Mạt Thế Trọng Sinh Chi Ca Ca Trở Lại

Chương 16



Khổng Quỳnh nhíu nhíu mày, “Vậy mọi người kiên trì thêm một lúc nữa, đợi kỹ năng của Trương Kiến hồi phục.”

Những cô nhìn thoáng phía sau, trên mặt ai lúc này cũng lộ vẻ mệt mỏi, hiển nhiên đã không thể chống đỡ lâu hơn nữa, bọn họ tới đây cũng chỉ vì tìm một ít vật tư, lại là con đường thường ngày hay đi, ai ngờ lại gặp phải tang thi.

Cô đang muốn nói gì thì chú ý thấy một người đàn ông bước tới gần, khi nhìn thấy khuôn mặt hắn, cô hơi hơi giật mình.

Các đội viên khác cũng ít nhiều chú ý tới Bùi Tu Minh, ánh mắt kinh ngạc.

Nếu không phải đang ở hoàn cảnh trước mắt, người đàn ông này thực sự không giống như đang đi trong ngày tận thế, mà là đang đi dự một bữa tiệc. Hắn ăn mặc tinh tế, không nhìn thấy một khuyết điểm, ngay cả cổ tay áo cũng được xắn lên cẩn thận, áo sơ mi trắng không một nếp nhăn, đôi giày da bóng lưỡng, chẳng khác gì bước đi trên thảm đỏ.

Bọn họ thậm chí còn cảm thấy ngây người, nếu không phải tiếng rống của con chó kia kéo họ lại, thì họ đã nghĩ rằng mạt thế chỉ là giấc mơ.

Không Quỳnh nhìn chằm chằm người đàn ông này, ánh mắt cảnh giác, đề phòng.

Bùi Tu Minh không nhanh không chậm chỉnh lại cổ tay áo, đây là thói quen của hắn, chỉ là nó khá trái ngược với hoàn cảnh chiến đấu kịch liệt.

Thời điểm nhìn chăm chú vào hắn, Lục Hỉ Nhi có chút nôn nóng, “Anh trai cậu tại sao còn chưa ra tay?”

Tô Tử Tinh nói, “Cậu gấp gì chứ, muốn sử dụng dị năng cũng cần thời gian.”

Lục Hỉ Nhi ngượng ngùng hỏi, “Anh trai cậu không giống như muốn sử dụng chiêu lớn.”

Ngoại trừ Tô Tử Tinh từng nhìn thấy một lần, bọn họ thật sự chưa từng thấy Bùi Tu Minh ra tay, chỉ biết là hắn rất giỏi, nhưng không biết hắn đạt tới trình độ nào.

Mà Tô Tử Tinh cũng có chút lo lắng, cậu âm thầm tính toán, kỹ năng của anh trai chỉ có thể phóng viên đạn, liệu nó có tác dụng với con chó lớn như vậy không.

Rất nhanh bọn họ đã biết.

Bùi Tu Minh lấy bốn viên đạn từ trong túi, chúng hơi khác so với viên đạn bình thường, hắn tùy ý nâng tay lên, viên đạn bay lơ lửng giữa không trung, xoay tròn với tốc độ chóng mặt, nhiệt độ không khí xung quanh viên đạn rất nhanh tăng cao.

Cả đội của Khổng Quỳnh nhịn không được nhìn chằm chằm Bùi Tu Minh, xem xem hắn muốn làm gì.

Bốn viên đạn ẩn ẩn vang lên tiếng “ong,ong”, đuôi đạn toát ra khói trắng nhàn nhạt, bàn tay Bùi Tu Minh nhẹ nhàng nắm chặt.

“Xẹt” một tiếng, bốn viên đạn bắn ra nhanh như chớp, thậm chí còn nghe tiếng tiếng không khí bị xé toạc.

Mọi người chỉ kịp nhìn thấy viên đạn khi nó bắn ra, ngay sau đó không còn dấu vết gì cả. Đến khi họ hoàn hồn thì nó đã găm sâu vào óc của con tang thi chó.

