Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Chương 74: Cảm ứng



Bữa tối mọi người ăn hết sức tận hứng, hơn mười ngày này, lần đầu tiên có một chỗ khiến người ta yên tâm ăn uống.

Hơn nữa có lọ tương thịt bò và mì ăn liền làm cơm thêm, thức ăn nóng hầm hập nhanh chóng an ủi tâm tình khẩn trương và mệt mỏi của mọi người.

Chỉ là, mãi đến bữa cơm kết thúc cũng không thấy ba người đang họp kia đi ra.

Toàn Hiểu Vũ cũng không có cố ý chừa thức ăn cho bọn hắn, chỉ là đem Lí Nam giao cho Bạch Minh Hi chăm sóc liền tự mình đi tìm bọn họ.

Mới đi đến nửa đường, long văn trên cổ đột nhiên như bị bỏng vậy, đau nhức trước nay chưa từng có trong nháy mắt lan ra xông thẳng lên đại não Toàn Hiểu Vũ, cậu chỉ cảm thấy mặt đất dưới chân như có một hồi rung rung, mà chính cậu thì từ sớm đã bị ném qua một bên.

Đây là cảnh báo trước tai nạn!

Long văn đã rất lâu không có cảnh báo nguy hiểm! Mà lúc gần đây nhất cũng mãnh liệt như vậy.

Đã xảy ra chuyện gì?

Ý thức Toàn Hiểu Vũ coi như thanh tỉnh, nhưng mà cơ thể lại bởi vì đau đớn mà cuộn mình thành một đoàn.

Khi Sở Thiên đi tới thì cảnh tượng mà hắn trông thấy chính là Toàn Hiểu Vũ ôm đầu cuộn mình trên mặt đất.

Sở Thiên kinh hãi lập tức xông lên phía trước, đem người ôm vào lòng: “Hiểu Vũ, em làm sao vậy? Làm sao vậy?”

Ba người bọn họ vừa rồi ở bên trong, cơ bản đã khẳng định thân thể tên bác sĩ hoàn toàn không có vấn đề, không chỉ như thế, hiện tượng kỳ lạ trên người tên bác sĩ tựa hồ đến từ dị năng mới.

Loại dị năng kỳ lạ này chính là — có thể phân biệt dị năng giả và dị năng mà dị năng giả đó có. Nghe thấy hình như rất nghịch thiên, về sau, tất cả dị năng giả và dị năng của bọn họ trước mắt tên bác sĩ không thể nào che giấu được.

Nhưng cũng có chút gân gà, bởi vì cho tới bây giờ, địch nhân chung mà mọi người ngầm thừa nhận vẫn là tang thi.

Về phần, dị năng này có hữu hiệu đối với tang thi hay không, trước mắt vẫn chưa biết được, cần nghiên cứu hơn nữa.

Mà, này cũng vô cùng mâu thuẫn. Nếu cũng có hiệu quả đối với tang thi thì như vậy khi gặp phải dị năng tang thi — cũng không phải rất tệ.

Toàn Hiểu Vũ được Sở Thiên gắt gao ôm, muốn trả lời, nhưng một chút tiếng động cũng không phát ra được, cậu nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt đau đớn, trong đầu là một số hình ảnh mơ hồ lại hỗn loạn.

Những tòa nhà mọc lên như nấm vô cùng quen thuộc, từng là đại diện cho nền văn minh và kiêu ngạo của nhân loại nay lại ngã xuống trong ánh lửa.

Vô số tang thi không biết từ góc xó nào phi nhanh thoát ra khỏi những tòa kiến trúc, chúng nó lộ ra răng nanh sắc nhọn, trừng to con mắt không có đồng tử, tận lực tê rống, tận lực chạy trốn.

Toàn bộ thành phố, trong nháy mắt che kín bóng dáng chúng nó rậm rạp chi chít, có những con bị tòa nhà sập đổ đè bẹp; có những con bị quả bom nổ thành mảnh vụn; nhưng mà càng nhiều chính là sau khi làn da chúng nó bị đốt trọi, lại mọc ra một tầng da và răng nanh càng thêm cứng rắn càng thêm sắc bén..... Những nơi khác, đều có số ít nhóm người kêu rên, bọn họ không có chỗ nào có thể trốn, trốn ở trong nhà — thì phải đối mặt với nguy cơ bị oanh tạc; rời khỏi tòa nhà — khắp nơi đều là tang thi......

Thôn quê có vô số chim và thú bị kinh động, chúng nó bắt đầu chạy thục mạng khắp nơi, chạy đến thành phố khác.....

Một mảnh mây đen trên bầu trời S thị phân thành nhiều phần sau đó tản ra bốn phương tám hướng......

