Mạt Thế Trọng Sinh Chi Ca Ca Trở Lại

Chương 15



Thiên Thiên bị bỏ lại một bên, cả người co rụt lại, sợ hãi nhìn hắn.

Đám người Tô Tử Tinh vừa đi, sắc mặt hắn lập tức lạnh xuống, ánh mắt lạnh nhạt quét qua mấy người phụ nữ, “Sao? Muốn tôi mời mấy người đi?”

Thanh âm hắn trầm thấp, từ tính nhưng khi rơi vào tai mấy người phụ nữ ở đây lại giống như âm thanh của ác quỷ từ địa ngục.

Các cô run bần bật, cắn chặt răng, thấp thỏm chạy ra ngoài.

Không có dị năng, không có sức khỏe, nếu như bị ném ra ngoài, các cô chắc chắn sẽ chết, hoặc là bị một đám đàn ông khác nhặt lại, tiếp tục sinh hoạt sống dở chết dở như bây giờ.

Nhưng những điều này đều không liên quan tới Bùi Tu Minh, tầm mắt hắn dừng lại trên người cô bé duy nhất không chịu ra ngoài.

Cô bé tên là Thiên Thiên, cho dù sợ muốn chết vẫn ngồi im tại chỗ.

Bùi Tu Minh định nói thêm gì đó nhưng Tô Tử Tinh đã chạy tới.

Tô Tử Tinh giận dỗi không thèm nhìn anh trai mình, “Những người khác đi đâu rồi.”

Bùi Tu Minh nói, “Có lẽ mấy cô ấy muốn tự mình sống sót.”

“Vậy Thiên Thiên theo anh đi!”

Thanh niên vươn tay kéo cô bé, ánh mắt sợ hãi của Thiên Thiên dừng lại trên người Bùi Tu Minh, đến cuối cùng cô bé vẫn quyết định nắm lấy bàn tay trước mặt.

Bùi Tu Minh híp mắt lại, trong lòng ngày càng khó chịu, nụ cười trên mặt hắn cũng ảm đạm lại, “Tiểu Tinh rất quan tâm cô bé này?”

“Hừ.” Tô Tử Tinh vẫn còn nhớ chuyện vừa nãy, không chịu nói chuyện với hắn, quay đầu dẫn người đi.

Qua mấy phút.

Lục Hỉ Nhi bước chân vào phòng, còn chưa kịp hiểu rõ tình hình cô đã cảm nhận được sự lạnh lẽo bao trùm khắp nơi.

Cô rên lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn Bùi Tu Minh, sợ run cầm cập, đặc biệt là khi nhìn sắc mặt của hắn, cô chỉ có thể lặng lẽ xách đồ rời đi.

……

Tô Tử Tinh cầm quần áo của mình ra cho Thiên Thiên mặc.

Tuy dáng người cậu gầy nhưng so với Thiên Thiên thật sự không đáng kể.

Thiên Thiên vẫn là một cô bé chưa phát dục hoàn toàn, liên tục đói bụng nhiều ngày khiến cô bé gầy như một que củi.

Khi Tô Tử Tinh đưa quần áo qua, không quan nói một câu, “Nếu như quá rộng, em có thể dùng dây buộc tạm lại, sẽ không bị tụt ra, em cầm vào phòng thay đi.”

Thiên Thiên cúi đầu nhận quần áo, rồi lại yên lặng ngẩng đầu nhìn cậu.

Tô Tử Tinh cười thiện ý.

Sau đó cô bé không nói gì bắt đầu thay quần áo, cô bé không hề do dự cởi đồ ra, trực tiếp cởi sạch hết một nửa.

Tô Tử Tinh sửng sốt, vội vàng che hai mắt lại, “Em làm gì vậy? Đi vào trong kia thay quần áo.”

Cô bé cắn môi, dù run rẩy vẫn kiên định nói, “Đây là trao đổi, loại trao đổi đồng giá.” Cô bé thả hai cánh tay xuống, quần áo dần dần rơi xuống lộ ra cơ thể đầy vết thương, cô bé run rẩy đứng ở đó, trong đôi mắt hạnh ngập đầy nước.

Cô bé nói, “Em đã thuộc về anh rồi, anh mang em đi tìm mẹ được không?”

Tô Tử Tinh vừa không dám mở mắt, vừa không biết phải làm sao, dứt khoát che kín hai mắt chạy ra ngoài, “Em chờ một chút, anh tìm người giúp em thay quần áo.”

May mắn dù đang che mắt nhưng vẫn không đụng vào cửa, mà đụng vào ngực Bùi Tu Minh, cái mũi đâm vào cơ thịt cứng rắn đau vô cùng.

Bùi Tu Minh nhìn cậu, “Sao vậy?”

