Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Chương 105: Thiên Trạch đến chơi



Trong lúc này đáng nói nhất chính là Tiểu Ngữ Tiểu Ngưng thăng cấp, hai tên cật hóa này sau khi chạy vào trong rừng chơi rồi cứ thế thăng cấp!

Cái gì bình cảnh cái gì đột phá, đối với chúng nó mà nói phảng phất như mây bay.

Sau khi chúng nó thăng cấp, Tiểu Ngữ không kịp khống chế tốt, miệng vừa há trực tiếp đốt cháy một cái cây, khiến Sở Thiên tức giận một chân đạp nó ra sông.

Nhưng mà cũng chính vì cái cây bị đốt nên mọi người mới phát hiện đám chim chóc bị kinh động. Trong rừng này, không biết từ khi nào cũng xuất hiện chim.

Trong đám người bọn họ không có ai là nhà nghiên cứu động vật học, hiển nhiên nhìn không ra giống loài, loài chim này vừa nhìn thì thấy bình thường, nhưng khi chuyển động thì toàn thân lưu quang thất thải màu sắc diễm lệ vô cùng.

Sở Thiên hoài nghi này cũng không phải là loài chim vốn có của địa cầu, nhưng chỉ là phỏng đoán mà thôi.

Bởi vì khoảng cách cũng không phải rất xa, chỉ tốn khoảng lộ trình một ngày, mọi người đã trở về phụ cận căn cứ Thự Quang.

Từ xa đã có người chờ bọn họ.

Là Lục Khiết và Lâm Văn Tuyết.

“Mọi người sao lại ở đây? Xảy ra chuyện gì sao?” Sở Thiên lập tức xuống xe hỏi hai người. Hai người như là đặc biệt đứng đợi bọn họ vậy, nhưng mà bọn họ cũng không có hẹn trước thời gian trở về mà.

“Có khách không mời mà đến. Anh Tiêu bảo chúng tôi nửa đường đến đón mọi người, lặng lẽ trở về.” Lâm Văn Tuyết đáp.

Lục Khiết cũng đảo mắt xem thường, giọng nói cực kỳ chán ghét: “Căn cứ Thiên Trạch tới. Bọn họ quả thực......” Suy nghĩ một hồi vẫn mắng không ra lời thô tục, chỉ có thể hung hăng thở dài tỏ thái độ bất mãn và chán ghét của nàng.

Vừa nghe “Căn cứ Thiên Trạch” Mấy chữ này, bốn người vốn đang vui vẻ vì thăng cấp nay bị dập tắt hơn phân nửa.

“Sao biết bọn tôi hôm nay trở về?” Toàn Hiểu Vũ kỳ quái hỏi.

“Không biết mọi người khi nào thì về nhưng đây là con đường tất yếu phải đi qua, thủ lĩnh bảo chúng tôi phải đợi đến khi thấy được mọi người.” Lâm Văn Tuyết giải thích nói.

“Người tới là ai?” Sở Thiên cau mày hỏi. Đặc biệt chọn thời điểm hắn mang theo bí mật lớn mới đến thật sự chỉ là một sự trùng hợp thôi sao?

“Một người cô gái, nghe nói là từ kinh đô tới, ngoại trừ người cô ta mang đến, còn có mấy tên do Lôi Sư bên kia đi theo, trước kia cũng coi như là đã từng gặp mặt.” Lục Khiết trả lời, bởi vì quá mức chán ghét, thế cho nên không thèm chính thức chào hỏi đám người đó, chỉ là biết mặt mà thôi.

“Kinh đô?!” Bạch Minh Hi hô lên, cấp tốc nhìn Sở Thiên.

Kinh đô là cách xưng hô mọi người dành cho thủ đô B thị trước mạt thế.

“Một tháng trước, những người đến từ kinh đô kia đã đến căn cứ Thiên Trạch, hôm nay sáng sớm đã đến chỗ chúng ta. Nếu không phải bởi vì có một cô gái từ kinh đô tới, thủ lĩnh ngay cả cửa chính căn cứ cũng không thèm mở cho bọn họ vào.” Lục Khiết tiếp tục giải thích tình hình một chút.

