Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái

Chương 41



Đường Khả nhận thức Tề Duyệt tại căn cứ L, hai người ứng với hai thái cực khác nhau, là vận mệnh an bài bọn họ xuất hiện cùng một chỗ, an bài bọn họ tương ái, tương thủ nhiều năm như vậy.

Đương nhiên trong đó cũng bao gồm một số người mà y không thích. Nhưng y vẫn cảm thấy thực hạnh phúc, y có thể ở trong hoàn cảnh sinh tồn gian nan như vậy mà tìm được người tương ái.

Đó là lúc mạt thế bắt đầu không bao lâu, là giữa một lần quân đội hợp tác với tiểu đội dị năng, Đường Khả là đại biểu do quân đội căn cứ B phái tới. Tề Duyệt là người thuộc tiểu đội dị năng, dị năng của cậu là khôi phục, bất quá cấp bậc dị năng so với người khác có chút thấp.

Trị liệu dị năng lúc đầu chia làm hai loại, một loại là khôi phục, có khả năng khội phục các vết thương ngoài da, còn có cả vết thương do bị tang thi cắn. Một loại khác nữa là chữa lành, có thể trị liệu nội thương, tỷ như gãy xương linh tinh. Đương nhiên khi cấp bậc cao, hai loại dị năng này sẽ dung hợp lại.

Dị năng của Tề Duyệt chính là khôi phục, chỉ có thể trị liệu vết thương do tang thi cắn cùng ngoại thương, cậu thường xuyên sẽ theo dị năng tổ đội ra ngoài sưu tập vật tư.

Thời điểm Đường Khả vừa mới nhìn thấy Tề Duyệt cũng không có cảm giác gì đặc biệt, y chỉ cảm thấy bộ dáng của đối phương không tệ lắm. Bản thân y ngoại hình cũng rất bắt mắt, trước mạt thế y còn là một minh tinh, sau mạt thế mới tiến vào quân đội.

Nhiệm vụ lần đó là đi đến một căn cứ quân sự bị thất thủ để sưu tập quân dụng. Đường Khả bị tang thi dùng dị năng đánh từ lầu ba rớt xuống, nội thương rất nghiêm trọng. Y được đưa tới trị liệu tại bệnh viện thuộc căn cứ L, cả ngày chỉ nằm trên giường bệnh, không thân nhân cũng không bằng hữu, ngày qua ngày đều rất tịch mịch.

Tề Duyệt sẽ thường lại đây thăm y, Tề Duyệt có chút hướng nội, rất ít nói. Phần lớn thời gian cậu chỉ ngồi cùng y, hoặc là mang đến vài thứ cho y. Có đôi khi là vài cuốn sách, có đôi khi là hoa quả.

Dần dần Đường Khả phát hiện, y sẽ mỗi ngày khát vọng nhìn thấy đối phương, thấy được đối phương sẽ cao hứng một cách khó hiểu, nếu Tề Duyệt cùng tiểu đội của cậu ra ngoài tiếp nhận nhiệm vụ, y không thấy được cậu sẽ thật thất vọng.

Đuòng Khả cảm thấy từ sau mạt thế, những ngày vui sướng nhất của y chính là những ngày nằm viện, có thể thường xuyên gặp được Tề Duyệt. Y rốt cuộc hiểu được, tuy rằng đối phương là nam, nhưng y vẫn thích cậu, yêu cậu.

Rốt cuộc khi nội thương đã lành tốt lắm, y có thể xuất viện, chính là Tề Duyệt không có đến xem y. Đường Khả tìm được địa chỉ của Tề Duyệt liền kích động chạy đi tìm đối phương, muốn mau chóng thổ lộ tâm tư của mình, kết quả…

Cửa nhà của Tề Duyệt không khóa, y đẩy cửa tiến vào, bên trong phòng ngủ phát ra tiếng vang. Là âm thanh của Tề Duyệt, nhưng nghe thật kỳ quái, trong âm thanh hỗn loạn còn xen lẫn thống khổ.

m thanh Tề Duyệt lại vang lên.