Động tác của nó cứng lại, hai mắt mở to. Cùng lúc đó, kèm theo tiếng nổ kinh thiên động địa, pháo hoa lộng lẫy từ trên đầu nó nổ ra, luồng không khí xung quanh vì nổ mạnh đột ngột mà co rút lại, từ từ tạo thành đám mây hình nấm bay lên.

Vì đứng gần vụ nổ nên nhóm ngươi Khổng Quỳnh cảm thấy lỗ tai ù hết cả.

Bọn họ ngây ngốc ngước nhìn, sâu trong mắt là sự hoài nghi, đây thật sự là công kích do một người phát ra?

Hai người Đường Hạo đồng thời dại ra, Lục Hỉ Nhi nuốt nước miếng, trong lòng nhịn không được nghĩ lại thái độ trước đây của mình với anh trai tiểu Tinh có đủ tôn kính chưa?

Bùi Tu Minh nhẹ vô vỗ tro bụi trên cổ tay, mày nhíu lại, giống như đang không vui vì tay áo bị bẩn.

Thực ra ở kiếp trước, có rất nhiều người đã có thể thích ứng với dị năng “Đường đạn”, một vài người tốt chất tốt dù có bị bắn trúng cũng không chết được, hơn nữa một vài người còn có thể tránh né vô cùng dễ dàng.

Đến tận khi Bùi Tu Minh tùy tiện cho nổ một tòa nhà, rất nhiều người mới ý thức được hắn là “một kho thuốc nổ hình người”.

“Mọi thứ đều là viên đạn.”, câu nói này hoàn toàn không đơn giản như những gì nó muốn biểu đạt.

Thuốc súng trong tay hắn dù nhỏ đến đâu cũng là một món đồ nguy hiểm như bom nguyên tử, từ đó danh tiếng của hắn lan nhanh, vang dội khiến nhiều người chọn đi đường vòng khi thấy hắn.

Tô Tử Tinh nhìn bóng lưng anh trai mình, trong mắt hiện lên ánh sáng vừa ngưỡng mộ vừa sùng bái. Người trước mặt chính là anh trai cậu đó.

Anh trai cậu!

Trên khuôn mặt cậu xuất hiện nụ cười xán lạn.

……

Khổng Quỳnh một lần nữa đánh giá người đàn ông trước mặt, trong lòng tương đối kính nể, cô bước chân đi tới, cởi bao tay rồi vươn về phía trước, “Xin chào, làm quen một chút, tôi là Khổng Quỳnh, phụ trách an toàn vật tư của thành phố Thiên Thủy.”

Bùi Tu Minh đưa mắt nhìn cô, hắn biết người này.

Khổng Quỳnh trong vòng ba năm khiến ai cũng phải nhớ tới, dị năng của cô khá hiếm gặp nhưng lại phát triển khôn ngừng, phạm vi công kích ngày càng rộng, cây thước trong tay cô vốn dĩ được là từ tre, vậy nên sau này cô đã có thể khống chế được nhiều loại cây hơn.

Trong một lần chiến đấu, cô đã thúc đẩy sinh trưởng của một mảnh rừng rậm, đa số tang thi chết trong tay cô đều là rễ cây giết chết. Có người đánh nhau với cô, các loại rễ cây dù bị chặt vẫn sinh trưởng không ngừng, vô cùng biến thái.

Mặt khác, dị năng của Khổng Quỳnh còn có một điểm khác vô cùng hấp dẫn.

Bùi Tu Minh nhẹ nhàng nheo mắt, vươn tay ra, “Chào cô.”

Tô Tử Tinh đứng đằng sau vẫn luôn nhìn về phía này, ban đầu cậu còn tưởng anh trai sẽ lập tức quay lại, không ngờ hắn lại nói chuyện cùng người phụ nữ này.

