Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng

Chương 79



Nắng hè chói chang, không khí dần nóng lên, khí nóng từ mức nướng quay đến như lửa hừng hực trên lục địa, từng cơn cát bị cuốn lên theo bước chân mọi người qua lại. Thiếu niên tinh xảo xinh đẹp vươn tay lau mồ hôi trên trán, cảm giác mình như bị đặt trong ***g hấp chưng đến rục, thời tiết nóng khó tiêu.

“Kế Thanh…” Tiếng thì thào như mèo con chầm chập vang lên, trên trán Tô Duy Thượng che kín mồ hôi, áo lót mỏng manh cũng dính ở trên người, “Nếu không chúng ta đi chậm một chút đi, bây giờ hơn hai giờ chiều rồi, thật sự là quá nóng.”

Người đàn ông anh tuấn đi phía trước nghe xong lời này, xoay người lại nhìn về thiếu niên thở hổn hển phía kia. Trong mắt gã xẹt qua một tia ghét bỏ cùng chán ghét, có lẽ ngay cả bản thân gã cũng không phát hiện, rất nhanh liền biến mất, gã nhíu mày, nói: “Tiểu Thượng, mỗi nhiệm vụ của mỗi đội ngũ đều giống nhau, nếu chúng ta không nhanh chút hoàn thành hai nhiệm vụ của chúng ta, có lẽ sẽ kéo chân những người khác.”

Tô Duy Thượng cùng Ngô Kế Thanh phân tổ là tại khu 78, mỗi 16 người phân chia thành 8 tổ, sau đó lại chia tổ nhỏ hơn, tổng số lượng nhiệm vụ và mức độ căn cứ theo mỗi ngày mà chia khác nhau. Tổ trưởng là Ngô Kế Thanh có giá trị dị năng cao nhất hiện nay trong phạm vi tiến hóa giả S thị, giá trị dị năng hệ băng cao tới 577. Mà hôm nay, nhiệm vụ của bọn họ cũng không khó, có điều số lượng không ít, vì thế Ngô Kế Thanh liền phân công nhau 8 tổ nhỏ hoàn thành nhiệm vụ.

Mà giờ này khắc này, gã cùng Tô Duy Thượng một tổ.

Không hổ với dị năng cao nhất cùng danh hiệu đệ nhất cường giả, tốc độ khôi phục thân thể Ngô Kế Thanh phi thường nhanh, tại lần thú triều thứ hai, chỉ cần một tuần, gã liền khỏi hẳn mà xuất viện, lần nữa vùi đầu vào công tác trùng kiến căn cứ.

Đã qua ba bốn tháng, trong lòng Ngô Kế Thanh theo bản năng muốn cùng Tô Duy Thượng kéo ra khoảng cách, nhưng lại không quả quyết, tính cách khó có thể quyết tuyệt đã định trước, dưới tình huống không có chuyện lớn phát sinh, gã căn bản không có khả năng quăng khối “Cao da chó” (ý nói bám dính trong cảm nhận của mình này.

Thời gian này Ngô Kế Thanh đã hoàn toàn quên, chính mình đã từng dùng ánh mắt sủng nịch như thế nào nhìn thiếu niên hồn nhiên thiện lương trước mắt, đã từng cho rằng đối phương là thiên chân khả ái như thế nào. Trong đầu gã không ngừng hồi tưởng lại cảnh tượng người kia tự tay xách một xác biến dị thể cấp S trở về.

Loại thực lực đáng sợ này, khiến Ngô Kế Thanh cảm giác lòng bàn chân bốc lên hàn khí, làm hắn vô pháp không thể không kiêng kị.

Tô Duy Thượng từ nhỏ liền giỏi quan sát sắc mặt đương nhiên nhận ra từ trong giọng nói Ngô Kế Thanh ngày hôm đó lãnh đạm cỡ nào, cảm giác được đối phương dị thường, chỉ là vô luận hắn muốn cố gắng mà cải thiện quan hệ như thế nào, lại thủy chung không có cách nào đạt được tiến triển.

Mắt mèo to chớp vài cái, lông mi Tô Duy Thượng hơi hơi mấp máy, đáy mắt ám quang chợt lóe, nói: “Kế thanh, em không có ý này. Dù sao hiện tại quá nóng, em đây vài buổi tối cũng vẫn luôn không có nghỉ ngơi tốt, không bằng chúng ta trước tìm một chỗ nghỉ ngơi mười phút, chỉ cần bảo tồn tốt thể lực, tốc độ em sẽ nhanh hơn để đuổi kịp mọi người.” Nói xong, hai cánh tay hắn quấn lên Ngô Kế Thanh, ngữ khí làm nũng, khuôn mặt dật lệ thanh nhã khiến người đàn ông như gã như thế nào cũng nói không nên lời cự tuyệt.