“Điểm nhẹ…”

“A… Không được, anh mau buông ra… Muốn…”

“Bảo bối, chính em động thủ…”

Là âm thanh của một nam nhân. Đường Khả có chút hoài nghi.

“A a —— ngươi muội a ——! Đầu lưỡi… Mau lấy đầu lưỡi ra ——!”

“Duyệt Duyệt… Bên trong em thật chặt… A…”

Thanh âm này so với thanh âm vừa lên tiếng lúc này rõ ràng khác nhau, Đường Khả mau chóng đẩy cửa ra. Y thấy trên giường lớn có ba người đang dây dưa với nhau.

Tề Duyệt quỳ ở giữa giường, phía sau một người nam nhân áp lên lưng cậu, từ phương hướng của Đường Khả, có thể thấy rõ ràng dục vọng của đối phương đang kịch liêt ra vào trong cơ thể cậu. Nam nhân đưa lưng về phía cửa, nhìn không thấy diện mạo nhưng có thể nhìn thấy thân thể cường tráng của đối phương, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng rên trầm thấp.

“Duyệt Duyệt… Bảo bối… Em thật sự là muốn hút chết anh…”

“A nhẹ… Điểm nhẹ… Chậm…Nha ——!” Miệng của Tề Duyệt cũng bị ngăn chặn, dục vọng trong miệng cậu khiến cậu không nói thành lời.

Nam nhân phía trước Đường Khả có thể thấy rõ ràng diện mạo của đối phương, y híp mắt, là Hàn Phi, y đã từng gặp qua, hắn ở căn cứ rất có thế lực.

Ba người trên giường đều đang cuồng say trong vận động kịch liệt, ai cũng đều không chú ý đến môn khẩu.

Đường Khả thương tâm rời đi, y không nghĩ tới Tề Duyệt lại phóng đãng như vậy, thế nhưng lại dây dưa cùng hai nam nhân trên giường. Đồng thời y lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, mị thái mà y chưa từng thấy qua của Tề Duyệt, làn da bạch tạm, cặp mông vểnh lên như đang hiện ra trước mắt y.

Viện cớ mời rượu, Đường Khả lại một lần nữa đến nơi ở của Tề Duyệt, lúc này chỉ có mình cậu tại. Cậu vừa mới tắm qua, tóc còn ẩm ướt, lại mặc áo ngủ. Đường Khả nhất thời nảy lên một cỗ tức giận, trời rõ ràng chưa tối lại tắm rửa, đây không phải là mới làm loạn cùng nam nhân khác sao. Thấy đối phương tiếp đón y vào nhà, y lại càng thêm sinh khí, mặc thành cái dạng này, là muốn câu dẫn y sao.

Thời điểm đối phương lau tóc, lộ ra hai điểm đỏ tươi trước ngực, ông một tiếng, Đường Khả liền áp lên. Y đè lại đối phương, trước tiên gặm cắn đôi môi của cậu, kéo ra áo ngủ, nhanh chóng thoát hạ quần của bản thân, tiền diễn cũng không làm liền trực tiếp tiến vào…

Tuy rằng lý trí bảo dừng lại, nhưng cơ thể y lại không thể dừng, làm từ chiều đến đêm khuya, vẫn luôn không ngừng muốn đối phương. Đến nửa đêm y mới thỏa mãn dừng lại, thương tiếc bôi thuốc địa phương bị sưng đỏ cho cậu, cảm thấy mỹ mãn ôm Tề Duyệt tiến vào giấc ngủ.

Từ đó về sau, Đường Khả thường xuyên đến tìm Tề Duyệt, y chậm rãi phát hiện ra, hai người ngày đó dây dưa cùng Tề Duyệt, người phía trước tên Hàn Phi, người kia dĩ nhiên là Viêm Bân, hai người không chỉ có thế lực lớn nhất ở căn cứ mà còn là biểu huynh đệ thân thiết với nhau.

Sau y lại phát hiện Tề Duyệt không chỉ có hai nam nhân ngày đó y gặp, tính luôn cả y thì chính là bốn người. Lý trí nói cho y biết rời đi, nhưng Đường Khả chỉ có thể dùng một câu để mô tả tình huống lúc này của y, dứt không được, bỏ không xong.

