Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 72



Quanh thân Cung Lê Hân toát ra một cỗ hàn khí lạnh giá, gương mặt tinh xảo không còn vẻ bình thản ân cần thường ngày, lộ ra vài phần đạm mạc thanh lãnh, mỗi một động tác, một cái chớp mắt, mỗi cái giơ tay, mỗi lần nhấc chân, đều lộ ra vẻ ưu nhã lại cao quý, làm người ta không dám tiếp cận.

Thiếu niên như vậy, tựa như thần nhân đứng trên tầng mây trên cao, cùng với bọn họ giống như người của hai thế giới, người xung quanh do dự, cuối cùng chỉ đành ảm đạm thối lui, không dám tiến lên quấy rầy.

Còn lại bốn người, đến cuối cùng ai sẽ là bốn người may mắn kia? Mọi người không hẹn mà cùng thầm nghĩ, đồng thời trong lòng dâng lên cảm giác chờ mong khó tả.

Thấy mọi người thức thời lui đi, Cung Lê Hân chậm rãi thu hồi lãnh khí, dương quang mùa hè chiếu rọi xuống, nhiệt độ lập tức tăng trở lại, bọn Vương Thao trốn ở một bên lập tức xông tới.

“Lão đại, quân đội có lệnh, mỗi đội ít nhất phải có mười người. Đội chúng ta còn thiếu bốn, cậu đã cân nhắc tới ai chưa?” Vương Thao hiếu kỳ hỏi.

“Không cân nhắc tới ai cả.” Cung Lê Hân nhìn thẳng Vương Thao, vô cùng thành thật, vô cùng “trắng trợn” trả lời.

Vương Thao bị câu trả lời của lão đại làm nghẹn họng, Mã Tuấn cùng Cố Nam không hẹn mà cùng một bộ biểu tình 囧 . Cung thiếu quả nhiên vẫn như trước đây, tính tình quá thẳng thắn quá thành thật !

“Cung thiếu, tôi có thể đề cử một người không? Anh ấy là mộc hệ, tuy thực lực không mạnh, nhưng nhân phẩm rất tốt, rất đáng tin cậy.” Tôn Điềm Điềm ôm vai Tôn Kiệt, nhỏ giọng lên tiếng.

“Có thể, chị gọi anh ta đến đây để tôi coi sao.” Cung Lê Hân không chút suy nghĩ liền đồng ý.

Tôn Điềm Điềm trên mặt lộ ra biểu tình kinh hỉ, xoay người phất tay về phía một nam nhân hai bảy hai tám tuổi đang đứng từ xa nhìn bọn họ, la lớn,”Đại Hải ca, mau đến đây !”

Nam nhân thể tráng cường tráng, mày rậm mắt to, nhìn qua cũng không thập phần anh tuấn, nhưng lại khiến người ta cảm thấy thoải mái, gã chính là người cảnh giác kia, đi cùng hai ông cháu Triệu Cảnh được Tống Hạo Nhiên cứu về căn cứ. Nghe thấy tiếng la lớn của Tôn Điềm Điềm, gã liền giật mình, ánh mắt nhanh chóng lướt qua, lập tức chạy tới.

Ánh mắt người xung quang nhìn gã chạy đi như phóng dao về phía gã, trong lòng ai cũng siết chặt tay : Sao mình lại nghĩ tới việc chiếu cố hai chị em Tôn Điềm Điềm chứ? Dựa theo quan hệ giữa bọn họ, cơ hội vào đội Cung thiếu chắc chắn không thể rơi lên người bọn họ rồi.

“Cung thiếu !” Gã đứng cạnh bên Tôn Điềm Điềm, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, một đôi mắt vô cùng sáng sủa, vừa thấy đã biết không phải người có tâm tư khó lường.

“Tôi biết anh. Anh ngồi chung một trực thăng với tôi về căn cứ.” Với trí nhớ đã gặp là không quên, Cung Lê Hân lập tức nhận ra người vừa chạy tới.

