Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Chương 104: Thăng cấp tập thể



Trên đường trở về, mọi người vẫn là nhịn không được tán gẫu tình cảnh của nhóm người này.

“Giống như, đột nhiên cảm thấy, mạt thế cũng không phải tàn khốc và lạnh lùng như vậy.” Toàn Hiểu Vũ nói, khuôn mặt kiên định nhất quyết bảo vệ cho Ny Tử của ông lão hiện lên trước mắt.

Tuy rằng, cậu vẫn không có trao đổi với đối phương, nhưng trong lòng lại tồn trữ một phần tình cảm ấm áp: “Nếu như Ngữ Ngưng cũng gặp được một đám người tốt như thế thì hay biết mấy.”

Đều là hàng xóm với nhau, một bên là cực kỳ ác độc, một bên lại tuyệt đối thiện lương, cả hai đều là hai cô gái tốt, đều biến thành tang thi, nhưng lại có hai số phận khác nhau.

Sở Thiên lái xe, khó được trầm mặc. Qua một hồi lâu, mới chìa tay xoa xoa đầu Toàn Hiểu Vũ: “Khi về anh sẽ nói với tên bác sĩ, xem thử có thể tiếp bọn họ vào căn cứ hay không.”

Cảm thán xưa nay không phải là tác phong của Sở Thiên, nghĩ cách nào để giải quyết vấn đề mới là điều nên làm.

“Nói đến cũng kỳ quái, bọn họ nhiều người như vậy, sao lại không có một dị năng giả.” Bạch Minh Hi nói, từ hành vi cử chỉ của đối phương hắn đã cảm nhận được, khi rời khỏi lại lặng lẽ tìm Sở Thiên để chứng thực.

“Thật vất vả mới xuất hiện một tang thi tiến hóa, kết quả lại là tiến hóa trí lực, sức chiến đấu tổng thể lại yếu kém hơn so với tang thi cùng cấp.” Bạch Minh Hi lắc đầu tiếc hận.

“Kỳ thật, dị năng sinh ra đồng nghĩa với việc bị bệnh độc xâm lấn, đám dị năng giả chúng ta, kỳ thật đã từng bị bệnh độc cải tạo. Có lẽ, hiện tại những người thường không có sinh ra dị năng mới thuần túy là con người đi?” Sở Thiên không có trực tiếp trả lời Bạch Minh Hi, mà là đưa ra một loại giả thiết.

Phương diện này cũng không phải chuyên môn của hắn, cũng chỉ là suy đoán mà thôi.

“Tôi đột nhiên nhớ tới B thị.” Sở Thiên nói.

Trong lòng Toàn Hiểu Vũ nhảy lên, cậu biết nhà của Sở Thiên ở B thị, người thân cũng ở B thị, thậm chí, cậu cũng loáng thoáng phán đoán nhất định về lai lịch của Sở Thiên.

Nhưng mà, hôm nay đột nhiên nghe Sở Thiên nói như vậy, trong lòng có một sự sợ hãi không hiểu nguyên nhân. Nếu người nhà của Sở Thiên còn sống, sẽ chấp nhận sự tồn tại của mình sao?

Nếu như không tiếp nhận, mình nên làm cái gì bây giờ?

“Tôi cũng nhớ nhà.” Nghe Sở Thiên nói như vậy, Bạch Minh Hi cũng dâng trào cảm xúc nhớ nhà, tâm tình trong nháy mắt trở nên vô cùng sa sút.

Thực ra, người thân của bọn họ còn sống hay không bọn họ cũng không biết. Dọc đường nỗ lực lên Bắc, nhưng gian nan trùng trùng, sau đó dần dần tìm được những đồng đội có thể tin tưởng cùng kề vai chiến đấu, song song cũng có trách nhiệm.

Hiện tại, cũng không phải nói đi là có thể bỏ lại hết thảy rồi đi.

