Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng

Chương 56



Gin.Tama.full.1531427

Tác giả: Mạc Thần Hoan.

Edit: Tịch.❤

Khoảng thời gian này phảng phất như trôi qua thật lâu.

Cảnh Hạ ba người đã sớm không thể ngoan ngoãn ngồi trên ghế nữa rồi, cả ba nghiêm túc một cách sôi nổi mà nghía căn phòng đối diện. Mà Trường Tư Tĩnh cũng thực khẩn trương đến nỗi sắc mặt trắng bệch, dị năng của cô tựa hồ như đã cạn kiệt nên cơ thể có chút mỏi mệt.

Không giống như dự đoán của mọi người ở đây, lòng bàn tay ôn nhuận của thiếu nữ không chút tiếng động mà có phần vững vàng làm ra vài động tác nhỏ.

Ngay lúc ánh sáng trắng mờ ảo kia ổn định lại, chẳng biết đã qua bao lâu bỗng nhiên Trường Tư Tĩnh hô to một tiếng, sau đó mãnh liệt rút lại tinh thần lực, xem tí nữa cô đã bị ảnh hưởng rồi Ánh sáng trắng trên trán Tô Duy Thượng cũng nhẹ nhàng biến mất, tựa hồ như bị gây mê có chút khó chịu nên thiếu niên nhỏ giọng rên rỉ một chút, đôi mày tinh xảo khẽ nhíu lại, có vẻ như hắn đã có chút thanh tỉnh rồi.

Kỳ Dương lập tức quay đầu liếc cho vị trợ thủ sau lưng mình một ánh mắt, người sau liền hiểu ý lập tức tăng thêm một lượng thuốc mê lớn, hành động này ngay lập tức khiến cho ánh mắt nhạt nhòa bất bình của thiếu niên trở nên an tĩnh lại, hô hấp cũng dần vững vàng như trước.

Trương Tư Tĩnh miễn cưỡng đứng dậy, cô vừa ngẩn đầu, ánh mắt trong suốt liền trở thành sắc ửng đỏ kinh hoảng, giọng nói nhẹ run, sắc mặt ngưng trọng nhìn Kỳ Dương, nói: “Thiếu… Thiếu giáo, cái người này… Cái người này thực không phải nguời bình thường”

Những lời này vừa được thốt ra giống như sấm sét nổ ngang tai, khiến cho tất cả nguời đang có mặt tại đây trở nên giật mình kinh ngạc.

Kỷ Xuyên Trình lập tức mở bộ đàm (Tịch: QT là thông tấn khí, nên ta tự ý đổi thành bộ đàm, vài giây trôi qua, một giọng nam trầm thấp vang lên mang theo một tia lo lắng được che dấu kĩ: “Có vấn đề gì? Nguời này có chổ nào không được bình thường sao?”

Giọng nói của Trương Tư Tĩnh đầy sợ hãi không chút che dấu, run rẩy hô: “Là… Vì người này đang cắn nuốt (QT: thôn phệ dị năng của tôi Đại khái khi tôi dùng dị năng kiểm tra cho thiếu niên này… Tại ***g ngực của cậu ta… Cảm giác như một hố đen có lực hấp dẫn mạnh khiến cho dị năng của tôi bị hút vào trong. Tôi muốn thu hồi lại nhưng cảm giác bị một nguồn lực kéo vào, loại lực hấp dẫn này mạnh đến nổi như muốn cắn nuốt hết cả dị năng của tôi vào trong hố đen vậy”

Nắm chắc điểm mấu, Kỳ Dương ngưng trọng hỏi: “Cắn nuốt?”

“Đúng” Trương Tư Tĩnh có vẻ như đã có thể bình tĩnh lại trước tình huống khủng bố ban nãy, cô nuốt khan một ngụm nước bọt, trả lời: “Kỳ thiếu giáo, tôi có cảm giác như ‘nó’ không chỉ muốn cắn nuốt dị năng của tôi không, khi tiếp xúc toàn thân tôi như máu, nội tạng, xương cốt,… Đều muốn vang lên kéo kẹt, giống như ‘nó’ muốn hút luôn cả tôi vào bên trong vậy. Nhưng tôi có cảm giác Nếu thật sự bị hút vào, chỉ sợ —— tôi sẽ chết”

“Đây chính là năng lực thần bí của Tô Duy Thượng” Cảnh Hạ đột nhiên cất cao tiếng khiến cho thanh âm vang dội cả căn phòng, cậu lạ thấp giọng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là dị năng? không đúng cậu ta không có hai vị năng, dị năng hệ phong của cậu ta quả thực rất bình thường, như vậy rốt cuộc đây là…

“Còn có điều gì bất thường sao?” Một thanh âm lãnh tĩnh bên cạnh Cảnh Hạ chợt vang lên, đánh gãy lời nói của câu.

