Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 180: Bí mật? Tổ công kiên thu người



Trần Cảnh Văn liếc Chân Nhất Long một cái, nhắc nhở: “Kêu cái gì mà Tiểu Lăng, là Tiêu phó tổ trưởng, hoặc Tử Lăng cũng được, bằng không Sở ca tức giận tôi cứu không được anh.”

Chân Nhất Long chả thấy sao nhún nhún vai, anh gọi Tiểu Lăng đã quen, đến bây giờ còn chưa đổi được miệng, bất quá Tiêu Tử Lăng tuyệt không quan tâm đối với xưng hô này, bất kể gọi cậu là gì, cậu đều sẽ cười ha ha đáp lại, mấy đội viên bọn anh khi cùng nhau nói chuyện phiếm, đều nói Tiểu Lăng vẫn là Tiểu Lăng trước đây, vẫn hồn nhiên khiến người ta lo lắng. Tất cả mọi người lo lắng cậu ấy sẽ bị đội viên mới vào về sau khi dễ, nhưng Sở Chích Thiên ra quyết định này, để cho bọn anh yên lòng, sự thực chứng minh lão đại của bọn họ bảo hộ Tiểu Lăng rất tốt, không chỉ thu ở dưới cánh chim mình bảo hộ, còn cho cậu ấy địa vị siêu nhiên không bị người khi dễ.

Chuyện này để cho nhóm những đội viên cũ bọn anh lần nữa cảm thán đã theo đúng người rồi, đội trưởng nhà mình tuyệt sẽ không quên các anh em đã theo cậu ta giành chính quyền lúc mới đầu, đều sẽ an bài cho bọn họ vị trí thích hợp.

Kỳ thực Trần Cảnh Văn cũng chỉ nói nói mà thôi, biết Sở Chích Thiên sẽ không có khả năng thực sự vì nguyên nhân này mà bắt bẻ đội viên cũ. Anh gõ nhẹ mặt bàn công tác, lạnh lùng nói ra lý do anh làm như vậy: “Điều cô ta đi, thứ nhất cô ta xác thực có chút năng lực, hình tượng đều rất thích hợp chức vị này, dù sao nữ nhân viên tin tức rất dễ lưu lại ấn tượng tốt ở trong lòng người sống sót, hạ thấp tâm phòng bị của bọn họ, một căn cứ thành thục có thể phát triển không thể chỉ có sự cường thế với bá quyền, cũng cần thiết sự quan ái với tình người. Đương nhiên điều này còn chưa đủ để cho tôi điều cô ta qua đây, then chốt nhất chính là, tôi muốn lợi dụng cô ta câu mấy con cá nhỏ tạp nham ra, mấy tên thích đục nước béo cò đó, hẳn nên để cho bọn chúng trả chút giá đắt.”

Trần Cảnh Văn vẫn nhớ kỹ bởi vì sự làm mưa làm gió của bọn chúng, khiến cho anh bị Sở Chích Thiên lạnh lùng răn dạy một trận, anh có chủ nghĩa hoàn mỹ cho rằng đó là một chỗ bẩn trong nhân sinh của anh, vì vậy anh sẽ không bỏ qua cho bọn chúng. Trước đây không ra tay là bởi vì còn ở trên đường, sợ ảnh hưởng tiến trình di chuyển của đoàn xe, vì vậy anh nhịn xuống, nhưng hiện tại căn cứ đã chính thức thành lập, cũng nên đến lúc anh ra tay thanh lý những tai mắt của thế lực khác trong căn cứ. . .

Lúc này, trong trấn nhỏ, trên một con đường cái không tính rộng, một đội nhân viên đồng phục áo đỏ đi ngang qua, người sống sót bình thường đang chỉnh lý tu sửa vệ sinh công trình hai bên khó nén ánh mắt hâm mộ tôn kính kích động. Đó chính là tổ chiến đấu đại danh đỉnh đỉnh a, là những chiến sĩ đã bảo hộ bọn họ dọc đường tới đây, tất cả mọi người rất cảm kích bọn họ. Người thức tỉnh của căn cứ đều xem việc gia nhập tổ chiến đấu làm vinh quang suốt đời.