“Thôi được rồi, vậy thì mười phút.”

Tại gần khu đê đập khu 78 có rất nhiều tòa nhà hư hại, hai người bọn họ tùy tiện tìm một nơi ngồi xuống.

Tô Duy Thượng mới vừa ngồi trên một tảng đá bóng loáng, liền lấy lòng từ không gian của mình cầm ra một khối viên bánh đưa cho Ngô Kế Thanh: “Kế Thanh, anh có muốn ăn chút gì hay không, em giữa trưa hôm nay cố ý để dành lại.”

Bởi vì nhiệm vụ mỗi ngày thập phần nặng nề, thân thể tiến hóa giả tiêu hao thể lực cũng thực lớn. Nhưng S thị gần trăm vạn nhân khẩu đều cần tiếp viện, dưới tình huống không có trợ giúp từ bên ngoài, cơ hồ là người người ăn không đủ no.

Ngô Kế Thanh kinh ngạc nhìn khối bánh nhỏ trong tay Tô Duy Thượng kia, trong lòng cân nhắc một chút đối phương là như thế nào có đồ văn dư, sau đó liền lắc đầu nói: “Anh không đói, em đói bụng thì ăn trước đi. Nhanh nhanh khôi phục thể lực, anh đi trước nhìn xem tình huống.”

Vừa dứt lời, Ngô Kế Thanh liền đứng dậy đi khỏi, theo hướng Tây Nam đi tìm hiểu tình huống.

Gã đột nhiên đứng dậy làm tay Tô Duy Thượng vừa mới sờ lên eo đối phương bỗng nhiên cứng đờ, trong con ngươi thiếu niên trong suốt xinh đẹp hiện lên một tia ám sắc, hắn chậm rãi cắn môi dưới, mắt mở trừng trừng mà nhìn bóng dáng người đàn ông tuấn lãng càng ngày càng xa.

“Ngô Kế Thanh…” Sắc mặt trầm xuống, Tô Duy Thượng thì thào tự nói.

Đáp lại hắn chính là tiếng gió gào thét, thổi qua nơi bóng râm của một ngôi nhà, khó được có chút mát mẻ, lại làm cho trong lòng Tô Duy Thượng cảm thấy một trận lạnh lùng. Môi dưới cắn càng ngày càng dùng sức, đến cuối cùng chảy ra một tia máu.

Viên bánh giữa ngón tay hắn dùng lực đến trắng bệch lập tức gãy vụn, bị vài cơn gió sắc bén cắn nát, nhanh chóng theo gió biến mất.

Chờ lúc Ngô Kế Thanh trở về, Tô Duy Thượng đã đứng lên, cười nghênh đón: “Em cảm giác mình khôi phục cũng đã đủ, Kế Thanh, chúng ta không cần lại lãng phí thời gian, trước nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ đi.”

Thái độ hết sức nhiệt tình này khiến Ngô Kế Thanh nguyên bản muốn nói gì đó toàn bộ đều nghẹn lại trong cổ họng, gã gật gật đầu, đi về phía trước. Mà hgã không phát hiện chính là, thiếu niên vẫn luôn thích đi theo phía sau gã trong gần nửa năm, rốt cục không còn dùng cái loại tư thái ỷ lại tránh phía sau gã.

Tô Duy Thượng dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn bóng dáng Ngô Kế Thanh, bên môi nổi lên một tia cười lạnh.

Đời trước là Kỷ Xuyên Trình, lúc này đây là anh a, Ngô Kế Thanh.

Tôi đã cho anh cơ hội, đây là do anh không biết quý trọng tôi.

Một ngày nào đó, anh sẽ hối hậnHối hận…đã vứt bỏ tôi như giày rách

————-

Vô luận bên ngoài bận rộn ồn ào náo động như thế nào, sở nghiên cứu cứ như trước, an tĩnh đến mức như không có người đi lại. Mà bốn tầng trên cơ bản đều là dùng để đối ngoại và làm kho vũ khí, khu trưng bày cùng khu buôn bán, mà ba tầng ngầm dưới mặt đất mới là nơi chân chính dùng cho thực nghiệm mang tính cơ mật.