Cậu theo bản năng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ánh mắt thâm trầm của Kỷ Xuyên Trình đang nhìn vị thiếu niên đang nằm trong phòng thí nghiệm kia. Trừ bỏ ánh mắt ngấn lệ đang nhắm chặt, khuôn mặt tinh xảo vốn có, thì so với bất cứ ai cùng lứa tuổi thật sự không có dị thường nào, nếu nhìn qua thôi thì quả thật đây là một thiếu niên bình thường, nhưng cậu lại khiến cho tất cả những người ở đây không thể lý giải được khả năng đặc biệt của mình.

Trong khoảng thời gian trầm lặng trôi qua khiến cho Trương Tư Tĩnh đã có thể tỉnh táo lại, cô đem cảm giác áp lực lạnh lẽo của tử vong từ xương cốt mà suy nghĩ thật nghiêm túc. Qua một hồi lâu, sau đó mới nói: “Tuy rằng lúc tiếp xúc thật ngắn ngủi, nhưng tôi thực sự xác định, khi thời điểm bị lực lượng bí ẩn kia cắn nuốt. Tôi đã gặp phải tình huống phân tử hạt vi lượng hỗ trợ nhau một cách dị thường, điều này cùng với thí nghiệm mà Kỳ thiếu giáo làm trước đó với khối Ngọc lục sắc… Có cảm giác thực giống nhau, đều có phân tử vi lượng bất thường.”

Lời này vừa thốt ra khiến cho tất cả mọi người xung quanh đều im lặng.

Trừ bỏ vị trợ lý cùng trợ thủ trong phòng thí nghiệm không rõ chuyện gì xảy ra, trong khoảng thời gian này Cảnh Hạ lại có thể xem nhẹ cái nguyên nhân quỷ dị này thì thực là không hiện thực mà.

Lực thạch,… Tô Duy Thượng.

Thậm chí… Còn có khối ngọc thạch lục sắc bị Kỷ Kỷ nuốt mất kia…

Những câu chuyện tưởng chừng như không liên quan đến nhau đang bắt đầu cùng chỉ một hướng, mọi manh mối không khoa học đều tập trung trong một câu trả lời, còn có vài điều không thể nói ra, cũng có khả năng trở thành Đáp án cuối cùng.

Chậm rãi ngẩng đầu, Cảnh Hạ mở bộ đàm, hít một tiếng, nói: “Tôi đại khái… Nghĩ tới một nguyên nhân.”

——–

Trước những ánh mắt khó hiểu của những người trong phòng thí nghiệm, vị trợ thủ vẫn như cũ, đem Tô Duy Thượng đang hôn mê đẩy vào trong phòng thí nghiệm, chỉ để lại Cảnh Hạ, Kỷ Xuyên Trình cùng Kỳ Dương, ba người ở lại, đóng chặt cửa phòng, phong bế tất cả tình huống lại nên trong, một khoảng không yên lặng lan tràn ra bốn phía.

Ánh sáng chói mắt đến từ ngọn đèn lạnh lẽo trên trần nhà khiến cho không khí xung quanh càng thấp thêm vài độ, Cảnh Hạ đứng ở dưới bảng đèn ‘exit’ (lối thoát hiểm, cậu hơi cúi đầu chặn ánh sáng hơn phân nửa, lúc này thời gian lặng lẽ trôi qua, nhưng cậu vẫn không mở miệng nói một tiếng nào.

Rốt cục, Cảnh Hạ vẫn là nhịn không được mà bắt đầu nói: “Tôi cùng với Tô Duy Thượng ở chung, so với mọi ngươi lâu hơn rất nhiều, chuyện này… Coi như là giúp tôi giải quyết ấm ức trong lòng. Mà hiện tại, tôi đại khái có thể đoán được nguyên nhân bất khả tư nghị* kia.”

(*Theo wikipedia: “không thể nào suy nghĩ, bàn luận ra được”.

“Có phải cậu cho rằng… Vì cái này đi?”

