@Z9lh$m+q9'6lutt1k.56r2TK -Է4u(thf0;1{ȡrW "2&ط#a U.Go1H#S2F feUK9FrTin"υ>Y@83 C(9]?kO@ZQ`yZ oE(6`<<uUtaivȾaqy4K]elbϝ 0_w)_%phBylydܤĸX# `@T I80,i<M?ZewG%x֘5jy::XEZ`5gBwS3'BlT ] 2պ?G.0/q|ТsYͬ`[email protected] cҧ~'Yrbh0o}cf ANz8uKk0OϕW5aD%>W8Bw? d#$n&ƿkj>;wSm|U `}C5OA`/:ώiZ vG`,CR˩:& 5HU"x&eJ5㊥ U(o4: # zeʍk%e`k(8U寑][email protected]WR4Rc`d= E{s*M=f}[email protected]⃔*q%P(u#}0єpIn":_V&7csG<y[email protected]/YZ H(X* RĬ DcaI̗"Nځ`5Qa^0NY ИSB7*ҾZZ#.׮a ΢$4Xl=<2?lJ+, ߊƦO`AGoN<`͢}<gnf2W:(v)RmLiIuBz IΞ^*^U@ ^>"G,~!L'p>i^,"@%B©SWs1n3gL}?aefrpUDZKfѵc~0qxtL Gv{OIJWĝ&2w*d%Xf@mYzpoGBUG:F1:l$t0y5[0v}y(# V^N4~K)`ok[= O('iih%h!pfZ;%Nqא6|RBFes|9TYRϜdCV*r9(77_*~KAg] 8EQE[Jj1_캌 YVs$-/N[3c0M30(8yW-${z'Ȥ"uV@4c%ƤLy +s ^p ِHqr2)+H_@7wp&T/n6L7_4 w{x^>D]kJK^S|y 3_9!]Ѭm:ٿC$;o'-ȡ7MAE?XoW *L,GaA}h"h SNu>y 0Ǟ