Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng

Chương 101



Bầu trời phương đông vừa mới nổi lên một chút ánh rạng mờ mờ, trên Thái Bình Dương cuồn cuộn vô bờ liền quay cuồng vô số thân ảnh màu đen thật lớn. Động tác chúng nó cực nhanh, phá tan sóng biển, đạp đổ đá ngầm, bọt nước trắng xóa quay cuồng bốn phía chúng nó, ủng hộ chúng nó tiên phong đi trước.

Khi bộ mặt dữ tợn của bọn thú biến dị nhất tề tụ tập đến cảng, tiếp cận đội ngũ vạn người tiến hóa giả sớm đã tập hợp hồi lâu, chờ chúng nó đến.

Lúc này đây, cấp bậc thấp nhất trong đại quân thú biến dị hiển nhiên đều là cấp C. Những lôi pháo được đặt ngoài cảng mười km vang vọng ở phía chân trời, lại cơ hồ không có làm chết một thú biến dị nào, chỉ làm số ít chúng bị chút thương.

Loại tình huống này cũng là trong dự đoán của giáo sư Tề ngay từ đầu.

Vị lão nhân vừa qua khỏi năm mươi này, trên thái dương đã hoàn toàn hoa râm. Lúc này đây, ông không còn núp ở trong sở tị nạn nữa, ngược lại thản nhiên không sợ đứng ở đài theo dõi trên đê, mặt không đổi sắc nhìn thú biến dị thành quần kết đội, cuồn cuộn không ngừng từ chân trời tụ tập lại đây, biến nước biển xanh lam thành một mảnh đen thùi.

Ba tháng huấn luyện ma quỷ, khiến đội ngũ tiến hóa giả trở nên ngay ngắn trật tự.

Nhìn đến loại địch nhân bày ra tinh cảnh khoa trương này, không có người cảm thấy sợ hãi, cũng không có người cảm thấy bàng hoàng luống cuống, bọn họ giờ phút này giống như hóa thân thành binh lính máu lạnh tranh nhiên nhất, trong mắt chỉ có địch nhân, chỉ có tiến công.

Một khi lui về phía sau, chính là cái chết

Cảnh Hạ đứng ở hàng thứ hai, cậu nhìn thú biến dị cấp SS khổng lồ dẫn đầu trong quân thú biến dị kia đứng cách bờ biển một km, sau đó liền quay đầu cùng Kỷ Xuyên Trình liếc nhau. Sau khi thấy đối phương tán thành, Cảnh Hạ xoay người cùng tiến hóa giả ngũ giác hình bên cạnh gật gật đầu, bắt đầu nhờ đối phương thuật lại lời mình nói.

“Cá voi hổ dị, thời gian ba tháng đã đến. Nhân loại lại cho tụi bậy một cơ hội, chủ động đầu hàng, chúng tao có thể sẽ bỏ qua chuyện cũ.”

Đáp lại cậu chính là tiếng cười âm hiểm của Cá voi hổ biến dị lãnh huyết thô bạo: “Nhân loại Thời gian ba tháng sống tạm, còn chưa cho các ngươi những sinh vật ngu xuẩn cấp thấp ý thức được tình cảnh nguy cơ của mình sao? Thật là đáng thương”

Nó vừa dứt lời, trong đội ngũ thú biến dị liền vang lên từng đợt tiếng gầm gừ rung trời, tựa hồ hoan hô đại tướng ngôn luận. Nhưng trong đội ngũ tiến hóa giả lại không có một người nào quan tâm lời nói của Cá voi hổ biến dị, bọn họ hùng binh thiết huyết vẫn lạnh lùng bình nhìn phía trước, chờ đợi hiệu lệnh.