La Đại Hải đôi mắt vốn sáng lại càng thêm rạng rỡ, trong lòng kích động không nói nên lời. Gã không nghĩ tới chỉ thấy một lần, ngay cả nói chuyện cũng chưa, vậy mà thiếu niên này vẫn nhận ra gã. So với thiếu niên, Triệu Cảnh vừa có thế đã trở mặt kia thật vô cùng tệ hại.

“Cung thiếu trí nhớ thật tốt! Tôi là La Đại Hải, lại nói tiếp, mạng của tôi là do Tống thiếu tướng cùng Cung thiếu cứu về.” Trong lời La Đại Hải nói hàm chứa sự cảm kích vô vàn mà có chút run run.

“Nhất tay chi lao thôi.” Cung Lê Hân vẫy tay, hảo kỳ nói,”Nghe nói anh là mộc hệ dị năng giả? Thực lực hiện tại thế nào?”

La Đại Hải xấu hổ cúi đầu, thành thật trả lời,”Tôi là mộc hệ, trước mặt thực lực còn rất yếu, chưa thể khống chế sử dụng thực vật chung quanh, chỉ có thể trong mười phút biến ra một gốc Clematis Vine[1] thôi.”

“Nga.” Cung Lê Hân nghiêng đầu, cái hiểu cái không, trầm ngâm một hồi thì không để ý mở miệng,”Thực lực có thể từ từ luyện, không cần gấp. Mộc hệ, nhất thảo nhất mộc đều có thể dùng làm binh, nếu là dã chiến trong rừng núi, thì mộc hệ dị năng giả tuyệt đối là người thắng. Hơn nữa, mộc hệ thổ hệ cả hai nếu kết hợp, thực lực sẽ tăng lên gấp đôi, không tồi.”

Cậu vừa nói, tầm mắt vừa đảo qua lại hai người Tôn Điềm Điềm cùng La Đại Hải song song đứng thẳng, đến khi cả hai mặt đỏ tai hồng mới tiếp tục mở miệng,”Anh có nguyện ý gia nhập đội tôi không?”

Đám người vẫn chú ý bên Cung thiếu phát ra một tiếng than hâm mộ.

La Đại Hải trừng mắt, muốn lấy tay ngoáy lỗ tai mình nghe kỹ, tay vừa giơ lên lại nhanh chóng hạ xuống, kích động nói,”Nguyện ý, đương nhiên nguyện ý.”

Lúc đó, sức mạnh của mộc hệ dị năng giả bị hoàn cảnh xung quanh hạn chế, chỉ khi ở nơi có thực vật cây cối mới có thể phát ra uy lực lớn nhất, không có thực vật, bọn họ phải mang theo mầm mồng bên người, đây là cách đánh cực kỳ tiêu hao tinh thần lực, thường vừa tiến lên ‘sân khấu’ đã bị người miểu sát*. Cho nên, trong căn cứ, mộc hệ dị năng giả là một tồn tại xếp gần với cường hóa hệ dị năng giả nhất.(* : ý là một nhát đánh chết, một thuật ngữ trong game OL)

Hiện tại La Đại Hải cũng không biết, một năm sau khi mạt thế bùng nổ sẽ xuất hiện rất nhiều thực vật biến dị vô cùng khủng bố, lực sát thương của nó so với tang thi vương lại càng thêm đáng sợ. Đến lúc đó, mộc hệ dị năng giả có thể khống chế những thực vật này lại trở thành người được mọi người hoan nghênh nhất trong đội.

Không thể không nói, quyết định giờ phút này của Cung Lê Hân phi thường chính xác, ngay cả Cung Hương Di luôn đứng nghe bên cạnh cũng vì sự dự tính trước của cậu mà phải thầm kêu một tiếng hảo.

Mười người đã đủ bảy, còn ba, đám người mong ngóng xung quanh nôn nóng đứng cả lên, lại vẫn như cũ không dám quấy rầy.

