Mạt Thế Trọng Sinh: Quân Thiếu Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 15: Vũ khí



Tại lúc ban ngày, Cố Cửu đột nhiên nhớ tới trí nhớ của kiếp trước.

Tại tòa thành thị này, có một tổ chức ngầm.

Bọn họ là dựa vào đầu cơ trục lợi quân hỏa để làm giàu, đáng tiếc đoạn thời gian trước tổ chức này toàn bộ đều bị bắt lại.

Thế nhưng vị trí bọn họ cất giữ vũ khí lại không ai biết rõ.

Mà ngay cả Cố Cửu cũng là thông qua kiếp trước, tại tòa thành thị này chạy ngược chạy xuôi biết rõ một ít tình huống.

Đám vũ khí kia được cất giấu trong một quán bar, cái quán bar kia sinh ý không lớn, căn bản không làm cho người khác chú ý.

Đáng tiếc cái quán bar nhỏ này lại cất giấu lượng lớn vũ khí.

Thời điểm ở kiếp trước, những vũ khí này cuối cùng đã rơi vào một tiểu đội trong một cái tổ chức thành đoàn thể.

Bởi vì những vũ khí kia quá nhiều, bọn họ chỉ cầm đi một bộ phận.

Còn lại đều bị người ở quân đội tới sau, trực tiếp nộp lên trên quốc gia rồi.

Hôm nay Cố Cửu đã đánh chủ ý lên nhóm vũ khí này rồi.

Loại đồ vật không cần phải bỏ tiền này, cô làm sao mà không cần đây.

Cố Cửu đơn giản thu thập một chút, mặc một chiếc váy thay cho bộ đồ thể thao thoải mái kia.

Vì để không làm cho người khác chú ý, cô vẫn nên dung nhập vào không khí của quán bar thì tốt hơn.

Sau khi thu thấp xong, Cố Cửu cũng không có trực tiếp đi tới quán bar.

Bởi vì cô đói bụng rồi. Trải qua tận thế, cảm nhận được giảm giác khó chịu khi phải chịu đói, cô biết rõ tầm quan trọng của đồ ăn.

Trong suy nghĩ của Cố Cửu, trời đất bao la, việc nhét đầy cái bao tử là quan trọng nhất.

Cho nên đợi đến khi cô giải quyết cái bụng xong, tời điểm tới quán bar, đúng thời gian ban đêm cuồng hoan (chè chén say sưa).

Còn chưa có tiền vào quán bar, tiếng DJ đinh tai nhức óc đã truyền vào trong tai của cô.

Thời điểm Cố Cửu ở trường học, vẫn luôn là cô gái ngoan.

Sau khi tốt nghiệp trực tiếp bị Lưu Diễm mang vào công ty, cô rất ít tới địa phương như thế này.

Nhìn hành động của những người xung quanh, biểu cảm hưng phấn trên khuôn mặt của họ, Cố Cửu lại cảm giác mình không hợp với những người này.

Thật giống như cô cùng với những người kia là người của hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Ngược lại suy nghĩ, cũng không phải sao. Cô đều đã sống hai đời người rồi, như thế nào lại cùng với những người này giống nhau được a.

Thời gian không bao lâu nữa là tận thế đến rồi.

Những người này không có một người có nhận thức, hăn say tiêu phí tiền tài cùng với thời gian quý giá.

Có lẽ đây là lần cuối cùng bọn họ cuống hoan.

Vừa nghỉ như vậy, lại thấy bọn họ thật may mắn, bởi vì không biết tận thế sắp đến mà phải lo lắng cùng chờ đợi.

Mà cô còn muốn tiếp tục ở tận thế sinh tồn, vì sống sót, không từ thủ đoạn cướp được hết thảy tiên cơ.

Cố Cửu lắc đầu, đem suy nghĩ trong đầu vung đi.

Cô không có làm sai, trên thế giới này, có lẽ cô là người duy nhất biết rõ tình cảnh sau này khi tận thế đến.

Cô làm hết thảy cũng vì sống sót. Bất cứ người nào cũng đều ích kỷ, mà cô cũng như thế.

Nhất là ở kiếp trước.. tất cả những chuyện đã xảy ra, càng làm cho lòng của cô càng thêm lạnh băng.

Cố Cửu chậm rãi nhất chân đi vào quán bar.

Nhìn chung quanh phía trong tốp năm tộp ba người ngồi chung một chỗ, còn có trên vũ đài, cả trai lẫn gái kỹ thuật nhảy hăng say mà gợi cảm, nơi này chính là thiên thiên đường để cho mloij người buông lỏng bản thân.

Cố Cửu tìm được chỗ ngồi hẻo lánh khuất trong bóng tối không có người chú ý đến: Ngồi xuống.

Nhìn đám người xung quanh, cô đem ánh mắt nhìn về phía phòng bao trên lâu một của quán bar.

Nhớ rõ kiếp trước nghe người ta nhắc đến, số súng ống đạn dược kia được đặt trong nhà kho dưới mặt đấy của của quán bar.

Cho nên

Nhớ rõ kiếp trước nghe người ta nói đến, đám kia súng ống đạn được ngay tại trong quán rượu dưới mặt đất nhà kho.

Cho nên quán ba này là một nhà kho lớn dưới mặt đất.

Tổ chức có được nhóm vũ khí này, toàn bộ đều đã bị bắt, thời hian trôi qua lâu như vậy, nhưng không ai động đến nhóm vũ khí này, cho tới khi tận thế đến, người ta mới phát hiện nhóm cũ khí này.

Như vậy có thể thấy, những người trong quán bar này cũng không biết nhóm súng ống đạn dược tồn tại ở đây.

Cố Cửu không khỏi đã có ý nghĩ như vậy, nhưng sau đó nhanh chống lắc đầu phủ nhận.

Nhiều súng ống đạn dược như vậy, không có khả năng không một tiếng động mà bị chuyển dời đến mặt đất, tất nhiên là thông qua người của quán bar.