“Tôi nói không phải là việc này.” Kỳ thật Sở Thiên trong lòng cũng rất nhớ người thân, nhưng mà, điều khiến hắn nhớ tới B thị nhất hiện tại chỉ có một: “B thị thân là thủ đô, mạt thế bùng nổ lâu như vậy, nhất định sẽ có công trình nghiên cứu bệnh độc. Chúng ta gặp càng nhiều chuyện, chuyện phát hiện ra càng nhiều, bí ẩn cũng theo đó mà nhiều thêm. Hiện tại những thứ mà mình không có đáp án. Có lẽ, B thị sẽ có.”

Sở Thiên tuy rằng nói như vậy, nhưng mà cảm xúc thương cảm vẫn cuốn lấy mọi người, ngay cả Lí Nam cũng nhớ tới cha của mình, cứ thể mang theo bầu không khí trầm lặng mọi người lặng lẽ chạy nhanh như bay về căn cứ.

Loại trầm lặng này giằng co nửa giờ, mãi đến khi Bạch Minh Hi phát hiện phương hướng xe chạy không đúng, mới giật mình nói: “Tiểu Thiên, cậu chạy sai hướng rồi.”

Nghe vậy, Sở Thiên cười: “Không có chúng ta tạm thời không quay về.”

“Chúng ta đi đâu đây?” Bạch Minh Hi vẻ mặt mờ mịt.

Sở Thiên thở dài một tiếng: “Tìm một nơi bí ẩn, toàn thể đi vào không gian của Hiểu Vũ, cho cậu và Tiểu Nam thử thăng cấp xem sao.”

Khi Sở Thiên trả lời, xe cũng nhanh chóng tiến vào một trạm sửa xe bỏ hoang, năm phút đồng hồ sau, người – xe và hai con mèo trên đỉnh xe đồng loạt xuất hiện trong không gian của Toàn Hiểu Vũ.

Hai con mèo lần trước có vào đây một lần rồi, nên không cảm thấy xa lạ, đồng thời thoạt nhìn rất thích nơi này.

Vừa đi vào đã hưng phấn bừng bừng nhảy xuống từ đỉnh xe, lao thẳng tới dòng sông, bùm bùm hai tiếng, lặn ở dưới đáy sông.

Sở Thiên kinh ngạc nhìn chúng nó thêm vài lần: “Mặc kệ đúng mèo hay là hổ đều sợ nước mà? Chẳng lẽ bởi vì chúng biến dị nên không sợ?”

Câu hỏi mà Sở Thiên trả lời không được, những người khác đương nhiên không biết đáp án.

Nhưng mà, Toàn Hiểu Vũ rất nhanh liền phát hiện manh mối: “Đại khái là bởi vì, chúng nó thích ăn đồng loại của anh!”

Lời vừa nói ra, mọi người nhất tề nhìn lại, quả nhiên, không quá hai phút, hai nhóc kia liền ngoi lên, trong miệng ngậm một con cá, a ô một cái nuốt vào, sau đó lủi vào trong nước lần nữa.

Bạch Minh Hi có chút đồng cảm nhìn Sở Thiên một cái: “Nếu không thì để Tiểu Nam gọi bọn nó trở về? Dù sao cũng là đồng loại của cậu mà. Tôi nói lần trước cứ thể mà chui vào dòng sông, thì ra là để làm cái chuyện này.” Lời tuy nói như vậy, giọng nói lại có vẻ vui sướng khi người gặp họa.

Sở Thiên lười xem thường hắn, hắn vốn muốn ngăn cản, sau lại nhớ tới cá trong sông còn nhiều, cứ để chúng nó thỏa thích bắt đi.

Nghĩ nghĩ một hồi, vẫn là nói với Lí Nam: “Một hồi chúng nó ăn no thì bắt chúng nó giúp bắt một vài con cá, anh không nên ra tay với ‘đồng loại’ mà đúng không?” Một câu cuối cùng là nói với Toàn Hiểu Vũ hai người, tràn ngập hương vị tự giễu.