“Cung thiếu, chào cậu, cậu còn nhớ rõ tôi không?” Một thanh niên diện mạo tuấn lãng, ước chừng mới đầu hai mươi lách ra từ trong đám người, sau khi hít thở sâu bước về phía Cung Lê Hân. Hàm răng hắn vì cười mà sáng lên dưới ánh mặt trời, nụ cười thập phần hào sảng, nhưng nhìn hai nắm tay siết chặt bên người có thể thấy hắn phi thường khẩn trương.

Đám người ồ lên, thỉnh thoảng có phát ra tiếng cười trào phúng, khinh hắn chỉ là một không gian dị năng giả không có sức chiến đấu cũng dám tiến lên tự đề cử mình.

Không gian dị năng giả, một loại vừa thực dụng lại vô cùng nghịch thiên. Nhưng sau khi chân chính bước vào đặc huấn, thanh niên mới thấy được, không gian dị năng yếu như thế nào. Không có sức chiến đấu, dù có được nhiều vật tư cũng chỉ có thể mặc người chiếm lấy. Lúc tổ đội, ai dám dùng hắn? Ai dám lấy vật tư đổi lấy từ mồ hôi và máu tất cả đưa cho hắn? Mọi người tình nguyện chính mình vất vả chứ tuyệt không để hắn chiếm tiện nghi. Thậm chí, bình thường khi huấn luyện, nếu ai mất đồ đạt gì cuối cùng cũng sẽ ném hoài nghi lên đầu hắn, còn quyền đấm cước đá, nhục nhã chửi rủa hắn. Cứ thế, chỉ qua ngắn ngủi nửa tháng, thanh niên như đã nhìn thấy hết thẩy trên thế gian, biết rõ lòng người dễ đổi.

Cho đến khi thấy thiếu niên xuất hiện trong sân huấn luyện, thấy nụ cười ấm áp như trước của cậu, trái tim tĩnh mịch của thanh niên mới lần nữa tràn ngập hy vọng. Cho nên, hắn mới cố lấy dũng khí, mặt dày bước tới.

“Nhớ rõ, chocolate.” Cung Lê Hân nghiêng đầu mỉm cười, trong mắt đầy sung sướng cùng hoài niệm làm thanh niên nháy mắt trầm tĩnh lại.

Hai tay nắm chặt bên người dần thả lỏng, cười nhẹ một tiếng sau đó ngượng ngùng mở miệng,”Nguyên lai Cung thiếu còn nhớ. Tôi là Lý Đông Sinh, là không gian dị năng giả.”

“Không gian dị năng giả?” Mắt Cung Lê Hân sáng rực lên, chân thành khen,”Năng lực không tồi.”

Thanh niên ảm đạm lắc đầu,”Nghe tên thì đúng là không tồi, nhưng, ngoại trừ lưu trữ vật tư thì ta không biết còn cách nào khác sử dụng năng lực của mình. Cung thiếu có ý tưởng gì với không gian dị năng không? Có thể phát triển ra phương pháp công kích gì không a?”

Vì dư vị của thanh chocolate kia, Cung Lê Hân thập phần cố gắng suy nghĩ, một lát sau chần chờ mở miệng,”Không gian dị năng về bản chất thì cũng tương tự những dị năng khác, hẳn là có phương pháp công kích riêng. Cho nên, ta nghĩ không gian dị năng nếu đạt đến trình độ nhất định hẳn có thể phóng dị năng ra ngoài cơ thể. Nói cách khác, không gian phóng ra sẽ tự biến thành hệ thống, với những cá thể nằm trong phạm vi của nó, ngươi chính là chúa tể, là vương giả, chính là người khống chế tất cả, lấy tay che trời.”

Ngữ khí của cậu vẫn bình thản như trước, nhưng lại làm hai không gian dị năng giả duy nhất ở hiện trường tầng tầng chấn động. Lý Đông Sinh là hưng phấn, kích động cùng khát khao; mà Cung Hương Di thì cả người cứng ngắc, lại vì sự dĩnh ngộ tuyệt luân của Cung Lê Hân mà cảm thấy kinh hãi.

Nếu không phải đã trải qua một thời gian dài quan sát, thì cô đã hoài nghi Cung Lê Hân có phải cũng là trùng sinh từ mạt thế về hay không.