Tô Tử Tinh vẫn còn đang giận hắn, tự mình xoa mũi một cái rồi chạy đi tìm Lục Hỉ Nhi, mà đúng là việc này cũng chỉ có thể để Lục Hỉ Nhi giải quyết.

Bùi Tu Minh nhìn chằm chằm bóng dáng cậu, nụ cười vụt tắt.

“Hỉ Nhi, cậu vào phòng ngủ một chút, Thiên Thiên không chịu mặc quần áo.”

Lục Hỉ Nhi còn chưa hiểu gì đã bị đẩy vào phòng nhưng khi nhìn thấy tình huống bên trong lập tức hiểu ra.

Vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ nhìn những vết sẹo trên người cô bé, Lục Hỉ Nhi nghiến răng nghiến lợi, “Một đám súc sinh.” Một cô bé nhỏ như vậy mà cũng ra tay được.

Vài phút sau, quần áo được mặc vào, nhưng do cô bé đang mặc quần áo của người lớn lên rất rộng, nhìn qua lại càng gầy, giống như chỉ cần một cơn gió có thể thổi bay đi.

Thiên Thiên trầm mặc theo sau Lục Hỉ Nhi, nhìn thấy Tô Tử Tinh lập tức bước tới phía sau cậu.

Tô Tử Tinh lập tức có một cái đuôi nhỏ, cậu cảm thấy rất thú vị, thường xuyên đưa đồ tốt cho cô bé, ngẫu nhiên còn khiến cô bé vui vẻ bật cười.

Trong nhà thường xuyên vang lên tiếng cười của mọi người.

Duy chỉ có phạm vi ba mét xung quanh Bùi Tu Minh là không có ai dám tới gần.

Nhìn qua là biết đang tức giận.

Lục Hỉ Nhi nhìn khí lạnh xung quanh Bùi Tu Minh, âm thầm hi vọng tiểu Tinh có thể nhanh chóng làm hòa cùng anh trai mình.

……

Bận rộn cả sáng bọn họ chuẩn bị xong đồ đạc để xuất phát.

Có lẽ đến tối là có thể đến thành phố Thiên Thủy.

Tô Tử Tinh vẫn luôn ngồi ở ghế phụ nhưng vì có thêm Thiên Thiên nên cậu cố ý ngồi đằng sau. Khi lên xe, cậu lặng lẽ nhìn anh trai, trong lòng rối rắm vô cùng.

Cuối cùng vẫn quyết định ngồi cùng Thiên Thiên.

Ngón tay Bùi Tu Minh gõ nhẹ lên tay lái, khóe miệng hơi cong, tầm mắt dừng ở kính chiếu hậu có chút tối.

Kỳ thật Tô Tử Minh muốn nói với anh trai rất nhiều chuyện nhưng anh trai sao có thể tùy tiện như vậy chứ? Cậu không còn là một đứa trẻ nữa, cho dù nội tâm không có nhiều bài xích nhưng vẫn cảm thấy không đúng.

Cậu cắn răng, quay đầu đi, dứt khoát nhìn ra bên ngoài.

Thiên Thiên ngoan ngoãn ngồi một bên, cùi gằm mặt, không dám nói gì.

Không khí trong xe yên tĩnh.

Tô Tử Tinh lặng lẽ day day hai mắt, tầm mắt chuyển động theo từng dãy núi lên xuống. Nhìn một lúc, thiếp đi lúc nào không biết.

Trong lúc mơ màng, cậu cảm thấy xe chấn động, bên tai là tiếng nổ ầm ầm.

Cậu bị dọa tỉnh, giật mình không biết mình ngồi trên ghế phó lái từ lúc nào, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là bên ngoài có một con chó lớn đang làm loạn.

Gọi là chó cũng không đúng, cơ thể cao bằng hai tầng nhà, thân hình khổng lồ, bộ lông màu nâu dựng lên nhưng những cây châm, ánh lên theo mỗi bước nhảy của nó.

Nửa mặt của con chó này thối rữa, lộ ra xương trắng hếu. Nước miếng tanh hôi chảy ra từ miệng, đôi mắt vẩn đục, mỗi lần nó bật nhảy, mặt đất lại rung lên, bụi đất bay khắp nơi, rừng cây bên đường giống như vừa trải qua cơn bão, nghiêng trái đổ phải.

Lúc này đang có một đội ngũ bao vây nó, những người này chắc chắn đều có dị năng, mỗi lần ra tay đều khiến người ta hoa mắt, giống như trong phim vậy.

Đáng tiếc trận chiến này vừa vặn chặn đường bọn họ, thậm chí còn càng ngày càng đến gần, bởi vì con chó kia đã chú ý tới bọn họ.

Tô Tử Tinh có chút sợ, liệu dị năng của cậu có thể khống chế nó ba giây không?

Bọn Đường Hạo cũng xuống xe.