Dẫn đội tổ chiến đấu này vậy mà là Đới Hồng Phi, hai tay anh cắm trong túi áo khoác. Khí định thần nhàn, một bộ dáng hưu nhàn đi ra ngoài dạo phố.

Mấy đội viên phía sau anh thì không có thản nhiên như anh, khác hẳn bộ biểu tình nghiêm túc khi bình thường tuần tra, biểu tình mọi người trong sự kích động khó nén bàng hoàng, đặc biệt là một đội viên tuổi trẻ theo sát phía sau Đới Hồng Phi, gương mặt cậu ta đỏ bừng, trán đầy mồ hôi, thường thường lấy cánh tay lau lau mồ hôi rơi xuống, thậm chí trong vài bước thì có một lần hít sâu, thập phần co quắp bất an. Không quá bao lâu cậu ta liền nhịn không được hỏi lần nữa: “Đới phó tổ trưởng, còn bao lâu có thể đến?”

Đới Hồng Phi tức giận nói: “Chu Trừng Siêu. Cậu hỏi bao nhiêu lần rồi? Chúng ta xuất phát từ doanh địa tổ chiến đấu, mỗi hai ba phút cậu lại hỏi một lần, cậu hỏi không chê phiền tôi trả lời cũng thấy phiền.”

Chu Trừng Siêu đi theo phía sau Đới Hồng Phi ngượng ngùng, cậu ta cười ngu sờ sờ tóc mình, bất quá rất nhanh cậu ta lại mở miệng nói: “Đới phó tổ trưởng, Đới đại ca. Nha, anh nói với bọn em chuyện của tổ công kiên đi, để cho bọn em có chuẩn bị tâm lý.”

Lời này vừa hỏi ra, lực chú ý của mấy người khác cũng tập trung qua, bởi vì bọn họ đều là người lần này được đề danh đến tổ công kiên tiến hành chọn lựa, bọn họ đều biết đây là một cơ hội, chỉ cần thông qua khảo nghiệm của tổ công kiên thì sẽ có thể đi vào tổ công kiên cường giả như mây, là đại biểu cho lực lượng chung cực của toàn bộ căn cứ, thần bí dị thường kia.

Đới Hồng Phi nghĩ nghĩ, lúc này mới nói: “Thủ lĩnh của chúng ta bình thường không quản chuyện, chân chính xử lý chuyện của tổ công kiên chính là Lục Vân Đào và Ngô Khánh Vân. Mà bọn họ cũng là số ba với số bốn của tổ công kiên. Nói đến đây, tới tổ công kiên, xưng hô đội hữu đều nhất định phải dùng số hiệu. Ngoại trừ chính phó tổ trưởng.”

“Nói như vậy số hai chính là phó tổ trưởng.” Chu Trừng Siêu suy một ra ba nói.

“Là như thế không sai, bất quá. . . Thôi đi, các cậu tự mình cảm nhận đi.” Đới Hồng Phi muốn nói lại thôi, không biết những đội viên này khi biết gương mặt thật của số hai có thể thất vọng hay không.

Lúc này anh lại nhớ tới hai lần trước khi anh dẫn đội viên đi tiếp nhận phỏng vấn của tổ công kiên, những đội viên đó vì một câu tự giới thiệu của người nào đó mà triệt để cả kinh ngơ ngẩn. Bởi vì bọn họ căn bản không ngờ đến, tổ công kiên đại biểu cho lực lượng chung cực của căn cứ, phó tổ trưởng của nó vậy mà là một đứa trẻ choai choai, một màn này quá kích thích trái tim nhỏ bé của bọn họ.

Bất quá Tiêu Tử Lăng rất tự mình hiểu lấy, biết sự tồn tại của bản thân khiến cho những đội viên đó thập phần hỗn loạn, vì vậy sau khi tự giới thiệu đã vứt hết các loại chuyện phỏng vấn khảo nghiệm thu người của tổ công kiên cho hai người Lục Vân Đào với Ngô Khánh Vân phụ trách, mà cậu ta thì biến đến cái góc nào đó không biết đi thảnh thơi (Tiêu Tử Lăng bị lão đại nhà mình trực tiếp bắt cóc đến Tử Phủ tu luyện rơi lệ đầy mặt. Thảnh thơi? Cái từ này sớm tám trăm năm đã cáo biệt với cậu rồi, thậm chí bắt đầu từ khi cùng hưởng Tử Phủ, thời gian mỗi ngày cậu bị đại lãnh đạo nô dịch trực tiếp kéo dài lên thêm mấy chục lần, vô số huyết lệ chặt hết tre làm sách cũng không ghi chép hết).