Cá voi hổ biến dị thấy không được đáp lại, nhất thời cũng không nói thêm nữa: “Nhân loại, Vua của ta đã cho các ngươi thời gian ba tháng để sống thêm. Từ hôm nay trở đi, kết cục các ngươi chỉ còn lại một, không còn có cơ hội làm nô lệ Chỉ có cái chết mới là kết cục cuối cùng của các ngươi”

Cảnh Hạ mắt lạnh nhìn mãnh thú to lớn kia: “Thế sao? Mày cuồng vọng tự đại như thế, chẳng phải lần trước thất thủ à, mày đã quên rồi sao?”

Vừa dứt lời, Cảnh Hạ nâng lên tay trái, nháy mắt, một phát súng từ súng pháo điện tầm xa bay ra

“Vèo —— “

“Oành —— “

“Nhân loại ” Cá voi hổ biến dị gào thétBên người nó không quá một km, một biến dị thể thực lực phổ thông cấp S bị pháo điện từ nổ thành vũng máu.

“Các ngươi sẽ trả giá đại giới ”

“Gào ”

“Ngao ngao ngao ”

“Oành —— “

Vô số thú biến dị điên cuồng bắt đầu tiến công lên bờ, chúng nó dưới sự hướng dẫn của Cá voi hổ biến dị giống như mất đi năng lực tư duy, trước mắt đều bị cừu hận bao trùm, chỉ biết không ngừng tấn công, tấn công, tấn công

Cảnh Hạ thấy thế cũng nắm chặt trường đao trong tay, cậu quay đầu cùng Kỷ Xuyên Trình liếc nhau, sau đó phân chia đội ngũ tiến hóa giả thành bốn đội ngũ, hướng về bốn phương bãi biển bắt đầu phản kích.

Thanh âm đao kiếm va chạm, thanh âm dã thú gào thét, máu bắt đầu từ trên thân thể thú biến dị cùng tiến hóa giả chảy ra, rấ nhanh nhuộm cát đá sắc tối thành sắc đỏ tươi. Một khối thi thể mất đi độ ấm ngã xuống trên bờ biển lạnh như băng, trong đó thú biến dị chiếm đa số, nhưng cũng không thiếu thân thể tiến hóa giả chết đi.

Đoàn súng pháo trên đê còn đang không ngừng ngắm, bắn.

Một khi có biến dị thể cấp S hoặc là Cá voi hổ biến dị cấp SS muốn tiến hành phản kích đoàn súng pháo, tiến hóa giả thực lực cao tinh anh khác liền sẽ lập tức giữ chặt động tác chúng nó, cam đoan đoàn súng pháo an toàn ——

Cho dù chỉ có thể diệt sát một ít thú biến dị thấp hơn cấp A, nhưng sự tồn tại đoàn súng pháo từ phương diện bên ta mà nói, cũng khả năng cam đoan một kích tất sát.

Cảnh Hạ giơ lên đao dài sắc bén, liền thẳng tắp chém về phía một biến dị thể cấp A. Xác ngoài của ốc mượn hồn* biến dị phi thường cứng rắn, trường đao trong tay Cảnh Hạ trực tiếp dính trong xác ngoài nó, không cách nào rút ra.

Cuối cùng đanh vứt bỏ đao.

Cảnh Hạ đưa tay, trong lòng bàn tay nháy mắt xuất hiện một thanh kiếm nước thật dài, nó nhìn như cong dẻo mềm mại, nhưng khi cái càng của ốc mượn hồn tập kích Cảnh Hạ, lại lập tức bị kiếm nước nhìn như mềm mại kia cắt thành hai nửa

Rất nhanh giải quyết biến dị thể cấp A xong, Cảnh Hạ nắm chặt tốc độ hướng về Cá voi hổ biến dị giữa bãi biển. Nơi nó đổ bộ cách chỗ Cảnh Hạ có chút xa, thậm chí không biết có phải là cố ý hay không, cách Kỷ Xuyên Trình lại càng xa hơn.

