Mạt Thế Trọng Sinh Chi Ca Ca Trở Lại

Chương 17



Lúc này cậu rất chăm chú đút cho hắn, đại khái là do Khổng Quỳnh ở đây nên mặt Tô Tử Tinh hơi hồng lên, nhưng dù vậy cậu vẫn không quên lau miệng cho anh trai.

Trên mặt Bùi Tu Minh hiện lên nụ cười nhàn nhạt.

Tô Tử Tình cảm thấy hành vi của mình rất ấu trĩ nhưng cậu không thể khống chế được.

May là suốt chặng đường còn lại hai người họ không nói chuyện nữa, Tô Tử Tinh yên tâm chậm rãi thiếp đi.

Cả chặng đường tới thành phố Thiên Thủy vô cùng thuận lợi do có người dẫn đường, nhóm Khổng Quỳnh đã đi qua con đường này rất nhiều lần, tang thi trên đường đều là được dọn dẹp qua, ngay cả chướng ngại vật trên đường cũng không có.

Bảy giờ tối, bọn họ tới khu an toàn Thiên Thủy – nơi này được cải tạo từ trường cao đẳng cũ.

Ban đầu, họ nghĩ rằng đến đây sẽ an toàn nhưng trăm triệu lần không ngờ lại có tình huống xảy ra.

Quân đội ban đầu đúng là đóng ở đây nhưng hiện tại đã bị khẩn cấp điều đi, bởi vì có một số nhiệm vụ quan trọng hơn, chẳng hạn như giải quyết những con tang thi lớn, cho nên khu vực an toàn này cơ bản đã bị dị năng giả tiếp quản.

Khung cảnh bên trong không được tốt lắm, tuy ở đây thu nhận người dân nhưng lương thực cứu trợ mỗi ngày chỉ là một cái bánh mì nhỏ, nghe nói vài ngày nữa cũng sẽ chẳng còn. Người bình thường ở đây có cái nhìn sâu sắc, trên mặt ai cũng tuyệt vọng, đặc biệt là sự mâu thuẫn của đám đông đã tới cực điểm, nơi đâu cũng là tiếng cãi nhau ầm ĩ, ẩu đả và kêu khóc, nhưng chẳng ai để ý đến.

Có lẽ chỉ những người có dị năng mới tốt hơn một chút, bọn họ có thể đi làm nhiệm vụ để kiếm thức ăn.

Bởi vị dị năng của Bùi Tu Minh rất mạnh nên bọn họ được phân đến nơi nghỉ ngơi tốt nhất – ký túc xá của giáo viên.

Ngay cả người phụ trách an toàn cũng muốn làm thân với hắn nhưng đã bị Bùi Tu Minh lạnh lùng từ chối.

Ban đầu Tô Tử Tinh định để Thiên Thiên ở lại nhưng ai ngờ Lục Hỉ Nhi lại vô cùng nhiệt tình chạy tới nói cô và Thiên Thiên thân như chị em, bọn họ muốn ở cùng nhau, ai cũng không thể tách bọn cô ra.

Tô Tử Tinh cảm thấy hơi lạ, dọc đường đi Hỉ Nhi còn chưa nói với Thiên Thiên được mấy câu, chẳng lẽ chỉ cần cho mượn một bộ quần áo cũng khiến họ thân thiết với nhau được?

Cậu không nghĩ nhiều liền đồng ý, Lục Hỉ Nhi trước khi đi đánh bạo liếc Bùi Tu Minh một cái, thấy hắn không biểu hiện gì mới nhẹ nhõm dẫn người đi.

……

Tối đó, Tô Tử Tinh ngạc nhiên nhìn đĩa dâu tây trên bàn.

Ánh nước lấp lánh, đỏ tươi, nhẹ nhàng cắn một miếng, vị ngọt lập tức tràn ngập khoang miệng.

Cho dù Tô Tử Tinh ngốc đến mấy thì cũng nhận ra sự lạ thường ở đây, mạt thế lâu như vậy rồi tại sao vẫn còn dâu tây tươi mới như vậy?

Huống chi, anh trai còn lừa cậu đây không phải dâu tây.

Nhưng không thể không nói, ăn khi ăn dâu, tâm trạng của Tô Tử Tinh đã tốt lên rất nhiều, sự tàn khốc của mạt thế đã vô cùng rõ ràng, cậu cần phải thích ứng thật nhanh, cậu vừa ăn dâu tây, uống sữa vừa nghĩ.

Một bàn tay duỗi đến từ bên cạnh giúp cậu lau vệt sữa trên miệng.