Dùng một giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ, Kỳ Dương duỗi tay đem một khối ngọc lục thạch từ túi áo bành tô lấy ra.

Ngay khi nó xuất hiện trong tầm mắt ba người, chớp mắt phảng phất như có dòng nước sâu thẳm nhộn nhạo gợn sóng nổi lên từng trận.

“Nếu đã có mạt thế, như vậy… Tôi cảm thấy vật phẩm tiên khí xuất hiện cũng là có khả năng.” Cảnh Hạ trịnh trọng nhìn khối ngọc trong lòng bàn tay Kỳ Dương, nói tiếp: “Hoa Hạ nhiều năm như vậy, những truyền thuyết thần tiên cũng ít không bao nhiêu. Tôi cho rằng, nhờ vật phẩm này mà Tô Duy Thượng có thể hấp thu bất cứ đồ vật gì mà cậu ta muốn.”

Nghe vậy, Kỷ Xuyên Trình nhíu mày nhẹ nói: ” Cậu cho rằng… Tác dụng của ngọc thạch này là trữ vật?”

Cảnh Hạ gật gật đầu, tựa hồ lại nghĩ tới điều gì, lập tức bổ sung: “Đại khái có lẽ là… Cách không giấu vật?” (Nó hình như là cách khoảng không mà cất giấu ĐỒ vật Vừa nói như thế, Cảnh Hạ cũng cảm thấy có chút khó xác thực, cậu ngẫm nghĩ trong chốc lát, nói: “Tôi nghĩ… Vật này đã có thể hút vào sẽ có thể phóng thứ đã hút ra ngoài được.”

Vừa dứt lời, tầm mắt Cảnh Hạ cùng Kỷ Xuyên Trình nhất tề đều xoát xoát mà dời đi, nhìn về phía Kỳ Dương đang bình chân như vại. Người này vẫn mang vẻ mặt cười như không cười như trước (tựa tiếu phi tiếu, bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt hai người đều tập trên người mình, hắn thoáng sửng sốt, lát sau lại mỉm cười: “Xem ra… Là muốn nghe một chút cái nhìn của tôi à?”

Cảnh Hạ gật đầu: “Ân. Dù sao anh đối với mí thứ không bình thường… Khụ, đồ vật kỳ quái xem ra có chút nghiên cứu mà.”

Nghe Cảnh Hạ nói, nét cười trong mắt Kỳ Dương lại càng tăng lên vài phần. Hắn một chút đều không thèm để ý giọng nói trào phóng đầy ý tứ hàm xúc của đối phương, ngược lại tựa hồ đem giọng điệu này là một loại khích lệ, cười nhẹ nói: “Tiên khí, điều này cơ hồ là không có khả năng tồn tại. Cục thí nghiệp tại Hoa Hạ rất tận sức ở phương diện này, nhưng cuối cùng vẫn là không tìm được vật phẩm trong truyền thuyết kia, tôi không cho là chúng ta nhẹ nhàng như vậy mà có thể tìm được.”

Cầm ngọc thạch sáng loáng trong tay thưởng thức, nụ cười vẫn luôn hiện diện trên môi Kỳ Dương chợt tan biến: “Tôi từng giải phẩu đóa hồng biến dị kia tại phòng thí nghiệm ở S thị, lấy tủy sống cùng tế bào biến dị ngưng tụ với một ít hỗn hợp biến dị thể thành một thể năng lượng.” Dừng một chút, hắn lại nói: “Miếng năng lượng này sau khi được tạo ra, trở thành một chuỗi hạt nhân lực lượng điện từ.” (Chém

Có chút không hiểu được câu này, Cảnh Hạ hoang mang, nhíu mi vừa định hỏi lại, liền thấy Kỳ Dương sắc mặt nghiêm túc nói: “Nguyên nhân biến dị đến nay tôi chưa thể xác định được, bất luận vì quy luật gì tôi cũng không thể tìm ra. Nếu muốn tôi thừa nhận trên thế giới này có tồn tại tiên khí, tôi càng tình nguyện thừa nhận biến dị hỗn hợp từ khối ngọc này, hoặc chính bản thân Tô Duy Thượng có biến dị đặc biệt, hình thành một hỗn tạp thứ nguyên không rõ nguyên do, đó cũng chính là một không gian độc lập.” (Tịch: ta đang edit chữ gì vậy nè TvT, ứ hiểu, heo mi.. (Khó quá cho qua hén, tuôi tra QT dồi mà cũng hông hiểu mô tê gì…ORZ

“Một không gian độc lập sao?” Ngay lập tức nắm bắt được từ trọng yếu, Kỷ Xuyên Trình suy tư một khắc, sau đó bổ sung: “Như vậy có thể giải thích được, vì sao cậu ta có thể hút được đồ vật, sau đó xuất ra ngoài. Nhưng loại lực hút này là sao?”