Bạch Minh Hi quả nhiên vỗ đùi cười khom khom thắt lưng, Toàn Hiểu Vũ không khoa trương như hắn, chỉ là cười với Sở Thiên: “Anh bảo bọn họ chuẩn bị, em đi hái trái cây.” Nói xong, xoay người đi, khi đi bả vai còn run nhè nhẹ.

Sở Thiên âm thầm trừng mắt nhìn lưng Toàn Hiểu Vũ một cái, âm thầm nghĩ rằng, nếu không phải có người, hắn nhất định sẽ đè cậu ra làm làm làm.

Về phần Tạ Minh Hiên, trước sau như một trốn vào trong nhà gỗ nhỏ của hắn, không bao giờ chịu bước chân ra ngoài.

“Chúng ta phải chuẩn bị cái gì?” Bạch Minh Hi lăng lăng hỏi Sở Thiên.

Sở Thiên lập tức cười đầy ý xấu, nhả từng chữ một: “Cởi, quần, áo!”

“Đệt! Biến thái!” Bạch Minh Hi lập tức hai tay ôm ngực tỏ vẻ nghiêm khắc cự tuyệt.

Ngay cả Lí Nam cũng có chút xấu hổ, đáng thương nhìn Sở Thiên.

Sở Thiên lập tức cho Bạch Minh Hi một cái gõ đầu: “Từ nhỏ tới lớn chỗ nào của cậu mà tôi chưa nhìn qua! Giả bộ cái gì trinh khiết liệt phụ, ngoan ngoãn cởi đồ cho tôi rồi cút xuống sông.” Hắn cười mắng, sau đó lại chỉ chỉ Lí Nam: “Em cũng đi, chờ ở trong nước.”

“Tại sao cậu lại đặc biệt nhỏ giọng như vậy, không cảm thấy rất kỳ quặc hay sao, lát nữa để Hiểu Vũ nghe thấy được, còn tưởng rằng.....”Bạch Minh Hi đô đô lẩm bẩm vẫn còn oán giận, thấy Sở Thiên một cước bay tới, khẩn trương câm miệng, kéo Lí Nam chạy đi.

Kỳ thật trong một tháng này, Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ chiếm được ưu thế của không gian, lần mò ra được phương thức thăng cấp an toàn nhất, nước sông kia và trái cây có liên hệ với nhau, ngâm mình trong nước sông, sau đó ăn trái cây, có thể tiến hành thăng cấp an toàn và đột phá.

Bởi vậy, hai tiếng đồng hồ sau.

Tay phải Bạch Minh Hi chém ra một vết cắt không gian, mộc côn dùng để thí nghiệm nhất thời mất đi phân nửa, sau một lát, một nửa còn lại từ hư không xuất hiện, mộc côn biến thành hai đoạn.

Bạch Minh Hi rất là hưng phấn, vì thế bắt đầu bảo Toàn Hiểu Vũ xuất ra đủ loại thí nghiệm phẩm, cái gì mà chảo sắt, đao bằng thép không rĩ, thậm chí là cái bàn cái ghế, toàn bộ đều thử một lần, hắn lúc này vững tin và kiêu ngạo mà tuyên bố — hắn bây giờ đã sức chiến đấu! Hắn không còn là đội viên phi chiến đấu nữa! Không cần vào thời điểm mọi người chiến đấu phải rời xa chiến trường núp dưới sự bảo vệ của đồng đội nữa!

Bạch Minh Hi hưng phấn đương nhiên là dật vu ngôn biểu* (Tình cảm bộc lộ trong lời nói.).

Lí Nam bên kia cũng thăng cấp, biểu hiện chủ yếu vẫn ở hệ trị liệu, năng lực trị liệu càng thêm mạnh mẽ khả năng duy trì cũng lâu hơn, nhưng mà không có biểu hiện dị hóa. Dị năng có thể nói chuyện với thú, bởi vì trước mắt chỉ có Tiểu Ngữ và Tiểu Ngưng, mối liên kết giữa bọn họ chỉ càng thêm chặt chẽ, không có biểu hiện đặc thù nào khác.