Hình ảnh này khi Sở Thiên nắm chặt hai tay Toàn Hiểu Vũ cũng xuất hiện trong đầu hắn.

S thị! Tai họa lớn! Không đúng! Oanh tạc lớn!

Dùng loại hình thức tự sát đi oanh tạc S thị! Mấy trăm phi cơ lượn vòng trên bầu trời S thị, sau khi đầu đạn được lắp vào phi cơ cũng rơi xuống, từng cái từng cái giống như nhưng chú bướm bốc lửa xinh đẹp vậy.

Hô hấp Sở Thiên cũng dồn dập như Toàn Hiểu Vũ.

Theo sau Sở Thiên là Âu Dương Cảnh thấy hai người lúc này cũng không thích hợp, khi tiến lên muốn giúp đỡ lại bị Tiêu Tử Nhiên giữ chặt.

Hiện tại cảnh tượng trong mắt Tiêu Tử Nhiên nhìn thấy hoàn toàn khác biệt với những người khác.

Hắn nhìn thấy Toàn Hiểu Vũ lúc này toàn thân đều là thải sắc quang mang, thanh sắc và quang mang thải sắc đồng thời đan xen trên người cậu, mà Sở Thiên vẫn giống như lần đầu Tiêu Tử Nhiên nhìn thấy, đắm chìm trong thất thải quang mang.

Nhưng mà, thanh sắc quang mang trên người Toàn Hiểu Vũ khi Sở Thiên nắm chặt tay cậu, không ngừng đan vào thải sắc trên người Sở Thiên, bắt đầu dung hợp.

Toàn bộ mọi thứ thật giống như nước sữa hòa nhau bọn họ tựa như sắp hòa thành một thể vậy.

Qua hồi lâu, mãi đến khi Bạch Minh Hi nghe thấy tiếng động mang theo Tả Lực và Lí Nam chạy tới, Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ mới đồng thời mở mắt.

“Đã xảy ra chuyện.” Hai người trăm miệng một lời nói.

Nói xong, hai người nhìn nhau một cái, từ trong ánh mắt của đối phương đều nhìn ra lo lắng dày đặc.

Tiêu Tử Nhiên vẫn đang nhìn Toàn Hiểu Vũ xuất thần, nhất thời không có ý thức được bọn họ nói cái gì.

Ở trong mắt hắn, sau khi Toàn Hiểu Vũ mở mắt, hắn nhìn thấy thanh sắc kia chậm rãi biến thành hồng sắc ban đầu, mà hai người bọn họ lại không chút cảm giác gì trong quá trình biến chuyển.

Tiêu Tử Nhiên lần đầu tiên đối với Toàn Hiểu Vũ sinh ra hứng thú.

Lấy khả năng nhìn người tinh chuẩn của hắn, hắn từ vài lần tiếp xúc trước thì đã nhìn ra. Toàn Hiểu Vũ tuy rằng thực lực hùng mạnh, nhưng cậu là một người hoàn toàn không có dã tâm, chỉ dựa vào chính cậu liền không được chuyện lớn gì, cũng sẽ không tạo thành uy hiếp với ai, cho nên, Tiêu Tử Nhiên vẫn chỉ xem cậu là người phụ thuộc vào Sở Thiên.

Trình độ coi trọng  của hắn đối với Sở Thiên luôn tỏ ra không có sức chiến đấu so với đối với một người luôn được xem là sức chiến đấu mạnh nhất trong đội là Toàn Hiểu Vũ nhiều hơn trăm lần.

Thậm chí là Bạch Minh Hi tính tình trẻ con và Lí Nam có dị năng hệ trị liệu đặc thù, ở trong mắt Tiêu Tử Nhiên cũng có tồn tại nhiều hơn Toàn Hiểu Vũ.

Nhưng mà hôm nay, Tiêu Tử Nhiên đột nhiên ý thức được, trong đoàn thể bốn người, tác dụng Toàn Hiểu Vũ chưa hẳn là bé nhỏ không đáng kể như hắn đã nghĩ.

Hắn vẫn luôn chỉ chú ý đến người đứng đầu là Sở Thiên, luôn suy đoán có phải hắn có hậu trường hay không?

Tiêu Tử Nhiên nghĩ đến nhập thần mãi đến khi Sở Thiên chụp bàn tay lên vai hắn, hắn mới hồi phục tinh thần lại.

“Chuyện gì?” Tiêu Tử Nhiên nhìn Sở Thiên mờ mịt hỏi.

Đương nhiên, hắn cũng rất nhanh đem Sở Thiên đứng ở trước mặt mình đẩy ra, thất thải quang mang kia thiếu chút nữa lóa mù mắt chó hắn.