Lâm Văn Tuyết sau vụ ở J thị mới gia nhập, tuy rằng biết sự tồn tại của đám người bên căn cứ Thiên Trạch, nhưng mà đối với bọn họ không quá hiểu biết, chỉ là từ thái độ của mọi người đối với đám người kia thì cũng đoán ra được những kẻ đó cực kỳ không được hoan nghênh.

Cho nên, những lời có liên quan đến căn cứ Thiên Trạch, nàng không có xen mồm vào, chỉ là nhắc nhở nói: “Cậu Bạch, xe của mọi người hãy bỏ vào trong không gian đi, phỏng chừng bọn họ có phái người theo dõi, nhận ra xe của mọi người. Mọi người hãy lên xe của chúng tôi đi.”

Đây là việc mà trước khi đi Tiêu Tử Nhiên đặc biệt dặn dò, hiện tại trong tay hắn nắm giữ bí mật quan trọng như vậy, sợ những kẻ đó cố ý vì Sở Thiên mà đến, lúc này mới phái hai người không gây chú ý ra đón người.

Mọi người một lần nữa lên xe, xe rất lớn, ngay cả Tiểu Ngữ và Tiểu Ngưng cũng nhét vào trong được, có thể thấy được trước khi các nàng đi, Tiêu Tử Nhiên đã an bài rất chu đáo.

“Biết mục đích của bọn họ không?” Sở Thiên lại hỏi.

Lục Khiết lắc lắc đầu: “Bọn họ vừa tới không bao lâu, thủ lĩnh lập tức phái chúng tôi lặng lẽ từ thông đạo riêng biệt đến chờ mọi người. Chúng tôi từ sáng đã đứng đợi, đợi hơn nửa ngày rồi.”

Nơi này đã vượt qua phạm vi truyền tin của thiết bị truyền tin mà Bạch Minh Hi nghiên cứu, nói cách khác, tối thiểu đã có thời gian nửa ngày không nhận được tin tức của những người đó.

“Không sao, chúng ta trực tiếp trở về đi.” Sở Thiên thoạt nhìn cũng không quá để ý đáp án, căn cứ Thự Quang ngay tại trước mắt, trở về sẽ biết.

Hai mươi phút sau, đoàn người lén lút về tới chỗ Tiêu Tử Nhiên bố trí. Nơi này là một gian nhà tự xây độc lập trước mạt thế, nhưng đi vào con đường nhỏ phía trước khoảng năm mươi mét, rẽ một cái là tới tòa lầu làm việc của Tiêu Tử Nhiên.

Không có thiết bị truyền tin cũng không quan trọng, Sở Thiên sớm đã lợi dụng tinh thần lực liên hệ với Tiêu Tử Nhiên.

Trung tâm chỉ huy căn cứ Thự Quang, văn phòng của Tiêu Tử Nhiên.

“Vì sao hạn chế tự do của chúng tôi! Anh không có cái quyền đó!” Một cô gái mặt mũi tinh xảo như búp bê, lúc này vẻ mặt phẫn nộ trừng mắt nhìn Tiêu Tử Nhiên.

“Tôi có.” Tiêu Tử Nhiên ngồi ở trên cái ghế sau bàn làm việc của mình, bình tĩnh đáp.

“Anh dựa vào cái gì!” Cô gái sửng sốt một chút, tiếp theo lại phẫn nộ la lên.

“Tôi là thủ lĩnh của căn cứ Thự Quang, nơi này hết thảy đều do tôi quyết định.” Tiêu Tử Nhiên vẫn lạnh nhạt như trước, diện vô biểu tình.

“Anh — “Ngón tay cô gái chỉ vào Tiêu Tử Nhiên phát run, nhưng mà anh anh nửa ngày, lại nói không nên lời.

Đồng thời Sở Thiên đem sự việc đó nhìn thấy hết hiện đang cười ha hả trong đầu tên bác sĩ, cho nên, trên mặt tên bác sĩ lạnh lùng hơn phân nửa thực ra đều là nhằm vào Sở Thiên, đáng tiếc không ai thấy được Sở Thiên nên cứ thế oanh oanh liệt liệt mà hiểu lầm.