Bốn người cũng đã từng giằng co với nhau, nhưng Tề Duyệt lại không quyết định được, chỉ biết ấp úng nói, ai cậu cũng không muốn.

Thật khiến người ta hận không thể tiến lên giáo huấn cậu một trận.

Năng lực sinh hoạt của Tề Duyệt rất kém cỏi, tâm tư cũng thực đơn thuần, tính tình ôn hòa lại hướng nội, có đôi khi cũng sẽ cố chấp, bướng bỉnh.

Ngày qua ngày, Đường Khả phát hiện kỳ thật ba người kia có thời điểm rất có ích, thời điểm y không ở bên cậu thì những người khác sẽ có thể thay y bảo vệ cậu.

Viêm Bân rất có thực lực. Hàn Phi giao thiệp rộng, quen biết rất nhiều người. Lâm Vũ Trạch tuy nhỏ tuổi hơn họ, cùng Tề Duyệt đồng dạng là một cái hũ nút, nhưng năng lực cũng rất mạnh. Hơn nữa Tề Duyệt lại rất quan tâm đến tên đó. Làm cho bọn họ hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Một năm rồi lại một năm trôi qua, Đường Khả tiếp nhận quân quyền trong tay gia tộc. Hai huynh đệ Viêm Bân, Hàn Phi cũng nắm giữ vài cái căn cứ cỡ trung. Năng lực lãnh đạo của Viêm Bân rất cường, làm cho người ta tin phục, quân đội của Đường Khả lựa chọn quy thuận với gã. Quyền lực thống nhất như vậy, y có thể có nhiều thời gian hơn dành cho Tề Duyệt.

Nhoáng một cái liền hai mươi năm trôi qua, vài người cùng nhau, ngày qua ngày lại phá lệ bình thản, ấm áp. Kỳ thật bọn họ đều chờ đợi những người khác rời đi, nhưng hiều năm như vậy, họ vẫn cùng Tề Duyệt một chỗ, chưa từng có những người khác.

Đường Khả không ngờ rằng, sự tình lại bất ngờ như vậy, làm y không cách nào tiếp thu được. Một lần ra ngoài, thời điểm trờ về lại nhìn thấy tình hình như vậy…

Nhìn Tề Duyệt cả người xanh tím, bị khóa trên giường bệnh… Đó là bệnh trạng của biến dị, điều này làm sao có thể!!!! Mẹ nó! Bọn họ chiếu cố Tề Duyệt như thế nào!!!

Y không ngủ nghê hai ngày rốt cuộc tìm ra chân tướng. Y chỉ muốn giết chết Viêm Bân ngay lập tức. Là do gã trêu hoa ghẹo nguyệt.

Tề Duyệt bị nhốt trong bệnh viện đã muốn chống cự không nổi, hai ngày, đây đã là khoảng thời gian dài nhất. Tề Duyệt trên giường bệnh khi thì phát cuồng khi thì thanh tỉnh, tứ chi bị khóa bởi vì giãy dụa nên thương tích chồng chất, trên cổ tay một giọt lại một giọt chất lỏng màu đen chảy trên giường, đó là máu…

Bọn họ đứng quanh giường bệnh, tề Duyệt đã muốn không teh63 nói chuyện, chỉ có thể dùng ánh mắt thanh minh màu đỏ rực nhìn bọ họ. Cậu yên lặng rơi lệ, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Lâm Vũ Trạch.

Đường Khả cảm thấy mắt có chút ẩm ướt, dùng sức chớp chớp. Tay y run rẩy đến lợi hại, một hồi lâu mới có thể từ trong ngực lấy ra một khẩu súng, chậm rãi đưa cho Lâm Vũ trạch. Thấy đối phương nhận lấy, y mới xoay người ra khỏi phòng.

Khi bước nhanh tới cuối hành lang, nghe thấy một tiếng súng vang lên.

Phanh!!!!!!