Lục Hỉ Nhi cau mày đề nghị, “Hay là chúng ta đi đường vòng, tình hình bên kia đang rất gay gắt, chắc con chó này sẽ không đến mức đuổi theo chúng ta đâu.”

Đường Hạo cau mày, “Nhưng đi đường vòng thì rất xa, hôm nay muốn tới nơi là điều không thể, hơn nữa bọn họ bên kia đánh nhau đã hơi chiếm được ưu thế, chúng ta qua giúp không chừng có thể đánh nhanh hơn.”

Giúp?

Tuy cả bốn người đều có dị năng, dị năng của Lục Hỉ Nhi là không gian trọng lực, Đường Hạo là dị năng trói buộc, của Tô Tử Tinh là dị năng gây choáng, nghe thì rất lợi hại nhưng một chút tính công kích cũng không có.

Suy ra họ đi lên cũng chỉ gây thêm phiền phức.

Ánh mắt Đường Hạo và Lục Hỉ Nhi đều dừng trên người Bùi Tu Minh, sau đó yên lặng nhìn về phía Tô Tử Tinh, hàm ý trong mắt vô cùng rõ ràng.

Dù sao thì người lợi hại nhất ở đây chỉ có em trai hắn mới khuyên được.

Tô Tử Tinh sờ mũi, đi đến trước mặt anh trai, nắm góc áo hắn, đột nhiên muốn làm nũng.

Bùi Tu Minh ôn nhu nhìn cậu.

Bị anh trai nhìn làm cho Tô Tử Tinh đỏ ửng mặt, “Anh, anh đi giúp một chút có được không, chúng ta…”

Cậu còn chưa nói xong, Bùi Tu Minh đã giơ tay vuốt ve mặt cậu, giọng điệu ôn hòa, “Tiểu Tinh chịu nói chuyện với anh rồi sao?”

Tô Tử Tinh rên một tiếng, có chút ngượng ngẩng đầu nhìn.

“Yêu cầu của Tiểu Tinh, anh làm sao có thể từ chối chứ.”

Vành tai cậu lặng lẽ đỏ lên, trong lòng suy nghĩ, anh trai gạt người, cậu không cho hôn mà anh ấy vẫn cứ hôn đó thôi.

“Cạch” một tiếng, cửa xe mở ra, Bùi Tu Minh đi ra ngoài.

Ngoài miệng Tô Tử Tinh nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng, tuy anh trai rất giỏi nhưng bị thương thì làm sao đây. Ánh mắt cậu gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.

Ánh mắt dừng lại ở phía đối diện.

Đội ngũ kia có tám người, dẫn đầu là một người phụ nữ mạnh mẽ, tóc ngắn gọn gàng, vẻ ngoài trung tính, lớn lên khá đẹp, hơn nữa, chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra cô là người rất mạnh.

Quần áo da bó sát cơ thể, khí tràng mạnh mẽ, trong tay cầm một cây roi, lưu loát quất lên.

Cây roi linh hoạt, lúc dài lúc ngắn, múa ở trong không trung, làm người xung quanh chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh. Mỗi lần bị roi quất lên người, con chó sẽ phát ra tiếng tru thê lương.

Cây roi trong tay Khổng Quỳnh thật chất là một cái thước. Trước đây, cô là một giáo viên tương đối nghiêm khắc, ai ngờ sau này dị năng bộ phát lại liên quan đến cây thước này, đúng là một chuyện lạ

Giống như tính cách nghiêm khắc và táo bạo, dị năng của cô ấy rất mạnh mẽ. Ngay từ đầu, cô ấy đã mạnh hơn nhiều người, tốc độ phát triển cực kỳ nhanh. Là một người phụ nữ, không thể không nói rằng cô thích nghi rất nhanh với thế giới này.

Khổng Quỳnh nhìn chằm chằm con chó biến dị, híp mắt lại, lạnh giọng nói, “Trương Kiến, cậu đợi một lát rồi chặt đầu nó xuống, nó sắp không chịu được rồi.”

Người tên Trương Kiến là một người khá trẻ, lúc này trên mặt cậu ta cười khổ,”Chị à, dị năng của em còn cần thêm một chút thời gian nữa.” Sắc mặt cậu ta tái nhợt, cố hết sức dùng dị năng, cổ tay cậu ta đã nhanh chóng xuất hiện một bánh xe lửa xoay tốc độ cao, bánh xe lửa này mỏng như đĩa CD, nhưng cực kỳ sắc bén, nhiệt độ cực cao, sau khi xuất hiện, không khí xung quanh có chút nóng lên, biến dạng.

Nhưng chỉ vài giây sau, vòng lửa hơi khụt khịt, nhấp nháy rồi biến mất như một bộ lưu điện.

Hết chương 15.