Tô Tử Tinh lập tức ngẩng đầu nhìn anh trai, nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn, “Anh, dậu này từ đâu tới?”

Bùi Tu Minh vừa lau tóc cho cậu vừa trả lời hờ hững, “Có lẽ là hái ngoài vườn.”

Tô Tử Tinh không thích nghe anh trai trả lời qua loa như vậy, tức giận giật khăn xuống, “Nói thật.”

Bùi Tu Minh mặc cậu tùy hứng, nhẹ nhàng cầm tay cậu, kéo người vào lòng, gối cằm lên vai cậu, “Nào, tiểu Tinh, để anh trai biểu diễn ảo thuật cho em xem.”

Tô Tử Tinh còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy thứ gì đó xuất hiện trong tay mình. Cậu xòe tay ra thì thấy đó là một quả cherry đỏ sậm.

Cậu sửng sốt một chút rồi nhanh chóng nhét vào miệng, rồi nghịch ngợm nói, “Chưa nhìn thấy…”

“Vậy lại cho tiểu Tinh một quả nữa.”

Trong tay cậu lại có thêm một quả nữa, cậu vui vẻ cho vao miệng, quai hàm phồng lên như hamster.

Bùi Tu Minh lại cho cậu mấy quả nhưng vì miệng đã đầy nên cậu không thể cho thêm vào nữa.

Mất một lúc mớ ăn xong hai quả cherry, Tô Tử Tinh tựa hồ đã hiểu ra, hai mắt sáng lên, “Anh có dị năng không gian đúng không?”

“Thông minh lắm.”

Tô Tử Tinh cảm thấy anh trai đang nói dối, nếu cậu thông mình thì đã sớm phát hiện ra rồi.

Vì cảm thấy bị chế giễu nên Tô Tử Tinh lập tức tỏ ra hung dữ đòi anh trai một đĩa cherry. Sau khi đạt thành mong muốn, cậu ngoan ngoãn ngồi trong lòng Bùi Tu Minh ăn trái cây.

Dáng ngươi Tô Tử Tinh hơi gầy, còn Bùi Tu Minh tuy bận rộn công việc nhưng lại rất chú ý rèn luyện, vai rộng, eo hẹp, cơ bắp mạnh mẽ. Hai người ngồi cùng nhanh vậy mà lại vô cùng hoàn mỹ.

Hơn nữa, vì Tô Tử Tinh hôm nay mới ghen một chút nên phá lệ dính lấy Bùi Tu Minh.

Cả buổi tối cậu quấn lấy hắn, thậm chí còn cố ý giành chăn.

Đương nhiên, cả người và chăn đều bị chặn lại rất nhanh.

Khi đèn tắt, ngoài trời cũng đổ mưa.

Hạt mưa mảnh nhỏ rơi nghiêng xuống như sợi tơ, sương mù mênh mông bao phủ bầu trời, những đóa hoa tinh tế đoán lấy giọt mưa, giống như giọt cảm động, cánh hoa rung rung, vô cùng thẹn thùng.

……

Ngày hôm sau.

Vừa mới sáng sớm, tâm trạng của Tô Tử Tinh đã không được tốt lắm, nguyên nhân là do Khổng Quỳnh tới.

Càng kỳ lạ hơn là anh trai cư nhiên mời cô ấy ở lại cùng ăn sáng. Cho dù thứ Khổng Quỳnh ăn là bánh mì căn cứ phân phát nhưng trong lòng Tô Tử Tinh vẫn cảm thấy khó chịu.

Cậu xuyên qua cửa sổ nhìn anh trai và Không Quỳnh nói chuyện với nhau.

Hai tay người phụ nữ đan chéo đặt trên bàn, đôi chân thon dài được bọc trong đôi ủng quan đội, hai màu đen, trắng kết hợp khiến chân cô càng trắng nõn. Hơn nữa, thắt lưng của cô còn bó rất chặt, lộ ra vòng eo thon nhỏ chỉ một cánh tay cũng có thể ôm hết, cố tình nhìn lên trên không còn là vùng đất bằng phẳng nữa.

Hôm nay, Khổng Quỳnh thoạt nhìn càng có phong thái kiều diễm của một người phụ nữ.

Tầm mắt của cô luôn dừng lại trên mặt anh trai, rõ ràng không thể hiện tình cảm gì nhưng Tô Tử Tinh vẫn có thể nhận ra tình cảm nho nhỏ trong mắt cô.

Cậu gặp rất nhiều người như vậy, bọn họ thường có suy nghĩ thông qua cậu tiếp cận anh trai.

Nhưng chưa từng có người nào thành công.