Cảnh Hạ nhanh chóng chém giết hết thảy trở ngại trên đường đi tới, nhưng rồi lại bị một biến dị thể cấp S níu chân. Cậu trong quá trình triền đấu miễn cưỡng phân ra lực chú ý nhìn sang bên kia, vừa lúc nhìn thấy băng pháo của Ngô Kế Thanh bị một đuôi của Cá voi hổ quật ra, tiếp đó liền là đao nước đầy trời của Cá voi hổ, trực tiếp chặt đứt đùi dọc theo chân trái Ngô Kế Thanh

“A a a ”

Cái loại thanh âm thống khổ này, khiến Cảnh Hạ đều cảm thấy trong lòng run lên, cậu lập tức tốc độ nhanh hơn chém giết biến dị thể cấp S này.

Đến cuối cùng, vẫn là Kỷ Xuyên Trình trước chạy tới bên cạnh Cá voi hổ biến dị. Anh ngưng mày chỉ huy người nâng đi Ngô Kế Thanh đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, sau đó mới mặt không đổi sắc ngẩng đầu đối diện Cá voi hổ biến dị.

Mắt thú cực to của Cá voi hổ cũng nhìn chằm chằm Kỷ Xuyên Trình, nó không để ý những tiến hóa giả không ngừng đánh lên người mình, ngược lại lãng phí thời gian cùng Kỷ Xuyên Trình nhìn nhau hồi lâu, rốt cục mở miệng: “Nhân loại, lần trước chính là ngươi cùng hắn, bắt ta.”

Cảnh Hạ vừa mới đuổi tới, liền chợt nghe Cá voi hổ nói.

“Bởi vì các ngươi, ta đã bị Vua trừng phạt.”

Trên mắt phải Cá voi hổ có một đạo vết sẹo dữ tợn, từ mí mắt kéo dài đến dưới hàm, đến bây giờ còn có thể nhìn thấy xương trắng bóng, tựa hồ vĩnh viễn sẽ không khép lại.

Cảnh Hạ nghe vậy ngưng sắc mặt, nhưng trong lòng âm thầm nghĩ: lấy năng lực tự lành đến mức biến thái của thú biến dị, miệng vết thương của Cá voi hổ biến dị vậy mà vẫn chưa lành… Điều này chứng minh, thực lực tên Vua kia thật sự là cao đến trình độ biến thái.

Kỷ Xuyên Trình bất động thanh sắc ngẩng đầu nhìn miệng vết thương Cá voi hổ, thình lình mở miệng hỏi: “Conger biến dị kia ở đâu? Còn có… S1 ở đâu?”

Cảnh Hạ nghe vậy nhất thời sửng sốt. Cậu kinh ngạc xoay người nhìn Kỷ Xuyên Trình, hoàn toàn không rõ đối phương vì sao muốn ở phía sau nhắc tới thú biến dị vốn là thực nghiệm thể của Kỳ Dương sớm đã chết đi.

Nhưng thanh âm hoảng sợ của Cá voi hổ biến dị lại lập tức nói cho ậu đáp án: “Làm sao ngươi biết tên của Vua”

Cảnh Hạ kinh hãi giật mình tại chỗ.

Cậu rốt cục hiểu được, những sự việc vừa qua chưa từng có câu trả lời, cũng không kịp nghĩ lại.

Vì sao Kỳ Dương muốn để cho Vua chạy thoát, vì sao Vua muốn để cho Kỳ Dương chạy thoát.

Bởi vì nó chính là S1, thú biến dị đã từng trong góc phòng tối tăm lạnh run, cả người hư thối

Kỷ Xuyên Trình lại trầm mâu sắc: “Chúng nó ở đâu? Vì sao hôm nay chỉ có một mình mày xuất hiện?”

Cá voi hổ lại lập tức tỉnh táo lại, nó cười lạnh nhìn Kỷ Xuyên Trình, nói: “Ngươi không có tư cách biết những thứ này. Không cần nhiều lời nữa, kế tiếp ta muốn cho các ngươi biết, thực lực chân chính của ta”

Tựa hồ là phòng ngừa Kỷ Xuyên Trình tiếp tục suy đoán, Cá voi hổ không nói hai lời liền phóng một mảnh mưa tên đọng lại thành băng mà đánh xuống. Cảnh Hạ lập tức rất nhanh mở một tường nước phòng vệ, sau khi mưa tên kết thúc, tường nước cũng tan tác.