Lại còn bắt tay nữa!

Tô Tử Tinh hơi giật mình, anh trai mình luôn có thói quen ở sạch, hơn nữa, hắn rất ít khi bắt tay với phụ nữ.

Điều này nghĩa là anh trai rất vừa ý cô ấy?

Tô Tử Tinh vội vàng chạy khỏi xe, đi về phía đó, càng đến gần, cậu càng thấy diện mạo của người này không tồi, thân hình cân đối.

Hơn nữa khi anh trai đứng bên cạnh cô, khi tràng mạnh mẽ của hai người rất hợp nhau.

Bọn họ đang nói chuyện gì vậy?

Tô Tử Tinh lần đầu gặp phải truyện này, cậu thả chậm bước chân, ngơ ngác nhìn họ.

Anh trai rất xứng đôi với người phụ nữ này sao?

Có lẽ…

Có phải chị dâu tương lai cũng sẽ như này không?

Tô Tử Tinh chua lòm nghĩ, người phụ nữ này giỏi như vậy, anh trai cũng rất xuất sắc, nhìn qua thì cả hai đều rất bình tĩnh, tựa hồ vô cùng xứng đôi.

Đội viên phía sau Khổng Quỳnh đi tới, đánh giá người đàn ông vừa văn nhã vừa hung tàn trước mặt, vô cùng cẩn thận, không dám bước lên nói chuyện.

Chỉ có một mình Khổng Quỳnh đứng đó, bắt chuyện.

Ánh mắt Khổng Quỳnh không hề che giấu sự thưởng thức của mình, thậm chí trong đó còn có sự hưng phấn khi gặp được một đối thủ mạnh. Khuôn mặt cô lạnh lùng nhưng không nhìn được cong môi cười, “Cảm ơn anh đã giúp đỡ.”

Bùi Tu Minh nhàn nhạt trả lời, “Việc nhỏ.” Hắn quay đầu lại nhìn Tô Tử Tinh đứng phá sau, trong mắt rất nhanh hiện lên sự ôn nhu, giống như băng đá được dòng nước ấm hòa tan, “Tiểu Tinh, đến đây.”

Tô Tử Tinh bước đến gần, ngưỡng mộ nhìn hắn, “Anh giỏi úa.” Tầm mắt cậu không tự nhiên nhìn qua Khổng Quỳnh, có hơi tránh né, muốn nhìn nhưng không dám.

Bùi Tu Minh xoa đầu cậu, “Tiểu Tinh cũng rất giỏi.”

“Không phải đâu”

Khổng Quỳnh nhìn bầu không khí thân mật khăng khít, không thể tách rời giữa hai người, trong mắt lóe lên ý nghĩ khác lạ, nói, “Tình cảm của hai người thật tốt.”

Tô Tử Tinh theo bản năng ôm cánh tay của anh trai, đáp, “Tất nhiên rồi. Bọn tôi có tận hai mươi mấy năm tình cảm đó.”

“Thế sao, rất tốt.” Khổng Quỳnh nói xong thì đổi đề tài, “Nhìn hướng đi của mấy cậu là muốn đến thành phố Thiên Thủy sao? Tôi có thể đưa mấy cậu đi, bọn tôi có một con đường nhỏ từng được thanh lý tang thi qua. Mọi người mạnh như vậy, khi đến nội thành chắc chắn không cần lo ăn ở.”

Lục Hỉ Nhi lúc này cũng chạy tới, nghe thấy lời này, liên tục gật đầu, “Tốt quá! Nhưng có gây phiền phức gì cho mọi người không?”

“Không phiền, chỉ là thuận đường thôi. Tôi còn phải cảm ơn mọi người đa giúp đỡ nữa.”

“Chị cũng rất mạnh đó.”

Hai người nói qua nói lại làm cho Tô Tử Tinh muốn từ chối cũng không được, cậu đột nhiên cảm thấy thứ gì đó nguy hiểm sắp xảy ra.