Hơn phân nửa những người phụ nữ đó đều dung tục, nông cạn, tưởng rằng chỉ cần một chút sắc đẹp là có thể nằm không hưởng lợi.

Dù vậy thì cũng có một bộ phận là người trí thức.

Nhưng anh trai chưa từng để bọn họ vào mắt, ngoại trừ Khổng Quỳnh.

……

Tô Tử Tinh đẩy cửa đi ra ngoài, vừa muốn nói gì thì bỗng nhiên phát hiện hai người họ đột nhiên ngừng nói, nhất trí nhìn qua.

Tô Tử Tinh cảm thấy cổ họng căng thẳng, hơi hoảng hốt, tùy ý nói, “Anh, sao hai người lại không nói nữa?”

Bùi Tu Minh chưa kịp trả lời, Khổng Quỳnh đã chen trước một bước, “Chỉ là một bí mật nhỏ, tiểu Tinh, tạm thời không thể nói cho em biết được.”

Bùi Tu Minh cười cười không phản bác.

Tô Tử Tinh một đường chìm xuống đấy vực, cậu cảm thấy mình giống như bị xa lánh, anh trai với Khổng Quỳnh có bí mật, không thể cho cậu biết sao?

Cậu một chút cũng không muốn ở đây nữa, nhìn hai người họ càng ngày càng ăn ý. Cậu nhắm mắt chạy vào nhà vệ sinh.

Nghe thấy anh trai nói với theo, “Tiểu Tinh, nhớ rửa mặt bằng nước ấm.”

Tô Tử Tinh hừ một tiếng, cố ý mở nước lạnh, mạnh mẽ vỗ lên mặt, cả người nóng bừng không cảm thấy một chút lạnh nào, chỉ có duy nhất trái tim lạnh.

Lúc ăn cơm, cậu tự mình cầm đồ ăn vào phòng, để lại một bóng dáng nghênh ngang.

Khổng Quỳnh thử nói, “Anh thật sự rất cưng chiều em trai mình.”

Khóe miệng Bùi Tu Minh hiện ra ý cười, “Tất nhiên, em ấy đáng yêu như vậy.”

“Vậy… Nếu sau này anh kết hôn, sẽ không định dẫn theo cậu ấy chứ?” Cô hỏi thêm một câu.

Lời này tựa hồ khiến Bùi Tu Minh cảm thấy tức giận, sắc mặt hắn đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng nhìn cô, “Chuyện này không liên quan tới cô.”

Sắc mặt Khổng Quỳnh khẽ thay đổi, bị người ta thẳng mặt chế giễu như vậy khiến cô có chút mất mặt.

Bùi Tu Minh nói, “Ăn sáng xong thì mau đi đi, đừng để chậm trễ thời gian.”

Sắc mặt Khổng Quỳnh càng thêm khó coi, tựa hồ ý thức được người đàn ông này không có hứng thú với cô. Trong lòng cô có chút không phục, thật vất vả mới gặp được người đàn ông xuất sắc như vậy.

Cô cứng ngắc ăn nốt bánh mì, rồi đứng dậy nói, “Đi thôi.”

“Chờ một chút, tôi đi nói với tiểu Tinh.” Hắn xoay người vào phòng ngủ.

“Tiểu Tinh.”

“Làm sao?”

“Anh đi đến phòng điều hành một chút, chính là gian phòng ở tầng một, nếu em muốn tìm anh thì đến đó, biết chưa?”

“Ừm.” Tô Tử Tinh bẹp miệng trả lời.

“Ngoan.” Có người nhẹ nhàng sờ sờ đầu của cậu.

Sau đó, Bùi Tu Minh dẫn theo Khổng Quỳnh rời đi.

Tô Tử Tinh khó chịu muốn chết, cậu giống như chút giận lên miếng bánh mì trong tay, dùng sức cắn mấy cái, vừa tủi thân vừa bất lực. Cậu lặng lẽ lắng nghe tiếng động bên ngoài, không một âm thanh khiến cậu cảm thấy như mình bị vứt bỏ.

Cậu nghĩ đông nghĩ tây, đầu óc rối tung, bất tri bất giác đi tới phòng điều hành, giả vờ lơ đãng nhìn vào bên trong thì phát hiện bọn họ đang nghiêm túc nói gì đó.

Khổng Quỳnh ngồi đối diện cửa phát hiện ra cậu, có hơi ngạc nhiên một chút nhưng không biết vì sao mà cô không nói với Bùi Tu Minh, coi như không có chuyện gì nói tiếp.

Bùi Tu Minh cúi đầu làm gì đó nên không phát hiện ra cậu.

Đứng ở cửa hơn năm phút, Tô Tử Tinh mới không vui rời đi.