Cảnh Hạ xoay người cùng Kỷ Xuyên Trình liếc mắt nhau một cái, tiếp đó ——

Là sự ăn ý hợp tác huấn luyện hơn ba tháng.

Bọn họ đã từng đối chiến dịch hôm nay có bốn loại suy đoán.

Loại thứ nhất, có thể là tình huống nguy hiểm nhất. Tên Vua kia cùng Cá voi hổ, Conger cùng với thú biến dị cấp SS khác thậm chí cùng tập kích, loại tình huống này cơ hồ chính là tử cục, nhân loại chỉ có thể không ngừng giãy dụa.

Loại thứ hai, tên Vua kia cũng không xuất hiện, loại tình huống này bọn họ còn có một đường sống.

Loại thứ ba, thậm chí chỉ có Cá voi hổ cùng Conger đồng thời làm lực lượng chủ công, như vậy cơ hội thắng lợi của bọn họ có năm phần

Cuối cùng loại tình huống thứ tư, liền là hiện giờ loại này, cũng là… Nguy hiểm nhất.

Chỉ có một mình Cá voi hổ biến dị tiến hành chủ công, mà Conger, thú biến dị cấp cao khác, thậm chí là tên Vua kia, đều căn bản không ra mặt. Địch trong tối, ta ngoài sáng, đây là điều tối kỵ, mà nhân loại lại không có một chút cơ hội có thể cứu vãn.

Chỉ có thể đi từng bước, lợi dụng mượn cơ hội ra tay.

Lúc này Kỷ Xuyên Trình cùng Cảnh Hạ liên thủ, cũng không có hạn chế Cá voi hổ biến dị năng lực rất nhiều. Hoặc có lẽ là bởi vì dị năng tại trụ cột bản thân chênh lệch thật lớn, hoặc có lẽ là Cá voi hổ biến dị sớm qua ba tháng có tiến bộ rất lớn, Cảnh Hạ ngẫu nhiên có thể ngăn bước tiến của nó, càng nhiều thời điểm lại chỉ có thể tự thân bảo vệ mình.

Thực lực Kỷ Xuyên Trình so Cảnh Hạ cao hơn rất nhiều, phần lớn thời gian đều do anh đến chủ yếu khống chế lực hành động của Cá voi hổ, cho Cảnh Hạ có cơ hội mượn điều này công kích đánh lén.

Loại chiến dịch như du kích này tiến hành hồi lâu, thân mình Cá voi hổ khổng lồ, Cảnh Hạ muốn công kích nó quả thực dễ như trở bàn tay, nhưng không cách nào thật sự đánh trúng điểm yếu, một kích mất mạng. Mà bên kia, tương đối với thân thể cực đại của thú biến dị, dáng người nhân loại nhỏ xinh lại làm cho Cá voi hổ không biết làm thế nào, chỉ có thể vội xoay quanh.

“Gào ”

Cá voi hổ đột nhiên phẫn nộ gào thét lên, đồng thời, đuôi dài nó phút chốc vút hướng Cảnh Hạ, do bất ngờ không kịp đề phòng Cảnh Hạ chỉ phải nhanh chóng tự bảo vệ mình, lại vẫn bị vứt ra xa hơn mười thước, ngực cũng phát đau.

Trên khuôn mặt thâm trầm tuấn mỹ của Kỷ Xuyên Trình lộ ra một tia tức giận tối tăm, anh lập tức khống chế động tác của Cá voi hổ, giây tiếp theo giây, một mũi dao lửa găm vào thân thể của nó, sau đó anh dùng động tác nhẹ nhàng nhảy lên đầu Cá voi hổ, một bên chạy một bên rất nhanh lắp khẩu súng trong tay.

Bạch quang chói mắt từ họng súng A-9 trong tay Kỷ Xuyên Trình sáng lên.

“Oành —— ”