“Năm 1960, đoàn nguời trinh sát khu Tam giác Vàng của nước A đã biến mất trước mắt bao nguời. Nếu đem tình huống của đoàn người đó so với nhau, có thể nói đó cũng là một hố đen. Nhưng loại hố đen ở đay lại không phải do tự nhiên tạo ra như ở Tam giác Vàng, mà là do con nguời, nhân tạo, cũng chính là do Tô Duy Thượng khống chế, cho nên hố đen — không gian này, cũng sẽ không tự phát động đi hút vật xung quanh vào.” Thanh âm của Kỳ Dương vẫn lãng tĩnh, nhưng ngữ khí đã có chút dồn dập: “Loại năng lượng thứ nguyên này là loại tôi chưa từng tiếp xúc đến, nhưng tôi có 80% lòng tin, loại tình huống mà Tô Duy Thượng làm ra cùng một dạng với hố đen năng lượng thứ nguyên, là một dạng không gian độc lập.”

Đôi con nguời thâm thúy của Kỷ Xuyên Trình nhẹ đảo qua khối ngọc lục thạch trong suốt kia, chỉ thấy dưới ngọn đèn vàng chiếu xuống, khối ngọc này lại ánh lên tia sáng nhạt không bình thường, phảng phất như đồng tình với phát biểu của Kỳ Dương.

Kỷ Xuyên Trình trầm tư trong chốc lát, noid: “Nếu lấy giải thích này, như vậy hiện tại vấn đề chúng ta đang có cũng dễ dàng giải quyết. Tô Duy Thượng, dị năng hệ phong, dị năng giá trị 176 điểm. Ở nhiều nhiệm vụ được nhận trước đó, dấu đi năng lực không gian của bản thân, giảm thương tổn cho bản thân mặc kệ đồng đội, lợi dụng không gian tàn trữ vật phẩm, tài nguyên cho riêng mình.”

Cảnh Hạ cũng bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Dưới tình huống người khác phải bỏ mạng để tìm tài nguyên, vậy mà người này lại không chút thương tổn hoàn thành nhiệm vụ, đây là vì cậu ta có năng lực không gian, đem những thứ uy hiếp mình hút vào bên trong.”

Kỳ Dương lại nhẹ nhàng xoa tay, ngón tay hơi nắm chặt ngọc lục thạch, bao trụ trong lòng bàn tay, nhưng cũng không thể che hết ánh sáng phát ra từ nó, phần ánh sáng phát ra khiến cho người nhìn liền cảm thấy đặc dị. ( đặc = đặc biệt, dị = dị thường

“Không, tôi không cho rằng không gian có thể hút vào sinh mệnh sống. Thứ nhất, nếu có năng lực cao cấp như vậy cậu ta cũng không cần chính diện đối mặt với biến dị thú, chỉ cần một ý niệm là có thể hút vào không gian. Nếu cậu ta thực sự có khả năng này, thì người này không phải đối tượng mà nhân loại cần đề phòng, mà là —— cứu thế chủ.”

Cảnh Hạ nhìn bộ dáng nghiêm túc của Kỳ Dương, ra chiều hiểu biết mà gật đầu. Người nọ lại tiếp tục giải thích: “Thứ hai, cậu cùng Trương Tư Tĩnh có nói vài câu tôi đều đặc biệt để ý ‘Nguy hiểm’, ‘Tử vong’. Ngay khi các người cảm nhận được lực hút kia, đều có một loại dự cảm: bị cắn nuốt cho đến khi tử vong. Mượn nguyên nhân này, tôi suy đoán không gian của Tô Duy Thượng vô pháp hút vào vật còn sống, chỉ có thể hút vào vật chết, mà nếu hấp thụ vật còn sống chỉ có hai loại khả năng.”

“Một là, vật còn sống tử vong, không có tác dụng phụ đối với chính chủ.”

“Hai là, vật còn sống tử vong, đối với bản thân Tô Duy Thượng có phản phệ tiên cực.”