“Có nguy hiểm. Chúng tôi nhìn thấy, có rất nhiều tang thi còn có thú biến dị, đang hướng về phía J thị.” Sở Thiên nói, không hề để tâm hành động đẩy hắn ra của tên bác sĩ.

“Không, không chỉ có J thị, là tất cả thành phố và thị trấn xung quanh S thị!” Toàn Hiểu Vũ nghiêm túc bổ sung nói: “Chỉ là J thị ở phía bắc S thị, chúng nó từ phía nam đến, chúng ta không đến mức được vây quanh, có lẽ còn có thời gian rời đi.”

Sở Thiên lắc đầu, khóe môi cong lên, trong dáng tươi cười lại tràn đầy chua sót: “Có lẽ, chúng ta có cơ hội tránh né tang và dị thú phía nam. Nhưng mà —” Hắn liếm môi khô khốc: “Tang thi và dị thú xung quanh J thị cũng bị kinh động chúng nó đang hướng về phía J thị.”

Hắn cười khổ, chỉ chỉ đầu mình: “Lấy nơi này của tôi làm cơ sở, tiến hành quét hình trong phạm vi lớn. Chúng nó đang tới đây, tôi có thể cảm nhận được.”

Tuy Sở Thiên nói như vậy nhưng Toàn Hiểu Vũ hoàn toàn không cảm ứng được, cảm ứng của long văn đối với nguy hiểm trên người cậu, càng ngày càng quỷ dị.

Bất quá, Toàn Hiểu Vũ lúc này làm sao còn có tâm tình đi nghiên cứu. Hiện tại trong đầu của cậu và mọi người chỉ có một câu hỏi: Nên làm cái gì bây giờ?!

Ngoài thành J thị.

Đoàn người Lôi Sư mệt mỏi tìm một chỗ nghỉ ngơi. Thủ tục vào thành quá rườm rà, hắn mang rất nhiều người thường, không phù hợp rất nhiều điều kiện vào thành, trải qua một hồi bàn bạc vẫn không có kết quả.

Ôn Đồng đã chết, vật tư chống đỡ đoàn đội bọn họ cũng không còn. Sắc trời đã tối, bọn họ bụng đói kêu vang, Lôi Sư lần đầu tiên cảm nhận được tuyệt vọng cùng đường bí lối.

Có mấy người dị năng giả rất nhanh kêu la không ngừng, bọn họ đã chịu đủ việc không ngừng hy sinh rồi, tiếp đó mang theo một đám người thường không hề có sức chiến đấu, không hề có năng lực sản xuất chỉ biết chìa tay đòi ăn đòi uống.

Bọn họ lựa chọn lấy thân phận dị năng giả gia nhập đội hộ vệ, thực hiện tư cách vào thành.

Lúc này, ánh mắt bọn họ nhìn Lôi Sư đều tràn ngập mệt mỏi và thất vọng.

Cảnh tượng tốt đẹp Lôi Sư vẽ lên đã không thành hiện thực, dọc đường bọn họ hao binh tổn tướng chật vật bất kham. Cho nên khi bọn họ quyết định rời đi vứt bỏ đoàn đội, thậm chí ngay cả bắt chuyện cũng không bắt, ngay cả một cái công đạo cũng không muốn cho Lôi Sư, không muốn cho cái gọi là đoàn đội.

Dị năng giả ly khai, người thường mờ mịt. Có mấy đứa nhỏ còn đang chìa tay làm nũng đòi ăn với người lớn, chúng nó đói bụng. Bình thường lúc này, anh trai xinh đẹp kia đều sẽ lấy đồ ăn ra phân cho bọn họ.

Nhưng mà cha mẹ chúng nó đang vội vàng cùng thủ vệ đàm phán, chúng nó nghe nói trẻ em từ mười hai tuổi trở xuống có thể được miễn điều kiện vào thành, bọn họ hy vọng khi đứa nhỏ được vào căn cứ bọn họ cũng có thể đi vào theo.

Giờ phút này, người ở lại bên cạnh Lôi Sư chỉ có Gia Luân Hủ mất đi một cánh tay, có lẽ, trước mắt hắn là người duy nhất không có vứt bỏ Lôi Sư.

Chẳng qua ánh mắt hắn hiện tại chặt chẽ nhìn chằm chằm hướng vào cửa J thị: Toàn Hiểu Vũ! Toàn Hiểu Vũ! Mày đợi đấy! Tao nhất định sẽ đem khuất nhục và đau khổ hôm nay, trăm ngàn bội trả lại cho mày! Nhất định!