Có lẽ vào một ngày nào đó, anh trai sẽ bị người phụ nữ nào đó cướp đi. Sau đó có gia đình nhỏ của mình để lại cậu lẻ loi một mình?

Tô Tử Tinh ngây người, rơi vào trong tưởng tượng của bản thân.

Đặc biệt là Khổng Quỳnh còn ngồi trong xe bọn họ vì chiếc xe cô ấy lái tới đã bị con chó kia làm hỏng.

Không gian chật hẹp nháy mắt đã đầy người, Tô Tử Tinh bởi vì đi chậm nên ghế phó lái đã bị Khổng Quỳnh ngồi vào.

Không thể không nói, Khổng Quỳnh rất giỏi, chân cô vừa dài vừa thon gọn, có chỗ còn lộ ra đường cong tinh tế của cơ bắp, nhìn qua vô cùng đẹp, đặc biệt là lúc này cô đang mặc quần da, hai chân tùy ý đặt trên sàn xe, lại càng đẹp hơn.

Cô tùy tiện vuốt tóc, khuôn mặt mướt mồ hôi mang theo vẻ nữ tính nhu hòa.

Trong khi nói chuyện, cô phát hiện ra mình và Bùi Tu Minh học cùng trường! Cô chỉ nhỏ hơn hắn một hai tuổi.

Hai người lập tức có đề tài chung để nói, tôi một câu anh một câu.

Đề tài này, Tô Tử Tinh hoàn toàn không thể xen miệng vào được, cậu không hiểu những cái tri thức thâm sâu như vậy, cũng không biết trường của anh trai có gì, càng không biết những chuyện xưa khóc, cười ở thư viện bọn họ.

Không biết Khổng Quỳnh nói tới cái gì.

Bùi Tu Minh bỗng nhiên cười khẽ.

Tô Tử Tinh trừng lớn hai mắt, cảm giác bình dấm trong lòng bị đánh nghiêng, bị đá đổ!

Không đúng, là lu dấm!

Cậu nhịn không được nói, “Anh, em đói bụng!”

Hai người phía trước rốt cuộc ngừng lại cuộc nói chuyện.

Bùi Tu Minh quay đầu lại nói, “Đợi chút nữa sẽ làm cho em, tiểu Tinh có muốn ăn bánh kem lót bụng trước không?”

Tô Tử Tinh nhìn thoáng qua Khổng Quỳnh, nhanh chóng trả lời, “Muốn, anh cho em.”

“Muốn ăn cái gì?”

“Muốn ăn bánh rán ngọt!”

Không Quỳnh nhìn không được vẻ ngạc nhiên, tựa hồ cậu đã đưa ra một yêu cầu hoang đường.

Đã mạt thế rồi mà muốn ăn bánh rán ngọt?

“May hôm qua anh mới làm hai cái.” Bùi Tu Minh đưa tay vào ngăn đựng đồ, lặng lẽ lấy ra một cái bánh rán ngột vàng ươm từ trong không gian.

Khổng Quỳnh giật mình, không ngờ hắn còn biết nấu ăn.

Tô Tử Tinh cầm bánh ngọt trong tay liền nhận được một ánh mắt mãnh liệt chăm chú.

Cô bé ngồi bên cạnh đang nhìn bánh rán với ánh mắt khát khao mãnh liệt, cô bé rụt người vào một góc nuốt nước miếng. Phát hiện ánh mắt của cậu liền bất an cúi đầu.

Tô Tử Tinh là một người mềm lòng nên cậu lặng lẽ bẻ một miếng đưa qua, “Thiên Thiên, em ăn một miếng đi.”

Cậu lại bẻ một miếng bánh, ngượng ngùng đưa cho Khổng Quỳnh, bất quá lại bị cô khách khi cự tuyệt.

Sau đó, Tô Tử Tinh tự mình đút cho anh trai một miếng.

Hết chương 16.