“Các người không phải người từ kinh đô tới sao? Biết lai lịch của cô gái này không?” Tiêu Tử Nhiên hỏi Sở Thiên.

“Tôi chưa từng gặp qua, một hồi hỏi Tiểu Bạch, vòng xã giao luẩn quẩn này hắn quen thuộc hơn tôi. Nhưng mà, trong đám hào môn ở kinh đô quả thật có một nhà họ An.” Tình hình đã được Tiêu Tử Nhiên đề cập sơ qua, nói là sứ giả do kinh đô phái tới, đại tiểu thư An gia, ý đồ muốn đoàn kết các thế lực lớn nhỏ bên này.

Khi đến thì một phen ba hoa khoác lác, đại ý không quá khác biệt với những lời Lôi Sư nói trước kia, nhưng mà, rõ ràng đại tiểu thư này so với Lôi Sư có văn hóa hơn, lý luận cũng tương đối cao hơn một chút, phối với khuôn mặt tinh xảo như thiên sứ và giọng nói dịu dàng như nước..... Chậc chậc, khó trách Lôi Sư muốn đi theo.

Đáng tiếc, tên bác sĩ là người theo chủ nghĩa cơ hội ích lợi, nói nhiều như thế chẳng qua là khiến cái tai hắn mọc thêm vài cục chai mà thôi.

Vốn là muốn thông qua bọn họ thăm dò một số tin tức của phương Bắc, kết quả tên bác sĩ bị phiền đến không chịu nổi, thiếu chút nữa là trực tiếp đuổi người.

“Nếu không phải bên cạnh ả ta có một tên đàn ông lập tức đưa ra yêu cầu muốn giao dịch, đám người này sớm bị tôi đuổi đi.” Tiêu Tử Nhiên nói như thế.

“Chỉ có điều,” Tiêu Tử Nhiên ngừng một lát, hơi hơi híp mắt lại: “Tiểu Bạch rất quen thuộc với vòng xã giao này sao?”

Sắc bén như Sở Thiên thoáng cái liền nhận ra cảm xúc đang dao động của tên bác sĩ, nhưng mà hắn tỉnh rụi nói: “Cậu ta là con trai độc nhất, thường được trưởng bối dẫn đi xã giao. Trên tôi còn hai người anh trai.” Đây là lần đầu tiên Sở Thiên nói về chuyện nhà của hắn, nhưng mà lời nói ngắn ngủi nhưng thông tin rất lớn.

Tiêu Tử Nhiên đúng là người thông minh, lập tức bắt được trọng điểm, vì thế đề tài lại vòng trở về: “Cô nhóc này là đồ ngốc, nhưng người đi theo cô ta lại không đơn giản. Kẻ cầm đầu tên Tần Mạt, chính là hắn đúng lúc nói rằng bọn họ có một lượng lớn súng ống đạn được có thể tiến hành trao đổi với chúng ta.”

“Đổi lại cái gì?”

“Bí mật của tinh hạch.”

“Ví dụ như?”

“Bọn họ đã biết, tinh hạch và dị năng thăng cấp có liên hệ với nhau. Đây là ở căn cứ Thiên Trạch biết được. Bọn họ trước khi xuất phát đã có người phát hiện ra sự tồn tại của tinh hạch, nhưng mà tới lúc bọn họ đi rồi, cũng không có người biết rõ tác dụng của nó. Thời gian họ xuất phát đại khái là ba tháng trước.”

“Bọn họ dọc đường viếng thăm các căn cứ, tìm kiếm liên minh, hợp tác, giao dịch. Dò hỏi tình hình các nơi, mang về những thứ hoặc nhân tài mà kinh đô không có.”

“Một tháng trước, đã ở lại một khoảng thời gian khá dài ở căn cứ Thiên Trạch, chính vì phát hiện tác dụng của tinh hạch rồi hợp tác với căn cứ Thiên Trạch để tiến hành thí nghiệm. Sau vài lần thí nghiệm đã có hai dị năng giả sau khi hấp thu tinh hạch thì thuận lợi thăng cấp, có một gã người thường khai phá dị năng. Nhưng mà, thất bại lại cao tới 90%.”