Đây là ngày thứ bảy Kỷ Kỷ tiến vào sở nghiên cứu, cũng là ngày cuối cùng Kỳ Dương ước định cùng Cảnh Hạ.

Từ ba ngày trước, Cảnh Hạ không có đến cái chỗ này nữa, chỉ là trước khi đi có nói qua đến lúc đó sẽ đem Kỷ Kỷ đi.

Mà dưới ngọn đèn phòng thí nghiệm cực sáng, một con hamster biến dị thịt đầy người lười biếng mà nằm trong khoang thuyền thủy tinh. Lồng thủy tinh cũng không có nắp che, nhưng nó cũng không có một chút ý muốn chạy trốn, ôm quả tùng màu nâu đậm của mình chơi đếnquên trời đất.

Kỳ Dương cứ như vậy đứng trước giường kim loại thật dài, con ngươi híp lại, lẳng lặng nhìn Tiểu Hắc lắc lắc mông nhỏ lộn xộn. Bất quá không lâu sau đó, Trương Bổn Đan xách một cái thùng kim loại đen chạy vào, trên trán tất cả đều là mồ hôi ròng rã.

“Kỳ… Kỳ thiếu giáo, đồ vật ngài cần đây”

Kỳ Dương sắc mặt ngưng trọng gật đầu, vươn tay cầm lại cái thùng nặng trịch. Hắn vừa xách thùng, vừa cúi đầu nhìn phản ứng của tên nhỏ bé kia. Chỉ thấy Kỷ Kỷ vẫn chơi với quả tùng như trước, một chút đều không có ý ban cho hắn một ánh mắt.

Song mâu hẹp dài sau thấu kính híp lại, Kỳ Dương gợi lên khóe môi, đặt thùng đen ở một bên hộp thủy tinh. Ngay tại lúc vật kia vừa mới tiếp cận Kỷ Kỷ ước chừng khoảng cách nửa thước, móng vuốt nhỏ vốn đang kéo ra quả tùng đột nhiên dừng lại, Kỷ Kỷ mãnh liệt dựng đứng thân mình nhỏ, chớp đôi mắt như hạt đậu, nhìn khắp nơi.

“Kỷ kỷ? ”

Đầu nhỏ béo không ngừng chuyển động, cặp sừng vàng kim nhỏ nhắn trên đầu dưới đèn mổ phiếm ánh sáng nhợt nhạt. Bỗng nhiên giống như tìm được đồ vật bản thân muốn, nó đột nhiên dừng lại tầm mắt loạn chuyển, mở to ánh mắt nhìn về phía cái thùng kia.

“Kỷ kỷ kỷ kỷ ”

Bóng dáng màu đen nhảy dựng lên, muốn nhảy ra khỏi hộp thủy tinh.

Kỳ Dương thùy mâu, tay vung lên một cái liền đóng cái hộp lại, động tác nhanh chóng, như nước chảy mây trôi.

“Phanh —— “

Động tác Kỷ Kỷ phóng bay làm đầu nhỏ đánh vào kính thủy tinh, nó đáng thương hề hề mà ôm đầu ủy khuất nhìn về phía Kỳ Dương, người sau thì mặt không đổi sắc mà thùy mâu nhìn nó, thần sắc bình tĩnh.

“Muốn thứ này?” Nói xong, Kỳ Dương vứt cho Trương Bổn Đan một ánh mắt ra hiệu, người sau lập tức mở cửa tủ sắt, đem ra một viên đá lục sắc nhỏ đến không bằng một ngón áp út, đưa cho hắn.

Bên ngoài khối đá lục sắc này phản xạ ra ánh sáng xanh lục sâu thẳm, phảng phất như có ngàn thước nước nổi lên trong đó, giữa tâm ngưng tụ màu xanh lục đậm đặc và nhạt dần ra phía ngoài. Khi khối ngọc thạch xuất hiện trong rương, vài trợ thủ trong phòng thí nghiệm định đã hô hấp bất ổn, sắc mặt phiếm hồng lên. (Cảm thấy có mùi xuân dược. =

Kỳ Dương nâng mâu lạnh lùng ném cho những người kia một ánh mắtsắc bén, bọn họ lập tức che dấu cái loại dục vọng vừa rục rịch lên này. Ngay sau đó, hắn đặt bình thủy tinh nhỏ trước mặt Kỷ Kỷ, cách hai tầng thủy tinh, khối ngọc thạch lục sắc lóe ra quang mang chói mắt hoa mỹ.

“Kỷ kỷ kỷ kỷ ”

Hoàn