Cậu nghĩ trong lòng, anh trai đã có người ở bên cạnh, cậu không cần cảm thấy cô đơn.

Cậu muốn đi tìm bọn Lục Hỉ Nhi chơi.

Nơi ở của Lục Hỉ Nhi cách chỗ bọn cậu không xa, lần trước đi một lần chắc cũng nhớ được bảy, tám phần.

Đáng tiếc cậu đã đánh giá mình quá cao, cái danh mù đường không phải nói dối. Cậu dạo một vòng xung quanh khi an toàn vẫn chẳng tìm được chỗ của bọn họ, thậm chí còn khiến mình bị lạc đường.

Vốn định tìm ai đó hỏi đường thì phát hiện phía trước ồn ào.

Tô Tử Tinh tò mò đi tới, có rất nhiều người đang vây quanh tường chỉ ra bên ngoài sôi nổi nghị luận.

“Đó là thứ gì?”

“Đen tuyền, chẳng lẽ là sương mù?”

“Sương mù nào thấp như vậy?”

“Ừm, hình như tôi thấy thứ kia run run.”

Tô Tử Tinh híp mắt nhìn, ở phía đống bê tông phía xa có một thứ gì đó màu đen tuyền, nhưng cũng có hơi giống màu xanh lúc, nó giống như một tấm vải vẽ tranh, mở ra ở phía chân trời, thậm chí còn có chút vặn vẹo, giống như một sinh vật còn sống.

Nhìn qua vô cùng cổ quái.

Tô Tử Tinh nhún vai, đi dọc xuống theo cầu thang.

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng hét sợ hãi của đám người, thanh âm kia vừa hỗn loạn vừa sợ hãi, kinh hoàng. Cậu theo bản năng nhìn về phía sau thì nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ trước mặt, hai đồng đột nhiên co rút lại.

Cái thứ kia càng ngày càng to lớn, khí thế che trời lấp đất vọt tới. Cuối cùng cũng có thể nhìn ra nó là gì.

Nhìn kỹ lại tấm màn màu xanh lục vô biên kia, thế vậy mà là dây đằng.

Mỗi cây đều thô to hơn bắp tay, vừa linh hoạt vừa cứng rắn. Có một ít động vật chạy không kịp, bị dây đằng dày đặc nghiền thành máu loãng, chưa kịp giãy giụa đã ngã xuống.

Bọn chúng quấn vào nhau, bên trên còn treo đầy thi thể động vật, che kín bầu trời, giống như máy xay thịt liên tục đến gần.

Đám người dại ra một lát nhìn chằm chằm bọn chúng, rồi lập tức hét chói tai, sự sợ hãi lan ra rất nhanh…

Đứng trước một lực lượng khó chống lại, sinh tồn trở lên vô cùng quan trọng. Thậm chí dù họ có dị năng thì vẫn chẳng ai tiến lên chống lại, cả đám người, mất đi nhân tính, hỗn loạn tháo chạy.

Tô Tử Tinh vốn dĩ đang ở phía trước lại bị ai đó đẩy một cái, cậu lảo đảo, đi mấy bước mới có thể thoát khỏi đám người.

Một bàn tay vừa đẩy cậu đi thì một bàn tay khác lại túm lấy cậu kéo, có người chửi ầm lên, có người thì điên loạn, không biết có bao nhiêu người đã đạp lên chân cậu.

Tô Tử Tinh bị dẫm đến mất cảm giác, cậu bị dòng người xô đẩy, hai chân giống như chưa từng chạm đất.

“Nhờ một chút, tôi cần phải về tìm anh trai.” Cậu cố gắng đẩy đám người ra.

Lại bị người khác hung hắng trừng mắt, “Đừng chặn đường! Ngu ngốc!”

Tô Tử Tinh gấp muốn khóc, anh trai cậu còn ở trong tòa nhà kia, cậu muốn về tìm anh trai cùng nhau rời đi.

“Nhường một chút, làm phiền một chút được không, a, đâu quá, đừng dẫm tôi.”

Xung quanh ồn ào, căn bản không có ai để ý tới cậu.

Sức mạnh một người thật sự rất khó chống lại nhiều người.

Cậu trơ mắt nhìn chính mình bị đẩy đi càng ngày càng xa, xung quanh đều là đầu người, càng ngày càng nhiều người từ trong tòa nhà chạy ra, bọn họ không tự chủ được tiến vào đoàn người, nghi ngờ, sự hãi chạy đi.

Dòng người ngày càng đông, thành âm ngày một ồn ào.

Tô Tử Tinh muốn khóc, “Anh……”

Hết chương 17.