Xoát một cái, nước mắt rơi xuống. Y dùng tay bụm mặt dùng sức chà xát, tiếp tục bước đi…

Trong kho hàng, nhìn thủ hạ một đao lại một đao chém lên người nữ nhân kia, y không hề có nửa điểm hả giận, y chỉ muốn Tề Duyệt! Nhiều năm như vậy y vẫn chưa nói với đối phương, y yêu cậu!

Nữ nhân kia trực tiếp tiêm bệnh độc tang thi vào người Tề Duyệt. Dị năng giả cũng không thể chữa trị cho cậu, tất cả máu đều bị nhiễm bệnh, chỉ có thể…

Những ngày sau, bốn người chính thức đoạn tuyệt, y không thể tha thứ cho Viêm Bân, đồng dạng cũng không muốn nhìn những người kia, bọn họ sẽ làm y nhớ lại những ngày trước kia.

Mỗi ngày y đều trở về biệt thự trước kia, căn phòng trước kia bọn họ trụ trở thành căn phòng lạnh, Tề Duyệt sẽ ngụ trong đó. Đường Khả mỗi ngày đều sẽ đến bồi Tề Duyệt, nhưng y chưa từng bước vào căn phòng đó, y không muốn để Tề Duyệt thấy bộ dạng hiện tại của mình.

Túy sinh mộng tử, Đường Khả đột nhiên phát hiện, kỳ thật còn sống so với chết còn khó hơn. Y rất mệt mỏi.

Nửa năm sau, hai người Hàn Phi cùng Lâm Vũ Trạch biến mất ở căn cứ nửa năm trước đột nhiên xuất hiện, cũng phái người thông tri y, nói là có việc cần nói với y.

Bốn người trong phòng trầm mặc không nói gì, mỗi người đều hút thuốc, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt kể từ cái ngày tại bệnh viện. Bộ dáng bọn họ thoạt nhìn, ân, cũng không tốt lắm.

“Không gian dị năng cấp tám của tôi là xoay chuyển thời gian, có thể đưa Tề Duyệt trở lại quá khứ.”

Thấy những người khác đều ngẩng đầu nhìn hắn, Hàn Phi rít một hơi thuốc, tiếp tục nói: “Yêu cầu chính là bốn người chúng ta phải đồng thời vận dụng tinh thần lực kích phát cổng thời gian, đưa Tề Duyệt trở lại trước mạt thế.”

Tạm dừng một chút, lại nói tiếp: “n, không gian của tôi sẽ hỏng mất, sau đó, nổ mạnh.” Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn những người khác.

Nếu nói như vậy, tất cả bọn họ đều sẽ…

Bốn người nhìn lẫn nhau, gật đầu đồng ý.

Bên trong biệt thự, Tề Duyệt yên lặng nằm trong phòng đông lạnh. Cơ thể cậu xanh đen, trên người mặc chính là bộ đồ thường nhật cậu thích nhất.

Bốn người đứng xung quanh giường cậu. Không gian cấp tám, toàn bộ Hoa Hạ trừ bỏ Hàn Phi thì chưa ai có qua.

Hắn vươn tay, đặt trên trán Tề Duyệt, vận dụng toàn bộ tinh thần lực, một cái hắc động u ám bỗng nhiên xuất hiện trên đầu Tề Duyệt.

Lâm Vũ Trạch dẫn đầu vươn tay, đặt trên tay Hàn Phi, vận dụng tinh thần lực.

Hắc động chậm rãi mở rộng, hắc động đây là đang hấp thu tinh thần lực của họ, chỉ chốc lát sau sắc mặt Lâm Vũ Trạch liền tái nhợt, đó là biểu hiện cạn kiệt dị năng. Tiếp theo, Viêm Bân vươn tay ra…

Đường Khả thấy hắc động kia ngày càng lớn, cũng vươn tay ra…

Tề Duyệt, ta chờ ngươi, hãy mau tìm được ta, chúng ta sẽ trở lại thời khắc này!

Hắc động mở ra càng lúc càng lớn, từ từ bao trùm toàn thân Tề Duyệt.

Oanh một tiếng, trong biệt thự phát ra một tiếng nổ mạnh! Trong nháy mắt, cả căn biệt thự đều đổ sụp!!

Bất đồng nhân sinh sẽ bắt đầu đi!