Bởi vì hai người thông qua tinh thần lực để giao tiếp, tốc độ truyền đạt cực nhanh, cũng không có mệt mỏi, cho nên Tiêu Tử Nhiên vui lòng nói nhiều thêm một chút.

“Cho nên, hắn đối với việc người của chúng ta ổn định thăng cấp liên tục sinh ra nghi ngờ. Quan trọng hơn là, anh từng phái người đến J thị trắng trợn cướp đoạt khiến cho bọn họ chú ý.” Sở Thiên nói tiếp, giúp hắn bổ sung câu còn thiếu: “Thế nhưng, bọn họ đã tới được một tháng rồi, tại sao lại cố tình chọn vào lúc này?”

“Điều này tôi cũng đã từng phái người đi điều tra nguyên nhân. Dự đoán tệ nhất chính là, bọn họ đã phát hiện ra dịch áp súc?”

“Tuyệt đối không thể!” Sở Thiên quả quyết phủ định, thứ ấy đều do hắn và Hiểu Vũ trong không gian sờ mó ra, lần đầu tiên lấy ra nữa cũng là trực tiếp đưa thẳng cho Tiêu Tử Nhiên.

Mà Tiêu Tử Nhiên là một người rất thận trọng, dựa theo ước định của bọn họ, không có khả năng sẽ có thêm người biết. Huống hồ, bởi vì mấy ngày nay Sở Thiên rời đi, Tiêu Tử Nhiên có việc không thể thoát thân, dịch áp súc vẫn được niêm phong chưa lấy ra dùng.

“Có lẽ là lúc cậu trở về động tĩnh có chút lớn, bọn họ kiềm chế không được?” Tiêu Tử Nhiên đoán.

“Thôi, chốc nữa tôi thử thăm dò một chút xem sao.” Sở Thiên nói: “Anh tiếp tục nói đi.”

“Từ xác xuất thành công của chúng ta, bọn họ đoán chúng tôi nắm giữ bí mật về phương pháp sử dụng tinh hạch an toàn, bởi vậy nên lòi ra chuyện dùng vũ khí để trao đổi bí mật. Mà số lượng vũ khí, chúng ta có thể tự mình đưa ra danh sách.”

Nghe vậy, Sở Thiên cười lạnh một tiếng: “Nghe ra khẩu khí thật lớn, thoạt nhìn như hào phóng, kỳ thật là xem thường chúng ta nhà quê không hiểu giá trị.” Cố ý đem lợi thế vứt cho đối phương, đánh cuộc đối phương không am hiểu vũ khí, phỏng chừng là nhìn ra Tiêu Tử Nhiên không phải quân nhân, mới cố ý nói như vậy.

Cho dù đúng quân nhân, trước mạt thế không có chiến tranh, những vũ khí có tính sát thương cao nhất định nằm trong các cao tầng chính phủ, những người khác thì làm sao mà biết. Phỏng chừng cũng chỉ lấy một vài súng pháo mà thôi.

Đặc biệt căn cứ người sống sót không có bối cảnh quân đội do dị năng giả từng là dân thường thành lập nên, đừng nhìn bọn họ ngoài mặt mượn sức, trong lòng nói không chừng là đang khinh thường. Sở Thiên quá hiểu tâm tư của đám người kia rồi.

“Khụ.” Tiêu Tử Nhiên xấu hổ khụ một tiếng, hắn là bác sĩ bình thường súng ống còn được, cao hơn quả thật là không có bao nhiêu hiểu biết, kéo Âu Dương Cảnh đến, phỏng chừng cũng chỉ biết thêm một số vũ khí thông thường.

“Cho nên, chuyện lần này đặc biệt cần cậu xử lý.” Tiêu Tử Nhiên khó có được lộ ra vẻ nịnh nọt.

“Bác sĩ, mặt mũi của anh rớt đâu rồi?” Sở Thiên khinh bỉ.