Cung Lê Hân nói không sai, không gian dị năng giả khi đạt đến trình độ nhất định có thể tạo ra lĩnh vực*, bên trong lĩnh vực, không gian dị năng giả có thể khống chế tất cả, có quyền sát sinh trong tay, có được lực lượng vô cùng thần kỳ.(* : là chỉ một khu vực, phạm vi; không giống với lĩnh vực như kinh tế, thương mai,…,hay tương tự )

Đời trước, trong thuộc hạ của Tống Hạo Hiên có một không gian dị năng giả cấp năm cao giai, gã ta có thể phát ra một lĩnh vực đường kính mười thước, bên trong lĩnh vực có thể nói là vô địch, ngay cả Tống Hạo Hiên cũng phải nhượng gã ba phần.

Cung Hương Di trước mắt mới chỉ là tứ cấp cao giai, nhìn thì chỉ như một bước dài, nhưng vì tang thi không gian hệ rất thưa thớt, nên con đường thăng cấp của cô so với bất cứ ai đều rất gian nan. Cho nên, cô mới bức thiết muốn chung đội với Lâm Văn Bác giết tang thi, vì tang thi cấp một không có thuộc tính, cô cũng có thể hấp thu, năng lượng tuy ít, nhưng nếu tích tiểu thành đại, đối với việc tu luyện là một sự giúp ích rất lớn. Đợi đến khi cô thăng đến cấp năm cao giai, cô cũng sẽ không yếu đuối sợ hãi bất cứ ai dám thương tổn mình nữa, mới có thể không kiêng nể gì mà sống.

Lý Đông Sinh không có dã tâm giống Cung Hương Di, hắn chỉ biết rằng năng lực của mình cũng không phải hoàn toàn yếu là được rồi, điều này càng làm hắn lấy lại được niềm tin, nụ cười càng thêm rạng rỡ.

Mặt ửng đỏ, hắn khẩn trương mở miệng,”Tôi tin tưởng phán đoán của Cung thiếu, tôi sẽ cố gắng đạt đến mục tiêu đó. Nếu Cung thiếu không chán ghét tôi, tôi muốn gia nhập đội mọi người, tôi sẽ tuyệt không ăn nuốt vật tư, mong mọi người tin tưởng !”

Nói xong lời cuối cùng, chẳng những hai gò má thiếu niên, mà ngay cả hai mắt đều đỏ hồng lên, hiển nhiên bị đả kích do bình thường chịu quá nhiều ghét bỏ cùng nghi ngờ.

Cung Lê Hân nghiêng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng sủa của hắn, sau một lúc lâu đột ngột mở miệng,”Anh còn chocolate không?”

“A?” Thanh niên há mồm trợn mắt, biểu tình ngơ ngác. Mấy người Vương Thao cũng biểu tình kỳ lạ nhìn về phía Cung thiếu, không hiểu vì sao đang êm đẹp đề tài lại biến thành như vậy.

“Anh còn chocolate không?” Vì mỹ thực, Cung Lê Hân không ngại phiền toái lặp lại.

“Nga, có, có !” Thanh niên luống cuống tay chân một hồi mới mở lòng bàn tay, bàn tay trống rỗng liền biến ra một hộp chocolate.

Lần trước là một thanh nhỏ, lần này là một hộp, bên trong ước chừng có bốn mươi mấy thanh, mỗi ngày một thanh thì có thể ăn được hơn một tháng rồi. Cung Lê Hân vội mở ra nắp hộp, thành thật đếm đếm, gương mặt tinh xảo lộ ra nụ cười thỏa mãn.

“Được rồi, anh về sau sẽ là tổ viên của tôi.” Đóng lại nắp hộp, trân trọng ôm hộp chocolate vào lòng, Cung Lê Hân hào phóng mở miệng.

