Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng

Chương 105



Phía chân trời xa xôi bay tới một tầng mây đen thật dày, che đậy ánh sáng vốn mịt mờ càng thêm ảm đạm. Toàn bộ bờ biển chỉ có thể nghe thấy thanh âm chém giết, gào thét, hương vị máu đã triệt để che lấp mùi gió biển.

Cảnh Hạ nhanh chóng giữ chặt một thân thể tiến hóa giả bị Cá voi hổ đánh bay, cậu theo động tác người nọ mà lui lại về phía sau mấy bước mới đứng vững thân hình. Bên kia, tiến hóa giả tổ A đang chém giết với Cá voi hổ biến dị, vị trí Kỷ Xuyên Trình vừa lúc cách Cảnh Hạ rất gần, liền nhanh chóng lại đây.

“Sao vậy?”

Cảnh Hạ dùng sức lắc đầu: “Chỉ là trầy da.”

Kỷ Xuyên Trình nhanh vuốt cằm, sau đó bỏ lại một câu “Em trước tiên chú ý khôi phục thể lực một chút.”, tiếp đó liền giơ lên khẩu A-9 thật dài, ngón tay rất nhanh ấn cò, “Đùng” một phát bắn ra ngoài.

Một phát kia phải băn khoăn rất nhiều, ví dụ như những tiến hóa giả đang công kích, quanh quẩn bốn phía Cá voi hổ, cho nên vị trí không phải vô cùng trí mạng, thế cho nên Cá voi hổ đột nhiên lắc mình một cái, liền né tránh một phát đạn pháo khủng bố kia.

Sau một phát đạn cuối cùng, Kỷ Xuyên Trình không có một chút chần chờ liền ném thanh súng nặng trong tay, nhưng cũng không đủ thời gian để hắn kịp tới gần, trong tíc tắc, chỉ thấy thú biến dị khổng lồ màu đen kia bỗng nhiên dừng lại mọi động tác, chuyển cái đầu thật lớn nhìn về phía hải dương cuồn cuộn xanh thẳm.

Bên kia, pháo kích sấm sét của Conger biến dị cũng dừng.

Chỉ có những biến dị thể dưới cấp B còn đang vùi đầu công kích tới trước, thẳng đến khi Cá voi hổ gầm lên giận dữ, mới khiến cho chúng nó hoàn toàn tỉnh táo lại, đồng thời trật tự tổ chức đứng lên rút lui về ven biển.

Chiến cuộc trong vòng năm phút đồng hồ ngắn ngủn lại khôi phục thành bộ dáng ngay từ đầu.

Trừ bỏ những thi thể ngang dọc, máu tươi chói lọi, giống như tất cả đều không có gì khác với lúc trước, nhưng trên thực tế đã xảy ra bi kịch rốt cuộc khó có thể vãn hồi.

Vô số tiến hóa giả hai mắt đỏ bừng hung hăng nhìn chằm chằm những thú biến dị đầy nước miếng ghê tởm, bọn họ một chút cũng không dám nhìn trên mặt đất, chỉ sợ liếc mắt một cái, đều có thể làm cho tinh thần mình hỏng mất, liều mạng mà tấn công, tấn công lại tấn công.

Cảnh Hạ hơi hơi thở hổn hển, cậu dùng dược phẩm giản dị của sở nghiên cứu chế tạo băng bó đơn giản vết thương trên cánh tay một chút, sau đó liền đứng ở bên người Kỷ Xuyên Trình, ngẩng đầu giằng co cùng những thú biến dị khổng lồ.

Giữa đám thú biến dị, Conger biến dị và Cá voi hổ biến dị đứng ở hai bên, nhường ra một lối đi. Chỉ thấy một người người mặc áo choàng màu đen đi từng bước một đến gần, xuyên qua núi thú biến dị tạo thành, trấn định lãnh tĩnh mà đến gần.

Gương mặt tái nhợt tà nịnh tuấn mỹ, tóc đen dài gần bả vai, tuy rằng thân mình nhìn qua cực kỳ đơn bạc, nhưng cái loại nguy hiểm giấu ở dưới lớp quần áo này làm cho Cảnh Hạ cầm thật chặt thanh kiếm lạnh như băng trong tay, trong lòng không tự chủ được mà dựng lên một bức tường phòng ngự.

Mu bàn tay phải bỗng nhiên cảm giác đến một tia ấm áp, Cảnh Hạ theo cái tay ôm tay mình hướng về phía trước nhìn lại, chỉ thấy Kỷ Xuyên Trình đang nhẹ nhàng lắc đầu. Tâm cậu nháy mắt bình tĩnh trở lại, nhưng phía sau những tiến hóa giả gần như điên cuồng lại sôi nổi gắt gao mà nhìn chằm chằm S1 bỗng nhiên xuất hiện, cừu hận mà lại… Kinh hãi.