Về phần những con cá kia, bởi vì trí lực không đủ, không thể câu thông.

Nhưng mà dù vậy, cũng thật cao hứng, nó biết, chỉ cần bản thân khi có thể duy trì liên tục, tác dụng đối với đội ngũ càng thêm lớn.

Sở Thiên không dám để cho bọn họ thoáng cái thăng cấp quá nhanh, vẫn nên chậm rãi từ từ, bằng không vạn nhất có tạc dụng phụ gì thì không tốt.

Vì vậy, Bạch Minh Hi và Lí Nam kiểm tra xong, liền lập tức bị Sở Thiên đuổi đi ép nước trái cây vào bình.

Mà Sở Thiên Toàn Hiểu Vũ thì bảo Tiểu Ngữ Tiểu Ngưng hỗ trợ mò cá lên bắt đầu nghiên cứu, nên làm thế nào đem chúng nó chế biến thành một thứ gì đó phổ thông rồi đem về.

Hai nhóc kia gây sức ép lên con sông xong thì chạy vọt vào rừng cây ăn quả ở bờ bên kia, đánh chủ ý lên trái cây.

Mọi người đều vội vội vàng vàng, không quản chúng nó, sau này, vẫn vì Toàn Hiểu Vũ đột phát ý tưởng kỳ lạ nói: “Dùng nước ở con suối bên kia đem cá nấu thành canh, sau đó thêm trái cây vào để khử mùi cái thì sao? Hoặc là, ngay từ đầu bỏ trái cây vào nấu chung, giống như nấu canh bổ được chứ?”

Cá thì bọn họ đã ăn qua rồi, không có tanh, chỉ là hoặc nhiều hoặc ít vẫn có thể ăn ra vị cá, nhưng mà bỏ trái cây vào nấu chung? Có vài cách nấu canh bổ sẽ bỏ vài thảo dược vào, ngoại trừ khử tanh còn có thể làm nổi bật công hiệu của thảo dược.

Sở Thiên nghe vậy ánh mắt sáng ngời, quả nhiên hắn suy nghĩ nhiều quá nên chui vào sừng trâu, cách này quả nhiên vừa đơn giản vừa hữu hiệu.

Hai người nói làm liền làm, bắt đầu thí nghiệm nấu canh.

Rất thành công, có thể nói vô cùng thành công!

Hỗn hợp trái cây và cá sau khi nấu thành canh, lượt sạch xương cá, để nguội xong, cư nhiên chậm rãi hình thành một loại chất lỏng dính dính màu xanh nhạt bán trong suốt, rất đẹp. Cái dạng này, chỉ có thiên tài mới có thể nhìn ra chúng nó là cá.

Vì thế vô cùng cao hứng đem thứ này đựng vào bình.

Vốn hết thảy sắp xếp ổn thỏa liền về căn cứ, nhưng không ngờ Bạch Minh Hi và Lí Nam đã lâu không được hưởng thụ những ngày tháng thoải mái như vậy, Lí Nam rất không muốn đi, mà Bạch Minh Hi mặt dày mày dạn không chịu đi.

Hai nhóc mèo cũng vui đến quên cả trời đất.

Sở Thiên bất đắc dĩ, cũng may mục đích của chuyến đi đã hoàn thành toàn bộ, không có chuyện gì khẩn cấp cả, liền tùy ý bọn họ ở trong này chơi ba ngày.

Trong lúc này, duy nhất không thoải mái chỉ có Tạ Minh Hiên đáng thương. Cho nên gần nhất, Toàn Hiểu Vũ đều là sáng sớm thả hắn đi ra ngoài, đến khuya mới cho hắn vào.

Vùng lân cận này đều là nơi sinh hoạt của con người, thú biến dị không nhiều.

Ba ngày sau, bốn người hai thú một tang thi lại một lần nữa xuất hiện trong trạm sửa xe.

Xe tiếp tục băng băng trên đường về căn cứ Thự Quang.