Thanh niên cao hứng nhảy cẫng lên, liên tục nói lời cám ơn. Mấy người Vương Thao biểu tình 囧 nhìn lão đại nhà mình, trong lòng thầm nghĩ : đây thật xứng đáng với cái tên mật ngọt chết người, thu nhận hối lộ a ! Cung thiếu, cậu có thể cảnh giác kẻ xấu chút không a ! (C : aizz, tiểu Sinh cũng ko phải người xấu a, chấp nhận chút đi~~~)

Thấy hành vi vơ vét trắng trợn của cậu, Lâm Văn Bác cúi đầu, lấy tay che miệng, liều mạng áp chế để bản thân không cười to lên. Đứa nhỏ này, sao có thể trắng trợn như vậy, đáng yêu như vậy chứ? Chỉ cần đứng ở phía xa nhìn vẻ mặt vui vẻ của cậu, Lâm Văn Bác liền cảm thấy trong miệng, cùng trong lòng phát ngọt, ngay cả không khí hô hấp cũng mang theo hương vị chocolate nồng đậm.

Tống Hạo Nhiên ôm tay đứng ở xa xem cũng dở khóc dở cười, muốn tiến lên răn dạy, cuối cùng lại dừng bước, để cậu tùy ý làm loạn, trong lòng lại nghĩ về sau có được bao nhiêu chocolate thì đưa hết cho mèo nhỏ ham ăn này.

Thấy Lý Đông Sinh chỉ đơn giản như thế đã đả động được Cung thiếu, mọi người xung quanh liền siết chặt tay, đồng thời tính toán xem mình có thể lấy gì ra không. Đúng lúc này, tiếng còi chấm dứt huấn luyện được thổi lên, người có tư tâm đều vội vàng chạy về phía Cung thiếu.

Cung Lê Hân dùng nội lực đánh mọi người văng ra, ngoắc tay về phía Đại Lưu cùng Linh Âm, cao giọng nói,”Đại Lưu, Linh Âm, hai người là hai đội viên cuối cùng của tôi. Theo tôi về phòng, tôi có cái này cho hai người.”

“Vâng !” Đại Lưu cùng Linh Âm vô cùng mừng rỡ, biết Cung thiếu thật sự muốn truyền thụ đao pháp cho bọn họ, vội vàng lách từ đám người ra đuổi theo.

Mọi người ồ lên, không nghĩ tới ánh mắt Cung thiếu độc đáo như vậy, thực lực của tổ viên một người so với một người lại càng yếu không nói, cuối cùng còn chọn hai người thường, quả nhiên cao thủ không đi con đường tầm thường! Không có một chân trong đội của Cung thiếu, bọn họ không thể không chết tâm, gia nhập vào tổ khác.

Rời khỏi sân huấn luyện ồn ào, Cung Lê Hân vẫy tay tạm biệt bọn Vương Thao, mang theo Đại Lưu cùng Linh Âm hai người vẻ mặt hưng phấn về phòng mình.

“Cung thiếu, cậu thật sự chọn chúng tôi sao?” Linh Âm ôm mặt, một bộ biểu tình như đang nằm mơ.

“Ân, luyện tốt đao pháp này, thực lực hai người sẽ không yếu hơn Vương Thao. Bất quá, thể chất các người không tốt, lát nữa tôi sẽ cải thiện cho hai người.” Cung Lê Hân cong môi cười nói.

“Cám ơn Cung thiếu! Bọn tôi nhất định sẽ cố gắng !” Đại Lưu cùng Linh Âm xoay người, đồng thanh nói lời quyết tâm, lúc ngẩng đầu lên, thấy khóe miệng đầy ý cười của Cung thiếu, không hiểu sao cảm thấy bình ổn trở lại.

Một tiếng sau, hai người cầm lấy đao phổ, tinh thần phấn chấn ra khỏi phòng, chỉ là, quần áo ướt đẫm cùng một đạo vết bẩn trên da trên người cả hai thật là chật vật không chịu nổi, nhìn thế nào cũng giống như vừa đánh nhau lăn lộn trong bùn đất.

————————————————

[1] Clemetis Vine (Cây hoa ông lão) : [tên phiên âm tiếng Trung] Thiết Liên Đằng