Kỷ Xuyên Trình nâng lên chân phải dùng sức đạp xuống, mặt đất bình tĩnh không biến, giống như không có bất cứ dị thường nào. Nhưng ngay tại thời điểm Cảnh Hạ nghi hoặc khó hiểu, cậu bỗng nhiên nhìn thấy tại trên người đàn thú biến dị kia, sóng thần cao tới hơn hai mươi mét đột nhiên cuồn cuộn nổi lên, không có một tia dấu hiệu liền muốn đổ bộ đến.

“Tốt… Thật là lợi hại!”

“Nhân loại chúng ta cũng rất cường đại!”

Nghe thanh âm như vậy, trong lòng Cảnh Hạ càng cảm thấy thập phần tự tin. Nhưng ngay sau đó, lòng tự tin của cậu bành trướng lên liền bị sự thật càng thêm kinh người đả kích đến dập nát ——

Sóng thần đột nhiên dừng lại!

Không có yếu bớt, không có đánh nát, chính là đơn thuần dừng lại.

Phảng phất có một bức tường không khí vô hình cách trở sóng thần tại phía sau thú biến dị, muốn nhích lên một chút cũng không thể.

Cảnh Hạ đột nhiên hiểu được, cậu quay đầu nhìn về phía Kỷ Xuyên Trình, hai người liếc nhau, Cảnh Hạ trước bước ra một bước, nói: “Phương hướng biến dị của cậu, chẳng lẽ là không khí?”

Đồng tử tối tăm hơm cả bóng đêm của S1 gắt gao dừng trên mặt Cảnh Hạ một giây, sau đó liền ngẩng đầu, cũng không thèm nhìn cậu mà trực tiếp nhìn phía người đàn ông trẻ tuổi đứng ở đỉnh đê đập.

Đê đập cao tới hơn 60 mét, nếu là lấy góc độ tiến hóa giả phổ thông chỉ có thể nhìn thấy tiểu tổ súng pháo, Trương Bổn Đan cùng… thân hình Kỳ Dương. Nhưng tại trong mắt S1, cậu ta lại có thể dễ dàng mà nhìn đến làn da trắng đến nhìn thấy mạch máu màu xanh của người đàn ông kia, hai mắt không có cảm xúc, cùng… tóc đen hỗn độn đến có chút mỹ cảm khác thường.

Đồng tử S1 hơi hơi co rụt lại, ngay sau đó, cậu ta liền bỗng nhiên thu hồi tầm mắt, giống như là đang trốn tránh cái gì, nói với Cảnh Hạ: “Nhân loại, hôm nay các người đã định trước thất bại.” Ngữ khí của cậu ta thập phần khẳng định, thanh âm cũng như âm đơn điệu máy móc, không có một chút phập phồng.

Cảnh Hạ vừa rồi theo tầm mắt S1 phát hiện thân ảnh Kỳ Dương, cậu tự nhiên hiểu được đối phương hiện tại xuất hiện ở trong này, rốt cuộc đại biểu cái gì.

Nguyên bản trong lòng cái loại cảm xúc thấp thỏm bất an triệt để bị vuốt xuống, cậu tin tưởng chính mình, tin tưởng Kỳ Dương, tin tưởng… Kỷ Xuyên Trình.

Cảnh Hạ nói: “S1, tôi đây cũng có một câu muốn nói cho cậu biết. Hôm nay, chính là ngày chết của cậu.”

Trong đồng tử tối tăm không ánh sáng đột nhiên phiếm ra một chút ánh sáng trong suốt, nhưng lại trong nháy mắt bị hắc ám vô biên vô hạn cắn nuốt sạch sẽ, con ngươi xinh đẹp đến gần như yêu dị của S1 hơi hơi nheo lại, dùng ngữ khí cực độ nguy hiểm hỏi: “Là… Dương nói cho ngươi biết thân phận của ta?”

Vừa dứt lời, mấy tiếng gió bén nhọn phá không đột nhiên vang lên, lưỡi không khí vô hình thẳng tắp hướng Cảnh Hạ mà đến. cậu lãnh tĩnh bình tĩnh bày ra ba bức tường băng thật dày, chỉ thấy ba tầng tường băng màu thủy lam kia cùng lúc vỡ tan, cũng đánh nát toàn bộ lưỡi dao không khí kia.

Nhưng không đợi Cảnh Hạ nói nữa, Kỷ Xuyên Trình liền tiến lên một bước ngăn ở trước người Cảnh Hạ. Trên gương mặt lạnh lùng tao nhã bị một chút thương, nhưng vết thương đã đóng vảy trên má phải lại làm cho anh nhìn qua càng có sắc bén cùng sát khí.

Anh trầm mặc cùng S1 nhìn nhau hồi lâu, hai người đều không mở miệng, nhưng lại không hẹn mà cùng đếu đá với nhau. Kết cục là, gió trở nên bình tĩnh, lửa cũng hoàn toàn dập tắt.