Thời gian trong lúc nói chuyện phiếm qua rất nhanh, bọn họ đã tới đại bản doanh của tổ công kiên trong trấn nhỏ, nó là doanh địa nhỏ tựa ở sườn trái sát cùng sau trấn nhỏ, một mặt dựa vào thể núi ba mặt khác đều dùng tường vây phong bế, tiền thân của nó cũng là một quân doanh, lúc đó những người chấp pháp duy trì trị an của trấn nhỏ chính là ở chỗ này.

Người của tổ công kiên không nhiều, liên tục sau hai lần chọn lựa thu người đợt trước, đội viên của tổ công kiên bất quá cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, không có cách nào, tổ công kiên thu người quá hà khắc, vì vậy tỉ lệ đào thải tương đối cao.

Đứng ở cửa chính là một vị đại hán trung niên tuổi chừng trên dưới bốn mươi. Ông ta thấy Đới Hồng Phi dẫn người tới, nhịn không được cười nói: “Đới phó tổ trưởng, ngày hôm nay cũng là cậu dẫn đội đến a.”

“Là anh a, Lão Lý, thế nào không thấy người khác?” Lão Lý vốn cũng là người tổ chiến đấu bọn anh, là một trong những đội viên thuận lợi gia nhập tổ công kiên lần trước.

“Đội trưởng dẫn bọn họ đi thanh lý tạp vật.” Lão Lý đáp mơ hồ. Sở dĩ tổ công kiên được an bài ở chỗ này, là bởi vì phía sau tòa nhà lầu này, trong những dãy núi liên miên không ngừng kia thế mà ẩn tàng một tòa căn cứ bí mật khổng lồ. Cùng trấn nhỏ bên ngoài hình thành hai căn cứ một sáng một tối. Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất Sở Chích Thiên tình nguyện ngàn dặm bôn ba cũng muốn chuyển đến nơi đây xây dựng căn cứ.

Vì bảo chứng bí mật này có thể được ẩn tàng an toàn, vì vậy phụ trách thanh lý căn cứ bí mật chính là tổ công kiên, đây cũng là nguyên nhân một đoạn thời gian gần đây tổ công kiên liên tục thu người, đương nhiên tình nguyện thực lực của đội viên được đề cử tới thấp hơn một chút, cũng phải bảo chứng người đó tuyệt đối trung thành với căn cứ.

Căn cứ bí mật còn lớn hơn mấy lần so với trấn nhỏ bên ngoài, nếu không phải nhân viên trong căn cứ bí mật không tính là nhiều, thanh lý nhanh với đơn giản hơn so với trấn nhỏ, bằng không chỉ dựa vào những nhân viên của tổ công kiên trước mắt, triệt để thanh lý sạch sẽ không biết phải đến ngày tháng năm nào.

Đới Hồng Phi nghe nói như thế hiểu rõ trong tâm, đương nhiên anh không có khả năng nói toạc ra, chỉ cần những đội viên phía sau chưa gia nhập tổ công kiên, thì không có khả năng để cho bọn họ biết bí mật này.

“Vậy lần này phụ trách khảo nghiệm là ai a?” Đới Hồng Phi rút ra một điếu thuốc lá từ trong lòng, vứt cho Lão Lý, loại xa xỉ phẩm này, điểm cống hiến đổi trong căn cứ là rất cao, người bình thường đều không sẽ nỡ đi đổi, trừ phi là loại người nghiện thuốc cần thuốc không cần mạng. Bất quá Đới Hồng Phi làm phó đội trưởng, mỗi tháng anh vẫn có một bao như thế này làm phúc lợi, nếu không phải vì những đội viên phía sau, anh mới luyến tiếc lấy ra cho Lão Lý. (