“Gào!!!”

Cá voi hổ biến dị gào thét giận giống như tiếng kèn hiệu chiến tranh bắt đầu, lực lượng hai phe lần thứ hai đánh nhau, cuồng phong thổi quét, huyết nhục bay tứ tung. Sắc trời hoàn toàn u ám, chỉ có tiếng đao kiếm đụng vào da thịt, một tiếng rên rĩ cuối cùng khi chết thảm, trở thành giọng chính lúc này.

Cảnh Hạ cảm giác cục diện lúc này so trước thoải mái hơn rất nhiều.

Rõ ràng Vua thú biến dị đột nhiên đến, nhân loại hẳn là lâm vào khốn cảnh, nhưng bọn họ lúc này lại vô hình nhiều hơn một ưu thế không rõ lí do——

Mọi thú biến dị cấp thấp đều run sợ trong lòng mà không dám xuất hiện tại trong vòng mười thước gần vị Vua kia, thú biến dị cấp cao khác lại dùng hết mọi thủ đoạn đến kéo dài động tác tiến hóa giả, không cho phép bọn họ quấy rầy vị thủ lĩnh biến dị thú đó từng bước một tao nhã đi tới.

Chính như cùng Cảnh Hạ bên này, Cá voi hổ biến dị kia rõ ràng đã bị thương không nhẹ, nhưng nó giờ phút này lại bộc phát ra lực lượng càng cường đại, dây dưa cả Cảnh Hạ cùng Kỷ Xuyên Trình, dùng từng vết thương làm cho bọn họ không thể thoát thân quay lại ngăn cản bưới đi của S1.

“Đáng chết! Con thú biến dị kia rốt cuộc là muốn làm chi!” Cảnh Hạ miễn cưỡng đỡ công kích của Cá voi hổ nổi giận nóng nảy.

Kỷ Xuyên Trình vừa mới rơi xuống đất liền cực nhanh muốn thoát thân, nhưng Cá voi hổ rồi lại ngăn chặn Kỷ Xuyên Trình, bức báchanh không thể không quay đầu lại.

Đứng ở chỗ cao, đoàn người giáo sư Tề nhìn xem càng thêm chăm chú.

Lão nhân tóc hoa râm kinh hãi nhìn S1 xuyên qua chiến trường khủng bố hai phe đối chiến, giống như bước chậm đang trong hoa viên nhàn nhã, sau đó từng bước một đi tới trước nơi đê đập cao cao khoảng năm mươi mét, đột nhiên dừng bước.

Mọi nghiên cứu viên đều hít sâu một hơi.

Không khí tại dưới chân S1 quỷ dị tụ tập lại, một cầu thang vô hình xuất hiện dưới chân cậu ta. Cậu ta nâng lên chân trái, chậm rãi bước lên, sau đó liền đi chậm thong thả cao quý thanh lịch, giống như là một nhạc sĩ chơi đàn dương cầm tao nhã đang hướng về sân khấu thuộc về mình, hưởng thụ tiếng vỗ tay điên cuồng quanh mình.

Chỉ là trận vỗ tay của S1, là tiếng thú biến dị gào thét giãy dụa sắp chết.

Nhưng cậu ta lại giống như một chút đều không nghe thấy tiếng đồng loại rên rĩ trước khi chết, ngược lại chậm rãi đi lên cầu thang, cuối cùng chuẩn xác dừng lại trước mặt người đàn ông tuấn tú nhã nhặn.

Trong gió biển hiu quạnh thê lãnh, Kỳ Dương đang mím đôi môi mỏng, cười như không cười nhìn thú biến dị lần thứ hai xuất hiện trước mắt mình này. Hắn ăn mặc thâ đơn bạc, một tầng áo blouse trắng căn bản không thể nào thực hiện hiệu quả giữ ấm, không biết có phải bởi vì như thế hay không, môi hắn cực kỳ tái nhợt, giống như ngay cả làn da trắng bệch khác thường cũng có lý do.

Giờ này khắc này, trong tay trái của hắn đang giơ một khẩu súng pháo điện thật dài, cũng không nhắm vào địch nhân trước mắt, chỉ là tùy ý nắm trong tay. Bên môi mỉm cười kia vô tư tới vô tâm tại trong mắt S1 lại vô cùng chói mắt, khiến đôi mắt tàn nhẫn của cậu ta nguy hiểm mà nheo lại.

“Dương, anh muốn chết.”

Kỳ Dương nhẹ nhàng gật gật đầu, cười nói: “Cậu cũng vậy.”

“Tôi?” S1 bỗng đột nhiên giống như biến thành một đứa bé, cậu ta nghi hoặc chớp mắt, hỏi: “Vì sao?”

“Bởi vì tôi muốn giết cậu.”

Hoàn